Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 871: Chương 871: Chơi cùng cô ấy




Dương Thần bĩu môi:

- Không muốn nói, tóm lại em yên tâm đi, anh nhắc đến “Bậc cha chú” của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ kiêng kị anh, cho nên cho dù ghi hận trong lòng, tất cả ngày hôm nay cô ấy cũng chỉ có thể lựa chọn quên đi.

- Bậc cha chú? Là bề trên của cô ấy sao?

Lâm Nhược Khê buồn bực.

- Tại sao cô ấy lại có dáng vẻ sợ hãi?

Dương Thần nhún vai.

- Cưng à, có một số chuyện, vẫn là không hiểu thì tốt hơn, bằng không sẽ cảm thấy thế giới này khắp nơi thực sự không tồn tại sự dơ bẩn thâm sâu nhất, ai dà… Nhân tính…

Lâm Nhược Khê lẩm bẩm nói:

- Cằn nhà cằn nhằn, không muốn nói thì thôi…

Lúc này, toàn bộ nơi này dần dần yên tĩnh.

Thành viên dàn nhạc Hồng Môi và Lộ Dao lần lượt lên sân khấu, ánh sáng toàn bộ hội trường dần dần tối, mấy ngọn đèn ấm áp chiếu xuống sân khấu, màu sắc rực rỡ ở phía sau lóe lên.

Cùng với tiếng nhạc vang lên, khúc nhạc kinh điển “DREAMS” du dương vang lên…

Doris hát chính của dàn nhạc Hồng Môi là thần tượng của rất nhiều ngôi sao ca nhạc thần thượng quốc tế, giọng hát kéo dài khiến rất nhiều ngôi sao đều bắt chước theo, kéo dài không ngớt.

- ... Oh, my life is changing everyday in every possible way. And though my dreams its never quite as it seems…

Giai điệu đẹp đẽ, khiến mọi người ở đây mê muội, rất nhiều fan hâm mộ có tuổi còn nhẹ nhàng ngâm nga.

Mà lúc Doris hát xong lần đầu tiên, Lộ Dao đang yên lặng cũng bắt đầu hòa âm hát lên.

Giọng hát của Lộ Dao hơi khàn khàn, đây cùng là vì sao Dương Thần nói giọng cô không đủ trong trẻo, nhưng khàn khàn như vậy, khiến cô hát bài hát này mang đến một cảm giác khác.

Lâm Nhược Khê kề sát vào tai Dương Thần nói:

- Thật ra cô ấy hát rất được, anh quá khắt khe với cô ấy rồi.

Dương Thần hừ nhẹ nói:

- Anh nói cô ấy không bằng Tuệ Lâm chứ không nói cô ấy không hay. Hơn nữa, bài hát này nếu để Tuệ Lâm hát còn hay hơn so với cô ấy.

Lâm Nhược Khê không nói gì, cuối cùng hừ nhẹ nói:

- Như Tuệ Lâm là em gái ruột của anh, bình thường cũng không thấy anh gọi một cú điện thoại cho nó, lúc con bé nói chuyện với em đều hỏi anh thế nào đấy.

- Thật không.

Dương Thần sờ sờ gáy, khoan thai nói:

- Anh toàn quên, nhưng mà không phải tháng này trở về Trung Hải bắt đầu buổi biểu diễn sao, đến lúc ấy sẽ chơi nhiều với nó.

Lâm Nhược Khê thở dài nói:

- Nào có đơn giản như vậy, giờ Tuệ Lâm đã là ngôi sao ca nhạc lớn rồi, anh không biết fan hâm mộ của con bé có bao nhiêu đâu, chỉ cần xem sơ qua mỗi ngày cũng gần mười triệu, chỉ cần ra ngoài, đảm bảo bị nhận ra.

Dương Thần còn chưa nghĩ tới vấn đề này, có chút đau đầu, nói:

- Thế chỉ đành phải cải trang rồi, đóng giả làm đàn ông rồi ra ngoài.

Lâm Nhược Khê đánh tay chồng.

- Phí cho anh nghĩ ra kiểu ý kiến thiu này.

Dương Thần cười ha hả, có chút đắc ý.

Thấm thoát, ca khúc của Lộ Dao và dàn nhạc Hồng Môi hợp xướng đã đến lúc kết thúc, khán giả đã vội vàng phát ra tiếng vỗ tay, mà không ít nhân viên cũng đã quên công việc của mình, đứng đó kích động vỗ tay.

Doris dùng micro tán thưởng nói:

- Cô Lộ Dao không hổ là nữ hoàng ca nhạc của Hoa Hạ, cách hát vô cùng đặc sắc.

Lộ Dao trên sân khấu tỏ ra khiêm tốn, cười trả lời:

- Tôi chỉ mang một tâm tình sùng kính thần tượng để ca hát, cô Doris quá lời rồi.

Không ít khách mời ở đây lập tức yêu cầu hai người cùng song ca, tiếng hô không ngớt.

- Cô Doris! Tôi cũng là fan hâm mộ của Hồng Môi, chúng ta cùng hát một bài nhé!

- Cô Lộ Dao hát rất tuyệt vời, hát thêm một bài nữa! ...

Dàn nhạc Hồng Môi không biết làm sao mới được, dù sao nếu như bọn họ tiếp tục hát tiếp như vậy, thì sẽ biến thành mở buổi biểu diễn sớm rồi.

Ánh mắt Lộ Dao lại luôn nhìn Dương Thần và Lâm Nhược Khê bên dưới, hiện lên tinh quang, nói:

- Chủ nhân hôm nay hẳn là tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Lâm là một đại mĩ nhân khiến phụ nữ đều ghen tị, giọng hát cũng hẳn là vô cùng đặc sắc, không bằng chúng ta mời tổng giám đốc Lâm lên sân khấu hát một bài?

Lời này vừa nói ra, khán giả tại đây lập tức trầm trồ hoan hô khen ngợi!

Không ít người còn vô cùng chờ đợi sự xuất hiện kinh diễm của Lâm Nhược Khê, chỉ tiếc là người ta là chủ nhân, ngại không thể cứ nhìn chằm chằm, vì vậy rất nhiều người đều âm thầm vụng trộm ngắm nhìn.

Việc Lâm Nhược Khê ca hát, mọi người cũng chờ đợi vô cùng, tuy không thể nói hát được như ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng ít nhất chắc chắn không phải Lộ Dao nói vui!

Hơn nữa cứ như vậy, nhìn chằm chằm cũng sẽ không bất lịch sự gì, đặc biệt là cánh đàn ông, đương nhiên vui mừng vô cùng.

Điều này có thể dọa Lâm Nhược kinh hãi!

- Hát!?

Lâm Nhược Khê hận không thể lập tức ngất xỉu đi bệnh viện!

Căng thẳng túm lấy tay Dương Thần, Lâm Nhược Khê dùng hết khả năng duy trì sự bình tĩnh nhưng lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.

Dương Thần lại nhíu mi, Lộ Dao này rõ ràng là mượn cơ hội báo thù, tuy chuyện Lâm Nhược Khê hát từ đầu tiên đã lạc nhịp, chỉ mấy người thân biết được, nhưng chỉ cần không phải trình độ chuyên nghiệp, sau khi Lộ Dao và dàn nhạc Hồng Môi hát xong, lúc này lên hát hiển nhiên là “Tự tìm đường chết”!

Bởi vì khả năng hát chênh lệch, lập tức sẽ khiến người ta cảm thấy Lâm Nhược Khê hát khó nghe!

Mà giọng hát của Lâm Nhược Khê không thể dùng từ “Khó nghe” có thể khái quát được!

Không có ai toàn vẹn, nếu Thượng Đế thiết kế đầu óc kinh doanh của người phụ nữ này thành trình độ hai trăm phần trăm, thì thiên phú âm nhạc chính là âm hai trăm phầm trăm.

Lộ Dao biết, muốn trực tiếp lấy lại mặt mũi với cô ta sẽ tràn đầy nguy hiểm, cho nên đành phải dùng phương thức này, dù sao mời Lâm Nhược Khê hát cũng chưa gọi là làm đúng.

Trong mắt Lâm Nhược Khê tràn đầy kinh hoàng, yên lặng nhìn Dương Thần, tràn đầy lo lắng.

- Phải làm gì bây giờ?

Dương Thần cắn cắn môi.

- Hay là… Anh thay em hát?

Tuy rằng cũng là nghiệp dư, nhưng ít ra cao siêu hơn Lâm Nhược Khê nhiều, hơn nữa là chồng, hẳn là cũng có thể thay vợ hát.

Lâm Nhược Khê như chết đuối vớ được cọc, gật gật đầu.

Nếu cô có thể từ chối thì đã quả quyết cự tuyệt rồi, nhưng ở đây đều là khách quí, lại là chủ nhà, đến lên sân khấu hát cũng không dám, nếu làm hội trường tẻ ngắt, đối với uy nghiêm của cô tổn thất quá lớn, hơn nữa có thể khiến nhiều người cảm thấy cô coi thường người khác nữa không chừng.

Cho nên, dưới tình cảnh vui vẻ như vậy, Lâm Nhược Khê sao cũng không thể từ chối lời đề nghị lên tham gia như vậy.

Dương Thần thanh thanh cổ họng, nói:

- Không bằng tôi thay vợ tôi hát một bài, gần đây cổ họng bà xã tôi không tốt, vì vậy vừa rồi mở màn cũng không nói nhiều đã xuống sân khấu rồi, mọi người thông cảm được không?

Nghe Dương Thần nói vậy, quan khách cũng cảm thấy không thể cưỡng ép, nhìn thấy vẻ mặt ngượng nghịu của Lâm Nhược Khê, không ít người cũng cảm thấy có thể.

Nhưng một số người chủ yếu vì xem Lâm Nhược Khê lên sân khấu, lại không đồng ý, nói như vậy quá không cho mọi người thể diện rồi.

Vợ chồng Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh đứng trong đám người lại cười lạnh, bọn họ là bạn học của Lâm Nhược Khê thời học sinh, đặc biệt Thân Nhã Hinh còn là bạn học cùng lớp bao nhiêu năm, đương nhiên biết vấn đề khả năng hát của Lâm Nhược Khê.

Dương Thần thấy tình huống bất lợi, suy nghĩ có nên tạo ra điểm đột phá tình huống không, đưa ánh mắt của mọi người hấp dẫn tới chỗ khác, nhưng nếu như vậy, tiệc tối sẽ bị hủy hoại, không biết mất nhiều hơn được nữa…

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo dễ nghe từ sau sân khấu truyền tới…

- Cổ họng chị tôi không tốt, để tôi thay chị hát nhé.

Người cô gái không xuất hiện, giọng nói lại khiến nhiều người giật mình nhìn về phía sân khấu.

Theo sát sau, một cô gái mặc váy liền màu trắng lam có hoa văn, mái tóc dài, xuất hiện từ phía sau, chầm chậm đi lên sân khấu.

- Đây không phải cô Lâm Tuệ sao?

- Thật sự là Lâm Tuệ? Người thật còn xinh đẹp hơn trên TV!

- Ôi trời, tôi và bà xã ngày nào cũng nghe nhạc của cô ấy!

- Trách không được cô Lâm Tuệ ký ước hợp đồng với Ngọc Lôi, hóa ra là em gái của tổng giám đốc Lâm? Nhìn kỹ quả nhiên dáng vả cũng có chút giống nhau…

- Cô Lâm Tuệ, tôi yêu cô!

Dưới sân khấu là một đám xao động, không phân nam nữ già trẻ, dường như đều lập tức nhận ra Tuệ Lâm!

Dương Thần và Lâm Nhược Khê đều kinh ngạc, hai người đểu không dự liệu biết trước, Tuệ Lâm không ngờ đã trở về Trung Hải rồi!

- Cô bé kia, sao đột nhiên xuất hiện ở đây?

Dương Thần lúng ta lúng túng nói.

Lâm Nhược Khê cũng quên căng thẳng, chỉ tràn đầy sung sướng nói:

- Chắc chắn là sợ nếu trở về đúng giờ giới truyền thông quá nhiều, vì thế về trước, anh xem, mọi người đều biết Tuệ Lâm, thì có thể tưởng tượng bây giờ con bé nổi tiếng bao nhiêu.

Tuệ Lâm đứng trên sân khấu, chỉ là mấy tháng, khuôn mặt vẫn xinh đẹp tuyệt trần như cũ, nhưng so với ban đầu lại tăng thêm vài phần trưởng thành, còn có vài phần khí chất cao quý thản nhiên.

Tựa như một cô gái ngây thơ chân chính trở thành một ngôi sao lớn có thể khuynh đảo vô số người, dưới ánh đèn, giơ tay nhấc chân đều lộ rõ sức hấp dẫn và sự nữ tính tự tin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.