Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 379: Chương 379: Chung tình




Dương Thần cười gượng, hắn biết người con gái đó hiểu lầm rồi, đi đến phía trước, véo vào cái khuôn mặt trái xoan của cô gái đó.

- Tiểu Thiện Thiện, đó là em gái của Nhược Khê, em đừng có nghĩ lung tung.

Người con gái đi chợ một mình đó chính là Mạc Thiện Ny, nghe Dương Thần giải thích, rồi lại bị Dương Thần véo yêu vào mặt, trên khuôn mặt hiện lên nét mặt đầy nghi ngờ:

- Em gái?

- Đúng thế, cô ấy tên Tuệ Lâm, là em gái của Nhược Khê, anh dắt cô ấy đi mua pháo hoa, tiện đường mua cho cô ấy một số thứ mà cô ấy thích.

Dương Thần nói.

Mạc Thiện Ny lúc này mới chú ý, Tuệ Lâm hình như có chút e thẹn, không dám nhìn thẳng vào mình, chỉ liếc trộm Dương Thần, rõ ràng là như kiểu người nhà với người nhà, mới cảm thấy ngượng ngùng.

Mạc Thiên Ny biết mình đã nhìn sai, liền nhìn Dương Thần một cái, tươi cười nói:

- Giải thích cho em làm gì, dù sao em cũng không phải chính chuyên gì, ghen cũng chẳng có gì, cũng đừng nên coi đó là thật.

- Còn nói như vậy, anh đánh vào mông em đó.

Dương Thần giả vờ tức giận, giơ tay hướng về phía sau lưng Mạc Thiện Ny.

Mạc Thiện Ny ngượng ngùng gạt tay Dương Thần xuống:

- Đáng ghét, giữa bàn dân thiên hạ làm người ta mất mặt chết đi được.

- Ai bảo em không tin sự chung tình của anh.

Mạc Thiện Ny mở to mắt, cô ta dường như đã quen với tính mặt dày của Dương

Thần:

- Chung tình, cái đó được mấy phần, hay một phần mấy.

Mạc Thiện Ny nở nụ cười đầy khích bác.

Dương Thần xoa xoa ngực nói:

- Tiểu Thiện Thiện, lời em nói làm đau anh quá, bây giờ mà có con dao, anh móc tim của anh ra, giờ nó đang vỡ ra từng mảnh giống như nhân sủi cảo vậy.

Mạc Thiện Ny lông mày dựng ngược lên, dùng tay đấm thình thình vào ngực Dương Thần:

- Anh thật đáng ghét, ngày tết đến, em đang muốn mua vỏ sủi cảo về gói sủi cảo ăn, anh làm gì mà nói sủi cảo ghê đến thế.

Dương Thần cười nắc nẻ nói:

- Thì ra Tiểu Thiện Thiện đến đây để mua vỏ sủi cảo, em biết gói, gói xong cho anh vài cái được không, anh muốn ăn sủi cảo em gói.

- Hừ, anh chẳng phải đang giúp nhà anh chuẩn bị đồ tết? Làm gì có thời gian đến ăn sủi cảo em gói?

Mạc Thiện Ny chu miệng lại nói.

- Chẳng phải còn hai ngày nữa mới đến tết sao, tối nay anh đến chỗ em, ăn xong sủi cảo rồi nói chuyện, hình như nhà anh không gói thì phải.

Dương Thần nịnh Mạc Thiện Ny.

Mạc Thiện Ny ngập ngừng nói:

- Anh....đến ăn thật chứ?

- Đương Nhiên.

Dương Thần nói

- Vậy thì được, em miễn cưỡng để cho anh ăn vài cái.

Sự việc coi như đã được giải quyết, hai người đều đã hiểu, nhưng cái kiểu dùng lời mời ăn sủi cảo để kết thúc, thì chẳng ai muốn nói bắt lỗi đối phương.

Tuệ Lâm nhìn thấy cái cách mà Dương Thần và Mạc Thiện Ny nói chuyện với nhau, rồi lại nhìn thấy nét mặt tươi cười rạng rỡ, thì trong lòng có vài phần khó hiểu.

Dường như anh Dương Thần cũng không ít hồng nhan tri kỉ, nhưng chỉ coi mình là em gái.

Từ cái cách Dương Thần chẳng thèm để ý sự có mặt của mình mà vẫn thân mật với người con gái khác, đã nói rõ Dương Thần chẳng để ý gì đến mình có ghen hay không.

Nhưng Tuệ Lâm cũng không nói chuyện này với ai trong nhà, đối với cô ấy mà nói, cả gia đình hòa thuận vui vẻ với nhau quan trọng hơn tất cả.

Trên đường về nhà, Dương Thần không hề chú ý đến tâm trạng hỗn độn của Tuệ Lâm, trong trí óc của hắn đang nghĩ về người con khác.

Nhìn thấy cảnh Mạc Thiện Ny cô đơn một mình đi sắm đồ tết, làm cho hắn có phần cảm thương, một cô gái tha hương một mình đón tết, trong lúc nhà nhà đang quây quần đón tất niên thì một mình nấu ăn, cho dù có ăn món sủi cảo nóng hôi hổi thì trong lòng vẫn lạnh lẽo cô đơn.

Pháo hoa trong con mắt mọi người thì nó sáng lạng đẹp đẽ, nhưng trong mắt Mạc Thiện Ny có lẽ chỉ là những chùm mai mùa đông báo hiệu sự cô đơn lạnh lẽo mà thôi.

Nhưng Dương Thần không thể biểu lộ trực tiếp sự thương cảm với Mạc Thiện Ny, vì thế hắn mới đến ăn sủi cảo,rồi cùng đón năm mới với cô .

Với tính kiêu ngạo của Mạc Thiện Ny, cô ấy không đời nào đồng ý đón giao thừa ở nhà Lâm Nhược Khê, cho dù đó là nhà của bạn thân của mình, cô ấy biết tấm lòng của Dương Thần, lên cũng sẵn sàng chấp nhận thịnh tình của Dương Thần.

Mạc Thiên Ny như vậy, còn cũng không chốn dung thân Sắc Vi thì sao?

Dương Thần nghĩ đến cái cô gái ngốc nghếch thỉnh thoảng “nhìn nhau mười giây đó”, cảm thấy bản thân chẳng ra làm sao cả, ở chỗ Mạc Thiện Ny xong, cũng nên đi đến chỗ Sắc Vi ăn bữa cơm tất niên chứ.

Giống như Lưu Minh Ngọc, cô ta còn có gia đình của mình, tuy có những chuyện đáng tiếc, xong cũng không đến mức cô đơn như vậy.

Còn về phần An Tâm đang phấn khích vì vừa được giải thoát kia, muốn đến cũng không có điều kiện, hơn nữa trong nhà còn An Tại Huân, cái con người tuy chẳng ra làm sao nhưng cũng là bố của cô ấy, vị thế nhà họ An ở Trung Hải này ngày càng được nâng cao, nuốt gọn nhà họ Liễu, thì bè lũ bâu nhâu ngày càng nhiều, tết này cũng đến góp vui, do đó An Tâm sẽ không thể không bị làm phiền.

Nghĩ tới đây, đột nhiên trong tâm trí Dương Thần lóe lên hình ảnh của cô gái ngây thơ, thuần khiết... Trinh Tú, cũn không biết đón tết kiểu gì.

- Còn hai ngày nữa là đến tết, những việc bản thân phải làm hình như còn rất nhiều. ương Thần tuy rầu rĩ nhưng cũng cảm thấy ấm cúng.

Về đến nhà, Dương Thần bê hộp pháo hoa xuống khu nhà để xe dưới tầng hầm, đặt đó để đến đêm giao thừa mang ra đốt, rồi đi lên phòng khách, ngó nghiêng một hồi cũng chẳng thấy Lâm Nhược Khê đâu, lại đi lên phòng đọc sách trên lầu, gõ cửa.

Thính giác của Dương Thần cực tốt, có thể nghe thấy sau khi mình gõ cửa xong, trong phòng phát ra tiếng lọc cọc va chạm của đồ đạc, tiếng kéo ngăn kéo, lúc đó Dương Thần nhíu mày tự hỏi:

- Lâm Nhược Khê đang giấu cái gì đó?

Mở cửa đi vào, Lâm Nhược Khê với vẻ mặt không được tự nhiên, nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng hỏi:

- Có việc gì?

Dương Thần giả vở như không biết gì, nói:

- Ồ, anh vừa nghĩ, tết đến rồi, cái con bé Trinh Tú không biết một mình đón tết như thế nào, em có muốn đi cùng anh xem cô bé thế nào không?

Lâm Nhược Khê sắc mặt có vài phần ôn hòa hơn, ánh mắt cũng ánh lên vài nét thân thiện, nhìn Dương Thần cũng cảm thấy vừa mắt hơn:

- Ừ, cũng nên đi xem xem, em cũng nói với Dì Quách rồi, ngày mai đi đến cô nhi viện thăm Trinh Tú, hay là tối nay đi vậy?

- Cái này...

Dương Thần ngại ngùng xoa gáy.

- Anh trót hứa với người ta tối này đi ăn cơm với họ rồi.

Lâm Nhược Khê nhìn lấy nụ cười mờ ám của Dương Thần liền lập tức nghĩ là lại đi hẹn hò với đứa con gái nào rồi, cái ánh mắt thân thiện vừa rồi tắt ngấm:

- Vậy thì ngày mai, anh cũng không phải ngày nào cũng có hẹn chứ?

- Đương nhiên là không rồi.

Dương Thần nghiêm túc trả lời.

- Không còn việc gì thì em đóng cửa đây.

Chẳng đợi Dương Thần đồng ý liền đóng cửa phòng đọc sách “rầm” một cái.

- Dương Thần đứng ngây người trước cửa phòng, mặt nghệt ra.

Lâm Nhược Khê sau khi đóng cửa, vung chân đá một cái, rồi đi về phía bàn làm việc của mình, tay mở ngăn kéo, bên trong toàn là len sợi, kim đan, và một miếng khăn len to bằng gang tay đang đan đan dở .Lâm Nhược Khê cầm cái thành quả sau hai giờ mày mò ra, nhìn ngắm một lúc rồi thở dài.

Quay về phòng mình, Dương Thần không hề biết mình đã đánh một đòn đau vào sự tự tin học đan của Lâm Nhược Khê, lúc này hắn đang gọi điện cho An Tâm.

Nếu nói người con gái gắn với bản thân nhất thì có lẽ là An Tâm, nếu nói người tự nhiên nhất cũng là An Tâm.

Từ khi Hokkaido về nước, An Tâm cũng chẳng liên lạc với Dương Thần nữa. Cái cô gái đó thuộc típ người yêu ai yêu hết mình, ghét ai là ghét cay ghét đắng, cái kiểu tính cách này ngày xưa Dương Thần từng rất thích, nhưng đó là Dương Thần của ngày xưa, và cũng là ý thích nhất thời, nhưng hiện tại thì đã khác xa rồi.

Điện thoại nhanh chóng được nối thông, bên kia đầu dây là giọng nói ngọt ngào của An Tâm:

- Anh yêu, cuối cùng thì anh cùng nghĩ đến em.

- Này, tiểu yêu, hình như em cũng chưa từng gọi điện cho anh. Dương Thần buồn bực nói.

An Tâm cười khanh khách nói:

- Ai bảo anh thích đóng vai cao bồi miền tây thích ra oai, em cho rằng cao bồi thì phải lạnh lùng một chút, nếu không lỡ em cứ dính chặt đến anh thì làm sao?

- Em đang trả thù anh khi đó nói nửa năm không quản lý em à?

- Dương Thần cười méo mó.

- Có một chút.

An Tâm nửa đùa nửa thật nói.

Dương Thần đang muốn giải thích gì đó thì, đầu bên kia của An Tâm dội đến những âm thanh ồn ào gì đó.

An Tâm vội vàng nói:

- Chồng yêu, nhà em nhiều khách không mời mà đến quá, em phải xuống tiếp một chút, năm mới đến rồi, muốn dành cho chồng một sự ngạc nhiên, bái bai.

An Tâm nhanh chóng dập điện thoại, chỉ để lại Dương Thần đang phát ngây với cái điện thoại, không nói cái ngạc nhiên đó là cái gì, lần sau gặp mặt phải đánh đòn mới được.

Hạ quyết tâm, Dương Thần lại gọi điện cho Lưu Minh Ngọc.

Qua một lúc lâu, Lưu Minh Ngọc mới nghe điện thoại, nhưng giọng nói có phần gấp gáp, hỏi thẳng:

- Có việc gì gấp sao? Tôi đang bận nấu ăn, nói nhanh lên.

Dương Thần ngập ngừng định mở lời, thì nghe từ đầu dây bên kia có giọng con gái vọng lại.

- Minh Ngọc, rau nát hết rồi, gọi điện thoại cái gì?

- Vâng, biết rồi mẹ.

“tut…..”

Dương Thần bất ngờ, mình chưa nói được lời nào đã bị ngắt điện thoại.

Dương Thần với khuôn mếu máo dở khóc dở cười không còn muốn gọi những cuộc điện thoại ôn lại tình cũ như thế này, còn về chỗ Sắc Vi, Dương Thần muốn đích thân đến, nếu Sắc Vi đang cùng với thuộc hạ đang tổ chức cái hoạt động đón tất niên gì đó thì mình lại bị dập điện thoại, thì chẳng phải muốn khóc mà không khóc được hay sao?

Thay bộ quần áo sạch sẽ, Dương Thần nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ xuất phát, xuống lầu định bảo với Quách Tuyết Hoa, vú Vương chuyện mình đi ra ngoài ăn cơm một tiếng.

Lúc đi xuống lầu, thấy Lâm Nhược Khê và Tuệ Lâm đang chăm chú theo dõi phim truyền hình Hàn Quốc, Dương Thần nhìn thấy vú Vương liền nói:

- Vú Vương hôm nay con ăn cơm ở ngoài, không phải chuẩn bị phần của con đâu.

Không đợi vú Vương trả lời, từ trên lầu đi xuống, Quách Tuyết Hoa hiếu kì hỏi:

- Năm hết tết đến đến nơi rồi, còn bay đặt đi ra ngoài ăn, là đồng nghiệp sao?

Dương Thần ngập ngừng một lúc rồi nói:

- Phải mà cũng chẳng phải, nhưng là một người rất quan trọng, cùng cô ấy ăn một bữa ăn cuối năm.

Không đợi Quách Tuyết Hoa hỏi tiếp, Lâm Nhược Khê ngồi trên ghế sô-pha, khuôn mặt không biểu cảm nói:

- Dì Quách, không phải hỏi anh ấy đâu, anh ấy thấy quan trọng thì để cho anh ấy đi.

Quách Tuyết Hoa nghi hoặc nhìn Lâm Nhược Khê vì cái cách trả lời lạnh lùng đó, khuôn mặt ngượng ngùng nhìn Dương Thần, lộ ra ra vẻ đăm chiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.