Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1429: Chương 1429: Chết không đáng tiếc




Người ở chỗ này cũng không phải kẻ ngốc gì, nghe nói như vậy, hơn phân nửa đều đoán được chuyện gì mới xảy ra.

Đám phần tử khủng bố này dĩ nhiên lại trà trộn vào quân đội Hàn Quốc ở bên ngoài, hơn nữa thừa lúc quân đội và cảnh sát thực sự hết sức sơ sẩy, chúng đột nhiên nổi dậy tiêu diệt bọn họ!

Ai cũng có thể đoán được, đám khủng bố đó nếu không có người thần thông quảng đại sắp xếp cho, tuyệt đối không có khả năng làm được tất cả những chuyện này.

Dù sao một binh đoàn biên chế chính thức, nếu không phải tình huống đặc biệt, sẽ không thể tùy tiện xen kẽ chấp hành nhiệm vụ.

Dương Thần lúc này cũng cảm thấy bất ngờ, không ngờ ngoài mình ra, còn có những người khác quan tâm đến Phật tâm xá lợi như vậy, lại có thể gây chiến đến loại tình trạng này để cướp lấy xá lợi.

Nhưng trước khi tình huống sáng tỏ, Dương Thần cũng không định nhúng tay can thiệp vào.

- Các người, là người của Bắc Fuyu?

Tướng quân Jong trầm giọng hỏi.

Tên Râu ria tà cười, giơ súng lên nhắm ngay trung tướng ở trên đài cao nói:

- Tướng quân Jong Chul của Bộ tư lệnh tác chiến, tôi nhận ra ông, những tên quan quân thủ hạ của ông đã bị tôi giết chết, toàn bộ nơi này đều là người của chúng tôi.

- Tôi khuyên ông tốt nhất là giống những người khác, yên phận cút sang một bên, không nên hỏi thì đừng hỏi, có lẽ chúng tôi sẽ để lại cho ông cái mạng chó.

Sắc mặt Jong Chul hết đỏ lại trắng, tức giận không nhẹ, nhưng đối diện với họng súng kia, cuối cùng vẫn mềm nhũn xuống, ông ta vẫn còn trẻ, không muốn vùi thân vô ích ở chỗ này, bỏ mạng ở chỗ này đều là đám đồ đệ!

Cùng lúc đó, Jong Chul cũng may mắn, những ký giả đã bị mời ra ngoài, bằng không phía nhà báo nhìn thấy một mặt yếu đuối của ông ta, chẳng phải sẽ không giữ được địa vị nữa sao?

- Anh A Hào, con tin đều ở đây rồi, bị bắt đều là phụ nữ, rất tiện giải quyết!

Một tên khủng bố dẫn hơn mười phần tử khủng bố khác cười dâm loạn nói, súng trên tay mỗi người đều chĩa vào một phụ nữ, đi về phía trung tâm hội trường.

- Trương Như?

Jane vài phần bất ngờ, đúng là cô nhìn thấy, Trương Như giờ phút này cũng bị những người đó bắt được, dùng súng đối phó, khuôn mặt khóc lóc vô cùng khủng hoảng.

Làm nhân viên nghiên cứu, Trương Như là một trong những người rời khỏi hội trường sớm nhất, không ngờ nguyên nhân lại là vì như vậy, mà bị nhóm phần tử khủng bố bắt được!

- Làm rất tốt.

A Hào khen ngợi nói, quét mắt nhìn đám phụ nữ này, ánh mắt dừng lại trên người Hwang Yeon Oh mặc cảnh phục, nhếch miệng cười nói:

- A, đây không phải là Đội trưởng Hwang sao, thật ngại quá, cẩn thận phòng bị chúng tôi như vậy, lại khiến cô thất vọng rồi, chúng tôi vẫn luôn nhìn cô sắp xếp mà, làm việc rất tuyệt.

Đây không thể nghi ngờ chính là sự châm chọc lớn nhất đối với Hwang Yeon Oh, cô tổ chức công việc lâu như vậy nhưng lại không hề phát hiện người mình có vấn đề!

Sắc mặt Hwang Yeon Oh đỏ đậm, xấu hổ và giận dữ vô cùng, hung ác nhổ miếng nước bọt,

- Súc sinh Bắc Fuyu chết tiệt! Chúng mày nghĩ nhóm chúng mày có thể thoát được sao? Nơi này rất nhanh sẽ bị quân đội bao vây, chúng mày có chạy đằng trời!!

- Ha ha ha ha! Chẳng lẽ chúng mày không nghe thấy tiếng nổ mạnh vừa rồi sao?

A Hào cười nhạo nói.

Sắc mặt những người ở đây biến đổi kịch liệt, Hwang Yeon Oh thất thanh nói:

- Chúng mày… chúng mày chôn bom ở Seoul?

- Đúng vậy, toàn bộ Seoul, chúng tao tùy tiện chọn một vài khu dân cư đông đúc, sắp xếp thuốc nổ mạnh, chỉ cần chúng tao ở đây xảy ra vấn đề, những thuốc nổ kia sẽ kích nổ.

- Nếu như chúng mày vì để bắt chúng tao mà tính toán để cư dân Seoul đồng quy vô tận, vậy cứ việc phái quân đội tới đây!

A Hào thong thả nói:

- Hơn nữa, rất không may chính là, tao cũng không biết thiết bị điều khiển thuốc nổ ở đâu, tao càng không biết có mấy thiết bị điều khiển…

Vô số thượng khách ở đây đều kinh hoảng nói không ra lời, bầu không khí dường như đọng lại.

Đám phần tử khủng bố này không ngờ lại phát rồ đến mức không tiếc dùng mấy vạn tính mạng dân chúng để áp chế!

- Các người là vì Phật tâm xá lợi?

Jong Chul mở miệng hỏi.

- Tướng quâng Jong, đây không phải lời nói vô nghĩa sao, chẳng lẽ chúng tôi tới đây để bái phật thắp hương sao?

A Hào hừ lạnh một tiếng, bàn tay to vung lên nói:

- Người đâu, vào mang xá lợi ra đây cho tao, đám cao tăng đó đều là những nhân vật vạn người kính ngưỡng, cũng mang ra cùng!

Hơn mười phần tử Bắc Fuyu vác súng trên vai, đạn lên nòng nghe lệnh lập tức bước nhanh vọt vào hậu điện JongYeSa.

Sau khi một trận xôn xao phát ra từ hậu điện, tiếng súng đột nhiên vang lên, các nhân vật nổi tiếng ở bên ngoài đều vỡ cả gan, sợ viên đạn dừng trên người mình.

Rất nhanh sau đó, một người ôm một chiếc hòm đặc chế trong suốt đựng Phật tâm xá lợi đi ra, ở phía sau đám binh lính dường như lại nhiễm thêm không ít máu, đồng thời còn mang theo bảy tám tên cao tăng pháp sự.

Mấy người của hiệp hội phật giáp là Vũ Liên sư thái và Tử Hạo pháp sư cũng bị bắt ở trong đó, nhưng sắc mặt vẫn trang nghiêm túc mục như cũ, dường như cũng không sợ hãi.

Jane thấy như vậy thì nhíu mày nói với Dương Thần:

- Ông xã, Vũ Liên sư thái kia rõ ràng có thuật thôi miên, vì sao bà ta không thôi miên đám binh lính đó? Chẳng lẽ bà ta cố ý?

- Anh cũng không rõ nữa, nhưng ni cô kia cũng không phải thứ gì tốt, có lẽ là đồng lõa của Bắc Fuyu, dù sao người của Bắc Fuyu ngang ngược, không thiếu nhân vật cấp cao ở Hàn Quốc đều là người của bọn chúng.

- Nhưng cũng có thể là thuật thôi miên của bà ta không thể thôi miên được quá nhiều người, nếu đúng như vậy, nếu bà ta phản kháng thì sẽ bị những kẻ đó đánh chết, cho nên đành phải bị bắt.

Dương Thần bình tĩnh nói.

Jane có chút khó hiểu,

- Sao anh có vẻ không vội vã, Phật tâm xá lợi bị người ta lấy đi rồi.

Dương Thần ung dung cười,

- Như vậy chẳng phải càng tốt sao? Anh chỉ cần đi theo đám người đó, đến lúc đó đoạt lấy xá lợi là được rồi, dù sao tất cả trách nhiệm đều đổ cho Bắc Fuyu, còn tiết kiệm việc chúng ta đổi trắng thay đen.

Jane che miệng cười nói:

- Anh đúng là một bụng ý xấu, lần trước Bắc Fuyu dám xuống tay với em, lần này anh phải dạy dỗ bọn chúng tử tế, bọn chúng có thể không quan tâm đến sự sống chết của mấy vạn dân, vậy toàn bộ chết cũng không đáng tiếc!

Lúc này, người đàn ông tên A Hào kia lại truyền xuống mấy mệnh lệnh, để một đội các phần tử Bắc Fuyu kèm hai bên đám phụ nữ Trương Như, Hwang Yeon Oh cùng đám cao tăng Vũ Liên sư thái bắt đầu rời khỏi JongYeSa.

Còn lại một vài bộ đội thì cầm họng súng chỉ vào phía sau, đề phòng một vài bảo vệ thân thủ cường hãn đột nhiên xông lên làm ra chuyện gì.

Tiếng cảnh báo bốn phía sớm đã nổi lên bên ngoài JongYeSa, cảnh sát Seoul cùng quân đội đều nhanh chóng chi viện.

Nhưng, bởi vì đa số con tin đều ở trong tay Bắc Fuyu, hơn nữa không biết hàng loại thuốc nổ loại mạnh chôn ở đâu, nên khiến Bộ tư lệnh tác chiến cấp cao của Hàn Quốc đều bó tay không có biện pháp!

Đây không thể nghi ngờ chính là sỉ nhục lớn lao, cho nên phía Hàn Quốc chặt đứt con đường truyền thông đến các quốc gia khác trên thế giới, tất cả tín hiệu thông tin cũng đều bị cắt đứt.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Seoul thành khu cấm địa phong bế, quân đội khống chế toàn bộ các ngã tư lớn nhỏ, người dân bình thường cũng không hiểu được chuyện gì xảy ra, khủng hoảng bao trùm toàn bộ Thủ đô Seoul.

A Hào sau khi dẫn người bắt trung tướng Jong Chul làm con tin, đưa ra ngoài JongYeSa giằng co cùng quân đội Hàn Quốc.

- Tướng quân Jong Chul, chúng tôi giữ lại tính mạng của ông, là để ông chuyển lời đến đồng nghiệp của mình.

A Hào chỉ họng súng vào cằm Jong Chul, cười lạnh nói:

- Thuyền của chúng tôi đã đợi chúng tôi ở sông Hàn, con tin cùng Phật tâm xá lợi, chúng tôi đều mang đi.

- Chúng tôi sẽ đi về phía biển trước, sau đó sẽ ra vùng biển quốc tế, chờ chúng tôi cho là an toàn rồi, tự nhiên sẽ thả đám tăng nhân và người ra.

- Cho các người năm phút đồng hồ để quyết định, nếu sau năm phút mà không trả lời, chúng tôi sẽ kích nổ một quả bom, quá mỗi một phút, chúng tôi sẽ kích nổ thêm một quả. Cho đến khi các người đồng ý, hoặc là Seoul chết mấy vạn người rồi mới dừng.

Sắc mặt Jong Chul trở nên xanh mét, nhưng không dám làm trái, chỉ có thể giữ yên lặng gật đầu.

Chờ A Hào buông ông ta ra, Jong Chul lập tức chạy về phía quân đội Hàn Quốc ở đối diện.

Bằng!

Đột nhiên, Desert Eagle trên tay A Hào nổ súng, bắt vào giữa đầu gối chân phải của Jong Chul!

Máu bắn tung tóe khắp nơi, Jong Chul lộp cộp quỳ rạp xuống đất!

- Tướng quân, ông vẫn nên từ từ bò về thôi.

A Hào cất tiếng cười ha hả, mà các phần tử khủng bố Bắc Fuyu khác cũng đều mừng rỡ cười to.

Tiếng cười điên cuồng này khiến quân đội Hàn Quốc ở đối diện mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, muốn đi lên đỡ Jong Chul cũng không dám, sợ mình cũng trúng đạn.

Jong Chul sợ đến cơ mặt hoàn toàn run rẩy, nhưng vẫn liều mạng đi về trận địa của mình, kéo theo một đường máu.

Tất cả các tướng lĩnh và quan viên nhìn thấy toàn bộ chuyện này sắc mặt đều âm trầm, cũng không dám tức giận, Bắc Fuyu bắt những người này thực chất vẫn là việc nhỏ, việc bọn chúng chôn số lượng lớn bom kia mới là nhân tố lớn nhất khiến chính phủ Hàn Quốc không thể nhúc nhích. Dù sao, mật độ dân cư ở Seoul quá lớn, thật sự không chịu nổi bom đạn!

Thực lực của Bắc Fuyu một lần nữa làm cho cấp cao Hàn Quốc sợ hãi, thế nhưng có thể thần không biết quỷ không hay vận chuyển số lượng lớn thuốc nổ vào Seoul, quả thực là sỉ nhục lớn lao đối với cơ quan tình báo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.