Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 168: Chương 168: Chị em gái




Kẻ cướp ngân hàng tất nhiên chẳng tốt đẹp gì, sau khi tông cửa xông vào sẽ phá banh trần nhà thạch cao với đèn chùm pha lê, đạn giăng khắp nơi làm trần nhà vỡ nát.

- Tạch tạch tạch!Tạch!Tạch!

Chùm đèn pha lê treo trên trần rớt xuống tan tành, âm thanh vỡ vụn, âm thanh khiếp hãi của tất cả phụ nữ ở sảnh đều bị nén lại.

Bảy tên cướp tiến vào đại sảnh, rồi lập tức phân tán đến các vị trí, tay cầm cái loa hướng về phía những người mếu máo khóc trốn chui trốn lủi hăm doạ, còn bắn vài phát.

- Nằm sấp xuống hết! Nam nữ gì đều đưa tay ra sau đầu, tự giác đi!! Súng đạn không có mắt đâu, kẻ nào dám lộn xộn ta bắn bỏ!

Tên che mặt đi đầu lớn tiếng hét thị uy.

Dương Thần cảm nhận được thân thể của Đường Uyển đang run rẩy, biết cô đang sợ hãi, dù có mạnh mẽ thế nào thì cô cũng là phụ nữ, đành phải trấn an cô một chút, để cô nép ở sau lưng, hai người ngồi xổm ở sảnh trước ngân hàng, dự tính xem tình hình thế nào rồi mới tính tiếp.

Đường Uyển vì hoảng loạn sợ hãi mà vội thu mình đằng sau lưng người đàn ông cô chẳng xem ra gì, chính cô cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng trong lúc sống chết này đâu có thời gian nghĩ đến chuyện đó, giây phút đó Dương Thần cũng chẳng bận tâm nhiều đến thế, ngược lại còn che chắn trước mặt cô khiến Đường Uyển có chút cảm động…Cái tên này cũng không tệ lắm…

Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên trong sân trước ngân hàng can đảm, lặng lẽ di chuyển, đến chỗ nút bảo cảnh sát để ấn nút.

Mấy tên cướp kia dường như rất có kinh nghiệm, sớm phát hiện ý đồ của ông ta, cười ha hả bảo:

- Định báo cảnh sát à? Báo cũng chẳng để làm gì, cảnh sát toàn là bọn ăn ***, muốn bọn họ đến cứu các ngươi ư, vọng tưởng!

Nói xong, tên đầu lĩnh bắn vào đùi người đàn ông đó một phát, chẳng có ý giết ông ta, chỉ làm ông ta đau đớn quằn quại rên rỉ trên sàn nhà, máu chảy lênh láng cả ra, khiến cho mấy chị em phụ nữ hoảng loạn bật khóc, không ít kẻ yếu bóng vía ngất xỉu.

Dương Thần nhíu nhíu mày, hắn có thể ngăn cản xử lý đám người này, nhưng hắn không nhúc nhích. Trong cái lúc này, nếu bọn chúng bắn giết lung tung hay động đến hắn thì hắn cũng không muốn ra tay, không phải là máu lạnh tâm địa độc ác không quan tâm đến sự sống chết của những người kia, một mình ra tay trước bao nhiêu con mắt chứng kiến thế kia nếu làm không tốt thì chỉ có thể nói tạm biệt với cái mạng này thôi, tuyệt nhiên Dương Thần không muốn động đến bọn Thủ - Phát.

Nếu là hắn trước đây thì có thể không vướng bận gì mà rời khỏi đó, nhưng bây giờ hắn không phải chỉ có một mình.

Con người ta ai cũng ích kỷ cả, Dương Thần cũng thế, hắn không phải là Batman, cũng không phải siêu nhân, không có nhàn rỗi mỗi ngày lại khoác cái áo choàng đen đi trừ gian diệt ác, cũng không hứng thú mặc quần lót màu hồng làm anh hùng thành phố. Nếu chỉ vì những người không liên quan mà bị thương, chết thì sẽ rời xa những người mình yêu thương quan tâm, Dương Thần không cao thượng đến vậy.

Sinh mạng vô tội chết trong tay hắn nhiều đến nỗi không đếm được, tuy rằng đôi khi cảm thấy nghiệp chướng thật nặng nề, nhưng trong giây phút này, Dương Thần chỉ cảm thấy có thêm hay bớt vài người thì cũng chẳng sao cả.

Có một ví dụ không chuẩn xác lắm có thể diễn tả trạng thái của Dương Thần lúc này … nếu đứng ở góc độ của một người, thì làm thế nào coi trọng sinh mạng của con kiến được chứ?

Nó đã không còn tồn tại cái gọi là biên giới của chủ nghĩa nhân đạo và đạo đức, đã trở thành một loại phản ứng bản năng của Dương Thần.

Toàn bộ người ở trong ngân hàng đều bị khống chế, có hai tên cướp xông lên lầu hai của ngân hàng, trực tiếp bắt mấy vị sếp to ngồi trong văn phòng xuống dưới, tất cả đều bị bắt ngồi xổm theo hàng ở góc tường, sợ hãi không dám ngẩng đầu lên.

Đám cướp này rất thuần thục, phái ba người bắt đầu cướp sạch tứ phía, chúng cầm bao tải lớn từ các điểm giữ tiền ngân hàng đem từng bó từng bó lớn tiền mặt hồng hồng ném vào trong bao.

Ước chừng khoảng năm phút đồng hồ qua đi, bên ngoài cửa chính của ngân hàng có tiếng hú còi của cảnh sát “Pí bo pí bo”.

Tám chiếc xe cảnh sát đèn chớp nháy đèn, tứ phía của ngân hàng bị bao vây, trên xe bước xuống mười cảnh sát vai vác súng, tiến hành phong toả toàn bộ vị trí ở hiện trường.

Thái Nghiên người mặc áo chống đạn, tay cầm súng ngắn 54 hiên ngang bước xuống xe, gương mặt thanh tú xinh đẹp ấy tràn đầy phẫn nộ u ám.

Lần này nữa là vụ cướp ngân hàng thứ ba, trước đây một tuần, Thái Nghiên đã thốt ra rằng, nếu không bắt được chúng thì cô sẽ từ chức, không bao giờ đặt chân vào giới cảnh sát nữa, đối với cô mà nói thì đó tuyệt đối là lời tuyên thệ của cảnh sát.

Cho nên lần này, Trái Nghiên vô cùng coi trọng, kế hoạch tác chiến bố trí rất cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa còn phối hợp với lực lượng mạnh nhất, nhất thiết phải một lần hốt gọn nhóm cướp Thủ - Phát.

Ra hiệu cho người cảnh sát bên cạnh bắt đầu kêu gọi đầu hàng, Thái Nghiên nhờ lá chắn bảo hộ của cảnh sát chống bạo động, dẫn một đội tinh nhuệ dần dần tiếp cận ngân hàng.

- Những tên cướp bên trong nghe đây! Các người đã bị bao vây! Xung quanh cũng đã bố trí đầy đủ phòng chống bạo động, lực lượng cảnh sát tinh nhuệ, các người không có đường nào có thể thoát! Lựa chọn khôn ngoan nhất của các người là lập tức buông vũ khí, đối mặt với sự phán quyết công chính của pháp luật! …

Loa cảnh sát không ngừng phát ra âm thanh cao vút truyền vào trong sảnh ngân hàng.

Tên đầu lĩnh bịt mặt lớn tiếng khạc nhổ đàm, tiếp đó tiến gần đến kéo một khách hàng nữ đứng dậy, dùng súng dí vào cằm của nữ khách hàng này, đi ra ngoài cửa, cười hô hố kêu lớn:

- Thả cục *** chó mày! Còn la lối nữa lão đây sẽ xử từng đứa một!

Nói xong, tên đó hướng súng về phía Thái Nghiên và tiểu đội mới tiến gần bắn quét một lượt!

Đạn bắn ra trúng bào lá chắn của cảnh sát chống bạo động, khiến cho toàn bộ nhân viên được một phen hoảng loạn, dân chúng đứng xa xa nhìn càng xôn xao lo lắng, nhưng có lo lắng sợ hãi cũng không dám đến gần.

Thái Nghiên bị đám tro bụi bám xám xịt trên mặt trên tóc, gương mặt trái xoan xinh đẹp tức đỏ cả lên, loạt đạn vừa rồi của bọn cướp đã không cho cô tiến gần hơn, chỉ có thể đem theo tiểu đội của mình quay trở lại bên cạnh xe cảnh sát.

Một viên cảnh sát hớt hải đến bên Thái Nghiên báo cáo:

- Cục trưởng, số người trong đó phải hơn ba mươi người, thế thì làm thế nào công kích vào trong ạ!

- Tay súng bắn tỉa đã tới chưa?

Thái Nghiên bình tĩnh hỏi.

- Đang trên đường đi, khoảng mười phút nữa sẽ đến nơi.

- Mười phút!?

Thái Nghiên tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ném khẩu súng cầm trên tay

- Chậm quá, đến nơi còn phải định vị, nhắm, toàn bộ hoàn tất, anh ta chưa kịp bắn thì bọn cướp đã mang con tin tẩu thoát rồi!

Một nhân viên do thám kỳ cựu lên tiếng:

- Thưa cục trưởng, kỳ thực tay súng bắn tỉa đến nơi thì cũng không làm gì được, bọn kẻ cướp này rất có kinh nghiệm, trốn ở trong ngân hàng, đều trốn ở góc mà tay súng bắn tỉa không thể bắn tới, cho dù có tay súng bắn tỉa ở thì cũng không có cơ hội, hơn thế bọn chúng có tận 7 tên, chỉ cần tay súng bắn tỉa ra tay thì chúng sẽ như chó cùng dứt dậu, làm hại đến con tin.

Thái Nghiên không bị tức giận làm cho đầu óc choáng váng:

- Nói như anh vậy chẳng lẽ chúng ta đợi đến lúc bọn cướp cầm được tiền, bắt con tin theo rồi lái xe đi thì chúng ta mới đuổi theo?!Ra tới ngoại ô, chúng có người tiếp ứng thì chúng ta khó lòng phòng bị!

- Đấy cũng là bất đắc dĩ mà thôi, nhóm cướp này có xuât thân không đơn giản tí nào, chỉ dựa vào lực lượng cảnh sát thì khó vây bắt được.

Viên cảnh sát kỳ cựu cất lời.

- Kỳ thực nếu có khả năng nên nhờ quân đội hỗ trợ.

- Vụ cướp ngân hàng thành phố Trung Hải lại phải nhờ quân đội sao! Thế cảnh sát chúng ta và quản lý thành phố có gì khác nhau?

Thái Nghiên không cam lòng bảo.

Lúc ấy, phía sau của cảnh sát đột nhiên tản ra, cách đó không xa có một người dáng cao gầy đi tới.

Thái Nghiên quay người lại, mắt sáng lên, vẻ mặt hầm hầm tức giận lập tức biến mất, lộ ra vẻ sung sướng tươi cười:

- Chị, sao lại đến đây?

Người phụ nữ đang đi tới có dáng vẻ rất giống Thái Nghiên, nhưng dáng người cao và đầy đặn hơn, tóc để dài, mặc áo khoác da màu đen bó sát người với quấn jeans màu nhạt, để lộ những đường cong thon thả. Cô ấy không những có tư thế oai hùng của Thái Nghiên mà còn có nét đẹp phóng khoáng.

Chẳng có gì nghi ngờ, hai chị em họ đều là mỹ nhân xuất chúng thu hút ánh nhìn của mọi người.

Người vừa tới không ai khác chính là người sau khi bị Dương Thần phát hiện cô bám theo hắn, là một người trong Bát Bộ từ trước đến nay không xuất hiện, Hoa Vũ, đồng thời theo như lời Thái Nghiên nói thì người chị song sinh của cô vốn tên khai sinh là Thái Ngưng.

Thái Ngưng thản nhiên nhìn ngân hàng bị phong tỏa bảo:

- Ở nhà xem được tin tức này, trước đây cũng có nghe ba mẹ nói qua, qua đây xem có thể giúp gì cho em không.

Thái Nghiên thở phào nhẹ nhõm, giờ đã có người tâm phúc, vui vẻ ra mặt nói:

- Em thiệt là ngốc, sao có thể quên chị đang ở nhà nhỉ, có chị ở đây thì bọn chúng có trốn đằng trời!

- Cái đó thì chưa chắc, chị cũng chỉ là người bình thường thôi mà.

Thái Ngưng bình tĩnh đáp, cảm xúc có dao động nhưng không lớn giống như cô em gái.

Mấy người cảnh sát xung quanh giờ mới biết cục trưởng xinh đẹp quyết đoán còn có chị gái, không khỏi xì xầm bàn tán.

Thái Nghiên khó chịu lập tức liếc bọn họ một lượt.

- Giám sát chặt chẽ vào! Xầm xì cái gì!

Đám cảnh sát dựng cả tóc gáy, quay đầu đi.

- Chị xem bây giờ phải làm thế nào? Chúng ta không thể công kích vào trong, bọn chúng nếu tháo chạy lại bắt theo con tin, đau đầu chết đi được!

Thái Nghiên nhỏ giọng oan ức kể, lúc này cô càng giống cô bé con làm nũng người lớn.

Trong mắt Thái Ngưng lóe lên chút thâm ý bảo:

- Em dẫn đội cảnh sát canh ở vòng ngoài, không được đến gần, chị vào trong một chút, khả quan hơn sẽ thông báo cho em.

- Chị! Chị một mình vào thôi á?

- Có vấn đề gì không?

- Nguy hiểm lắm!

Thái Nghiên lo lắng bảo.

- Chị biết thế nên chị mới vào, em với mọi người không cần vào.

Thái Ngưng đáp.

Thái Nghiên nhíu mày lầm bẩm nói:

- Chị, rốt cuộc là chị làm việc gì vậy? Vì sao từ trước đến nay ba không bao giờ nói gì với em cả, bạn bè cũng chẳng ai biết?

- Việc đó quan trọng lắm sao?

- Tất nhiên! Chị là chị gái duy nhất của em.

Thái Nghiên dường như đã đè nén rất lâu:

- Chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhưng sao đến năm 11 tuổi chị lại đột ngột rời khỏi nhà, một năm chỉ về có một lần, em có thể không thắc mắc sao? Hơn nữa theo em được biết, dù cho là cục an ninh quốc phòng, cũng không lý nào không được cho gia đình người thân biết chức vụ, huống hồ chúng ta cũng đâu phải gia đình bình thường, vì sao chị làm công việc gì mà đến người thân trong gia đình không thể nói chứ … em quan tâm chị nên muốn tìm hiểu…

Khoé môi Thái Ngưng khẽ cong mỉm cười hiền dịu, đưa bàn tay trắng ngần vuốt vuốt mặt Thái Nghiên:

- Không nói với em đều có nguyên do cả, cũng như em thôi, đều vì sự ổn định phồn vinh của quốc gia. Đợi đến ngày độ an toàn đạt đến chuẩn mực nhất định, tự nhiên sẽ biết chị làm việc gì. Thế nên, em hãy cố gắng nhé, chị tin em gái của chị không kém cỏi chút nào.

Thái Nghiên ỉu xìu gật đầu:

- Được rồi, em hiểu chị mà, chị cẩn thận nhé.

- Ừ.

Thái Ngưng lên tiếng đáp, rồi di chuyển bước chân về hướng cửa lớn của ngân hàng.

Các cảnh sát viên đều cho rằng chị gái của cục trưởng là cao thủ của bộ phận đặc chủng, thế nên cục trưởng mới để cho cô ấy một mình đi vào, nhưng ngay đến cả Thái Nghiên cũng không biết được, sự xuất hiện của Thái Ngưng, không phải vì cô em gái Thái Nghiên đối mặt với đám cướp nên đặc biệt đến giúp đỡ, mà vì một người đàn ông đang ở cùng đám cướp đó, không thể không khiến cô nhanh chóng đến đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.