Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 6: Chương 6: Chọc giận




Khi cảnh sát vừa xuất hiện, dân chúng xung quanh đã vây lại xem, châu đầu ghé tai nhau bàn luận xem Dương Thần có gặp xui xẻo hay không.

- Phải, là tôi…

Dương Thần nghi hoặc ngẩng đầu lên, không hiểu vì sao cảnh sát lại tới tìm mình, chẳng lẽ lãnh đạo trong nước đã phát hiện ra mình? Không phải chứ, nếu đúng vậy thì bọn người được phái tới phải là quân đặc chủng cơ mật, và phải đột kích ban đêm mới đúng, không thể là ba tên dân cảnh nhỏ bé được.

Cảnh sát đưa thẻ ra xác minh, lạnh lùng cao ngạo nói:

- Tôi là cảnh sát đồn khu phía Tây, đại đội trưởng Phùng Bưu, có người tố cáo anh ẩu đả, mưu sát đám thanh niên, giờ mời anh lập tức theo tôi về đồn cảnh sát để điều tra.

Thì ra là vậy… Dương Thần giật mình, xem ra cái tên Trần Phong kia bị đánh bỏ chạy đầu óc lệch lạc rồi, xã hội đen lại tìm cảnh sát đến làm việc.

Lão Lý đứng bên cạnh nóng nảy bước lên giải thích:

- Đồng chí cảnh sát, các anh bắt nhầm người rồi, là do Trần Phong và bọn côn đồ đến đòi tiền bảo kê, Dương Thần chỉ tự vệ thôi.

- Hừ, có bắt nhầm hay không chúng tôi sẽ khắc điều tra rõ. Chỉ biết con trai của ông chủ Trần bị đánh hộc máu, vậy mà cậu lại không bị xây xát tí nào.

Phùng Bưu nói xong, không thèm để ý lão Lý, phất tay ra hiệu cho hai cảnh sát kia tiến lên khống chế Dương Thần.

Dương Thần cũng không chống cự, sau khi bị còng tay cũng chỉ khẽ thở dài, nói với lão Lý:

- Đừng lo lắng, tôi không làm gì sai, sạp thịt dê này ông trông giúp tôi một lát, nếu trời tối tôi chưa về thì đẩy về nhà giúp tôi nhé.

- Đừng nhiều lời, đi mau.

Phùng Bưu lạnh lùng nói.

Lão Lý còn muốn nói gì đó nhưng biết là không thể giúp được, chỉ biết thở dài nhìn Dương Thần bị cảnh sát dẫn đi.

Đợi đám người Phùng Bưu đưa Dương Thần đi rồi, đám người bán hàng rong mới bắt đầu chửi ầm lên, chẳng qua là cảnh sát và đám thủ lĩnh xã hội đen cấu kết với nhau làm việc xấu, quan phỉ một nhà mà thôi, nhưng những lời này cũng không dám nói trước mặt cảnh sát.

Bị đưa thẳng đến đồn cảnh sát, Dương Thần lập tức bị kéo vào thẩm vấn trong một căn phòng cực kì nghiêm túc. Hắn tò mò nhìn quanh, thật tình, trước giờ hắn không ít lần vào đồn cảnh sát, nhưng với thân phận của phạm nhân thì đây là lần đầu.

Phùng Bưu bảo hai gã cảnh sát cao to đi vào nhà sau, hừ mũi cười lạnh vài tiếng:

- Xem ra ngươi còn nhàn nhã nhỉ, còn có thời gian rảnh nhìn xung quanh, đợi lát nữa ta quay lại xem ngươi còn như vậy được không.

Nói xong hắn đóng cửa sắt “rầm” một cái rồi bỏ ra ngoài.

Dương Thần lơ đễnh ngồi xuống, bình tĩnh, hoà nhã nhìn hai tên cảnh sát ngồi xuống trước mặt mình, bọn họ giống như hổ rình mồi vậy.

Một tên cảnh sát râu rậm bắt đầu đặt câu hỏi:

- Họ tên?

- Dương Thần

- Giới tính?

- Nam…

Dương Thần phối hợp trả lời, trên mặt ẩn nụ cười.

- Tuổi?

- 24

- Quê quán?

- Trung Hải



Sau một loạt các câu hỏi đơn giản nhưng phiền phức, Dương Thần vẫn ung dung bình thản, trả lời không nhanh không chậm, dù là câu hỏi ngu ngốc nữa cũng vui vẻ trả lời. Ngược lại, hai tên cảnh sát bắt đầu bực bội, dù sao bọn họ cũng nhận lệnh Phùng Bưu tìm lý do dạy cho Dương Thần bài học, nhưng Dương Thần lại ngoan ngoãn phối hợp vậy, làm sao để kiếm cớ cho hắn nếm mùi đau khổ đây?

Rốt cục, một tên cảnh sát khác da ngăm ngăm đen nghĩ ra một cách, hỏi:

- Hôm nay ở chợ ngươi đã đánh sáu thanh niên khác, có chuyện này không?

- Không phải tôi ẩu đả với bọn họ, là bọn họ muốn thu tiền bảo kê, là do họ gây sự trước, tôi có quyền tự vệ.

Dương Thần trả lời.

- Bọn họ có thu tiền bảo kê hay không không biết, nhưng là ngươi ra tay trước đúng không?

Tên cảnh sát râu rậm nhe răng cười độc ác hỏi.

Dương Thần khẽ gật đầu:

- Phải… Nhưng tôi cho rằng tôi không có lỗi, cùng lắm thì tôi có thể theo họ ra tòa.

Tên cảnh sát mặt đen khinh thường lẩm bẩm vài tiếng, chìa ra một biên bản chỉ vào phần ký tên nói:

- Còn ra toà nữa… chỉ là tên bán thịt dê xiên nướng… Viết tên ngươi vào trong này, nhận tội và bồi thường cho người bị hại.

Dương Thần nhìn lướt qua, đúng là một tờ biên bản nhận tội đã được chuẩn bị sẵn, các tội danh được thêm vào đủ để hắn ngồi tù nửa đời. Dương Thần vẽ mặt nghiền ngẫm, cười nhạt nói:

- Anh cảnh sát, tờ biên bản này tôi nghĩ cũng là bất hợp pháp, còn chưa kể sao đột nhiên lại thêm vào nhiều tội danh đến thế?

Tên cảnh sát mặt đen đập mạnh bàn:

- Ngươi nghi ngờ ư, cho rằng chúng ta muốn hãm hại ngươi? Ngươi không biết ngươi đang ở đâu ư?

- Tôi chỉ nói thật.

Dương Thần lòng hiểu rõ hai người này quyết tâm vu cho mình phạm tội, bất giác trong mắt xuất hiện vài tia lạnh lẽo.

Hai tên cảnh sát đương nhiên biết Dương Thần sẽ không kí biên bản này, là người bình thường chỉ cần biết chữ sẽ không vô duyên vô cớ tự đưa mình vào tù nửa đời, lí do dùng biên bản này chỉ có một, rõ ràng muốn chọc giận Dương Thần. Bọn chúng đã làm được.

- Tiểu tử, ngươi không phối hợp điều tra, có biết hậu quả là gì không?

Tên râu rậm đứng dậy, chậm rãi đi đến sau lưng Dương Thần, hai nắm tay vặn vào nhau kêu răng rắc.

Dương Thần đưa mắt nhìn Camera trong phòng, xem xét màn hình ở đây. Chỉ có mình chống đối cảnh sát, mà sự tình sau đó người ngoài sẽ không biết được, cứ cho là biết thì sự việc trong đồn cảnh sát không dễ dàng truyền ra được.

Xem ra trên thế giới này đâu đâu cũng có loại cảnh sát phẩm chất kém vậy.

- Tôi không biết tôi sẽ có hậu quả gì, nhưng còn hai anh, chắc chắn cũng không tưởng tượng được hậu quả…

Dương Thần nhìn như không thèm để ý, quay đầu nhe răng cười với tên cảnh sát rậm râu.

- Ngươi muốn chết hả?

Thấy Dương Thần cuối cùng đã buông ra lời mạo phạm đến cảnh sát, tên râu rậm giơ tay định nắm lấy cổ áo Dương Thần, tay kia nắm lại chuẩn bị nện xuống.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, tay tên râu rậm đấm vào khoảng không, chỉ thấy Dương Thần từ chỗ ngồi đã đứng lên, giơ tay tóm cổ áo tên râu rậm.

- Anh muốn làm như vậy?

Dương Thần cười gian, nện một quyền vào bụng tên râu rậm.

Chỉ thấy tên râu rậm toàn thân co lại, cuộn mình ngã xuống mặt đất co giật.

Tên cảnh sát mặt đen giận giữ đứng lên:

- Ngươi dám đánh cảnh sát?

Nói xong liền rút khẩu súng lục bên hông ra, nhắm ngay Dương Thần.

Dương Thần không để ý đến cái họng súng đen sì kia, chạy đến nhanh như chớp, nháy mắt đã đến sau lưng tên mặt đen, ngón tay nhẹ nhàng điểm vào cánh tay hắn, cánh tay đó lập tức như bị điện giật, run mạnh, khẩu súng lục trên tay rơi xuống đất.

Tên cảnh sát mặt đen chưa kịp phản ứng liền cảm thấy sau cổ run lên một hồi, sau đó liền ngất đi.

Dương Thần nhặt tờ biên bản phi pháp trên bàn, cười khẩy nói:

- Xem ra thủ đoạn này các ngươi cũng hay dùng, không biết là bị tiết lộ ra ngoài thì sẽ ra sao đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.