Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1147: Chương 1147: Con không thuộc về nơi này




Cùng lúc nghe thấy tiếng khóc thương tâm đó, Lâm Nhược Khê cảm thấy căng thẳng, cảm thấy khó thở, vội chạy tới trước ôm lấy Lam Lam, vỗ lưng nhè nhẹ an ủi con bé.

- Lam Lam, Lam Lam đừng khóc nữa, Lam Lam ngoan, khóc sẽ không xinh đẹp nữa đâu…

Nhưng Lam Lam vẫn không ngừng khóc, ôm lấy cổ Lâm Nhược Khê, áp má vào cô, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Lâm Nhược Khê vừa sốt ruột, vừa không biết phải nói từ đâu, sao Tiểu Nhã lại trốn Lam Lam, chuyện này càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.

Cha mẹ Tiểu Nhã cũng tỏ vẻ áy náy, nhưng lại không biết nói gì mới được.

Cô giáo Hầu bước lên trước cười khổ nói:

- Cô Lâm, có những lời có lẽ hai vị không muốn nghe, nhưng hôm nay Lam Lam không đi học, rất có thể là vì…các bạn nhỏ không chịu chơi với cháu.

- Là ý gì, tại sao…?

Lâm Nhược Khê ngạc nhiên.

Cô giáo Hầu thở dài, nói:

- Kì thực cũng không khó hiểu lắm. Hôm qua mặc dù Lam Lam vì Tiểu Nhã mà đánh nhau với Vương Cường, sau đấy Vương Cường đã tìm thêm rất nhiều bạn nam khác đến đánh Lam Lam, nhưng lại bị Lam Lam một mình đánh ngã hết.

Những bạn nam khác còn may mắn, chỉ bị đánh ngã, riêng Vương Cường bị Lam Lam nhổ tóc trên đầu chảy máu rất nhiều…

Cô nghĩ xem, con bé là con gái lại còn nhỏ như vậy, vậy mà lại mạnh như thế, đánh ngã hết các bạn nam, lại còn nhổ tóc Vương Cường, khiến da trên đầu Vương Cường bị bong tróc…

Chỗ chúng đánh nhau có rất nhiều máu, các cháu có thể không sợ hay sao?

Lâm Nhược Khê đứng ngơ ngác, lại nhìn Lam Lam đang không ngừng khóc, thì cảm thấy cõi lòng tan nát.

Dù là người lớn tưởng tượng tới chuyện ấy, cũng đủ thấy Lam Lam đau lòng như thế nào.

Rõ ràng là vì giúp bạn, rõ ràng bản thân bị người khác ức hiếp, lại phải tự mình giải quyết mọi chuyện, bảo vệ bạn…

Kết quả, những đứa trẻ khác đều sợ hãi mình, trốn không chơi với mình nữa, đến cả người bạn mà mình bảo vệ cũng trốn mình…

Đối với một đứa trẻ như Lam Lam luôn cố gắng hòa nhập với bạn bè mà nói, không dễ dàng gì mới gia nhập vào cái vòng ấy, vậy mà trong nháy mắt đã bị đá ra ngoài.

Càng nghĩ càng thấy đau lòng.

Không nghi ngờ gì nữa, đây hẳn phải là sự đả kích lớn lắm.

Lúc trước, cô bé Lam Lam vui tươi luôn ôm hy vọng mọi người vì sợ Vương Cường ức hiếp nên không dám chơi với mình.

Nhưng, hôm nay chuyện của Vương Cường cũng có thể coi là êm xuôi rồi, vậy mà Tiểu Nha vẫn không thèm nhìn con bé, không nói chuyện với con bé…

Cũng khó trách Lam Lam lại không đau đớn như vậy.

Chính Lâm Nhược Khê lúc bé cũng ít bạn bè, nhưng đấy là do tính tình lạnh lùng, vậy mà vẫn có lúc cảm thấy đau lòng.

Giờ khác này, cô mới cảm thấy sự cô lập của con bé, đối với một cô bé con thì chuyện này giống như một nhát dao cứa vào tim vậy.

Thật sự cũng không còn cách nào khác, Lâm Nhược Khê chỉ còn cách cầu cứu Dương Thần:

- Ông xã, làm thế nào đây, Lam Lam đau lòng lắm.

Nhưng Dương Thần như đang chìm vào trong suy nghĩ của chính mình, không phản ứng gì.

Lâm Nhược Khê phải gọi nhiều lần Dương Thần mới tỉnh lại.

Nhìn Lam Lam đang khóc lớn, lại nhìn Tiểu Nhã sợ hãi không dám nói gì, khuôn mặt Dương Thần không biểu cảm nói:

- Để con bé khóc đi, đứa bé biết khóc dù sao cũng tốt hơn đứa bé không biết khóc.

- Cái gì, vậy cũng không cần an ủi con bé nữa sao.

Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, nghĩ đi nghĩ lại, sau đó nói với Lam Lam:

- Bảo bối, mẹ đưa con đi ăn cơm nhé? Lam Lam hôm nay muốn ăn gì? Cái gì mẹ cũng mua cho Lam Lam.

Nghe thấy được ăn cơm, tiếng khóc của Lam Lam cũng trở nên nhỏ hơn nhiều, cô bé sụt sùi chu môi nói:

- Thịt…

- Thịt? Thịt gì nào?

- Thịt bò…

Nhắc tới ăn Lam Lam rốt cuộc cũng nín khóc.

Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng thở phào, cũng không có cách nào khác với đồ ăn vặt này nữa.

Tạm biệt cô giáo Hầu và mọi người, gia đình Tiểu Nhã cũng ra về, cả nhà ba người Dương Thần đi tới một nhà hàng tây gần đấy ăn bò bít tết.

Lam Lam vẫn không chịu cười, nhưng cũng không khóc nữa, nhưng ánh mắt đau lòng của con bé vẫn khiến cho người ta khó có thể an tâm được.

Chọn một chỗ yên tĩnh trong nhà hàng tây, Lâm Nhược Khê cũng bao hết mấy bàn xung quanh đấy, để giúp Lam Lam có không gian lí tưởng để ăn uống.

Những nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều biết họ là những khách hàng “xộp”, tự nhiên cũng không dám nói nhiều, thậm chí khi Lâm Nhược Khê chọn một miếng thịt bò bít tết hai mươi phân họ cũng không dám nói gì.

Lam Lam ngồi trên chiếc ghế được độn cao lên, hai tay hai dĩa, trái một miếng, phải một miếng khiến đám nhân viên từ xa nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Bình thường nhìn thấy con gái ăn ngon miệng như vậy, Lâm Nhược Khê sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng hôm nay, Lam Lam vừa ăn, khóe mắt vừa ngân ngấn lệ, khiến Lâm Nhược Khê như mắc nghẹn ở cổ họng.

Dương Thần khuôn mặt vẫn vậy, sau khi ăn năm phần thịt bò, thì không ăn nữa, ánh mắt dịu dàng nhìn Lam Lam, dường như có thứ gì đó chảy qua mắt.

Sau bữa cơm, Lâm Nhược Khê xoa đầu Lam Lam:

- Lam Lam ăn no chưa?

- No rồi.

Lam Lam xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, đi theo sau không kìm được hỏi:

- Mẹ, tại sao các bạn đều sợ Lam Lam, các bạn không thích Lam Lam ạ?

Nhìn ánh mắt ngây thơ của con bé, sống mũi Lâm Nhược Khê cay cay, cố không rơi nước mắt lắc đầu nói:

- Làm gì có chuyện ấy chứ, Lam Lam đáng yêu như vậy, lại bảo vệ Tiểu Nhã, là một đứa trẻ ngoan.

- Nhưng…Tiểu Nhã không chơi với Lam Lam…

Lam Lam thất vọng cúi đầu.

Lâm Nhược Khê quay đầu đi chỗ khác, không nói gì, bối rối lau khóe mắt.

Ban đầu đã lo lắng tố chất đặc biệt trong cơ thể Lam Lam, không biết có thể hòa nhập được với những đứa trẻ khác hay không, nhưng không ngờ sự việc lại tới mức này.

Dương Thần lúc này đứng dậy, bế Lam Lam khỏi ghế, quay đầu nói với Lâm Nhược Khê:

- Thanh toán đi, anh ra ngoài đợi em.

Nói xong Dương Thần bế Lam Lam ra khỏi nhà hàng.

Bảy tám giờ tối, cũng là thời gian thành phố rực rỡ xa hoa nhất.

Trung tuần tháng mười một, trời cũng âm u lạnh lẽo, rất nhiều cặp tình nhân mặc những chiếc áo khoác dày, vội vã đi qua.

Dương Thần ôm Lam Lam đến ngồi ở một chỗ cạnh đường giành cho người đi bộ, ngồi cạnh Lam Lam trên chiếc ghế kim loại dài.

Phía sau là một bồn hoa lớn, hai bên người qua đường đi đi lại lại, những biển hiệu đủ các loại của các cửa hàng bật sáng trưng.

Trong đám người qua lại ấy, không một ai chú ý tới một người lớn và một đứa trẻ trong bóng tối.

Lâm Nhược Khê thấy hai người ngồi đó, liền ngồi lại trên một chiếc ghế dài gần đó, chỉ cho rằng Dương Thần muốn đưa Lam Lam đi dạo phố, nên không hỏi nhiều.

Lam Lam mở to hai mắt nhìn, nhìn đám người qua lại không ngớt, trong mắt con bé phát hiện ra những điều vô cùng mới mẻ về thế giới này.

Chỉ trong một thời gian ngắn, con bé đã tạm thời quên đi nỗi đau.

Cứ như vậy ba người yên lặng một lúc, Dương Thần đột nhiên ưỡn lưng thở phào một cái.

Quay đầu nhìn con bé, Dương Thần cười nói:

- Lam Lam, có muốn nghe chú xấu xa kể một câu chuyện không?

Lam Lam và Lâm Nhược Khê đều nhìn Dương Thần, Lâm Nhược Khê có chút ưu tư, còn Lam Lam thì gật đầu:

- Lam Lam muốn nghe chuyện.

Vuốt ve mái tóc của con bé, Dương Thần nói bằng giọng điệu bình thản.

- Trước đây, có một bé trai, nó tuy tuổi còn rất nhỏ, nhưng mạnh hơn rất nhiều những người lớn khác, nó có thể chạy rất nhanh, cũng có thể đập nát đá…tóm lại là rất lợi hại….

Cậu bé sống chung với những đứa trẻ vô cùng lợi hại khác, bọn họ mỗi ngày đều luyện tập, luyện tập làm cách nào để dùng súng giết người, dùng dao giết người, dùng nắm đấm giết người, dùng độc giết người…

Tóm lại, trong thế giới của cậu bé những việc cậu phải làm ngoài giết người, chính là không để người khác giết mình…

Nghe Dương Thần kể chuyện, Lam Lam như bị hút vào câu chuyện, còn Lâm Nhược Khê ý thức được rằng đây phần lớn là chuyện của chính Dương Thần.



- …Bỗng nhiên có một ngày, cậu bé tới một cô nhi viện, phải giết một người tới đó làm từ thiện, người đó nói đi làm từ thiện nhưng thực chất là dùng tiền mua một số đứa trẻ trong đó, sau đó giở trò đồi bại với những bé gái ấy….

Cậu bé giết tên xấu xa đó, cậu bé yêu thích cái cô nhi viện ấy.

Bởi vì nơi ấy có thật nhiều đứa trẻ như cậu, bọn họ chơi trò chơi, chơi đuổi nhau, lại không giết người, không đánh nhau, nhìn họ rất vui vẻ.

Cậu bé cũng muốn biết nụ cười như vậy làm sao để có được, cậu bé rất ngưỡng mộ.

Cho nên, cậu bé xuất hiện trước mặt lũ trẻ ấy, nói cậu là con một nhà gần đấy, hỏi lũ trẻ ấy có thể cùng chơi hay không, vì cậu bé không có bạn bè.

Lũ trẻ vui vẻ đồng ý, dạy cậu bé chơi thế nào, bắt bọ cánh cứng, nuôi rùa…chơi rất nhiều thứ.

Cứ như vậy, thỉnh thoảng buổi tối cậu bé đi giết người, buổi sáng chơi với lũ trẻ, họ trở thành bạn tốt của nhau. Đám trẻ còn cho cậu bé kẹo, cậu bé bỗng nhiên biết được, hóa ra trê thế giới này không phải chỉ có giết người, còn có những chuyện còn thú vị hơn.

Mãi tới một ngày, lại có một người tới cô nhi viện mua trẻ con, viện trưởng cô nhi viện nhìn có vẻ là người tốt, kì thực lại cùng một giuộc với lũ xấu xa kia.

Biết được mấy người bạn bị viện trưởng nhốt lại, chuẩn bị chuyển họ đi trong đêm, cậu bé rất tức giận, cậu bé hy vọng các bạn của mình không bị bán đi.

Cho nên, cậu bé không quan tâm tới lời quản giáo của cậu là không được phép tự ý hành động, cậu bé liền giết chết viện trưởng và những tên xấu xa ấy, thả những đứa trẻ kia ra.

Cậu bé vốn nghĩ rằng mọi chuyện đã trôi qua một cách êm đềm, không ngờ rằng hôm sau cảnh sát tới bắt cậu, còn dí súng vào cậu…

Cậu bé phát hiện, chính những đứa trẻ cậu cứu ra đã báo cảnh sát, cậu là kẻ giết người…

Nghe tới đó Lam Lam không kìm được nước mắt:

- Tại sao chứ? Cậu bé chẳng phải đã cứu bọn họ sao?

Dương Thần lắc đầu, chua chát nói:

- Đúng vậy, cậu bé đã cứu họ, nhưng họ sợ, họ sợ bên cạnh họ có một kẻ sát nhân, kẻ xấu mặc dù mua họ, nhưng ít nhất bọn chúng cũng không phải là kẻ giết người.

Nhưng, cậu bé lại là người có thể lấy mạng họ.

Đối với họ, cậu bé là một thế giới khác, cần phải tránh càng xa càng tốt…

Bất luận họ trước đây có chơi thân với cậu bé thế nào, khi họ phát hiện ra cậu bé nguy hiểm, họ sẽ tự động bảo vệ chính mình trước tiên, họ không cần phải biết cậu bé rốt cuộc là người thế nào.

- Vậy…câu bé ấy sau này thế nào?

Lam Lam mông lung, nhưng đại khái vẫn nghe hiểu nên tò mò.

- Lúc ấy, cậu bé rất ngốc nghếch, cậu không hiểu tại sao những người bạn tốt như vậy, lại không thể hiểu cậu, rõ ràng cậu bé đã cứu họ, họ lại bán đứng cậu như vậy…

Ngay đúng thời điểm viên cảnh sát nổ súng, thì một bé gái cũng chỉ biết tới giết người như cậu bé xuất hiện.

Cô bé giết hết những cảnh sát ở đó, sau đó đi tới trước mặt cậu bé đang sững sờ, nói với cậu bé “cậu không thuộc về nơi này”…

Nhìn ánh mắt suy tư của Dương Thần, Lâm Nhược Khê lập tức hiểu ra, đây là chuyện xảy ra khi hắn mười bảy tuổi…

Lâm Nhược Khê cảm thấy lòng chua chát, nhưng cũng hiểu được hàm ý trong câu chuyện của Dương Thần…

- Sau đó thì sao…

Lam Lam chờ đợi.

- Sau đó, cậu bé ra đi, cậu bé không còn gặp lại những người bạn cùng vui đùa với cậu lúc nhỏ nữa, và không bao giờ còn chủ động kết bạn với bất kì ai nữa.

Cậu bé rốt cuộc cũng biết, chỉ có những người giống cậu, biết giết người, không sợ đổ máu, mới có thể hiểu được cậu…

- Vậy cậu bé hẳn rất đau lòng, rất cô đơn đúng không?

- Không đâu.

Dương Thần nói:

- Vì cậu bé rốt cục đã hiểu ra, sở dĩ cậu bé cảm thấy cô đơn, là vì cậu bé mạnh hơn những đứa trẻ khác. Sở dĩ cậu bé thấy đau lòng, là vì mọi người đều sợ hãi cậu.

Cậu bé mạnh mẽ, người khác sợ hãi cậu bé, thậm chí còn ngưỡng mộ cậu không bị ai ức hiếp cả, cậu bé tại sao phải buồn chứ? Cậu bé phải cảm thấy rất tự hào chứ, đúng không?

Lam Lam nhìn Dương Thần, chớp chớp mắt:

- Lam Lam hiểu rồi, vì Lam Lam lợi hại hơn những bạn khác, nên các bạn mới sợ Lam Lam, Lam Lam vẫn là đứa bé ngoan. Nhưng Lam Lam là đứa bé lợi hại hơn các bạn khác.

Dương Thần rốt cục cũng cười lớn tiếng, dựng ngón tay cái:

- Thật thông minh, Lam Lam nhớ nhé, ai bảo mẹ của Lam Lam đẹp hơn mẹ của những đứa bé khác chứ? Mẹ đẹp đương nhiên có thể sinh ra một đứa con lợi hại rồi, đúng không?

Lam Lam cười ngọt ngào, gật mạnh đầu:

- Vâng!

Lâm Nhược Khê bên cạnh thấy Lam Lam rốt cục cũng cười rồi, xúc động lau khóe mắt, nhân tiện nhéo cho Dương Thần một cái, cười nói:

- Nói lung tung cái gì đấy, đừng có dạy con bé những điều linh tinh đấy.

Lam Lam đột nhiên lao vào lòng Dương Thần, ôm cổ Dương Thần, “chụt” hôn lên má hắn một cái thật kêu, khiến Dương Thần sững sờ.

- Còn có, ba của lam Lam nữa, ba của Lam Lam lợi hại hơn bất kì ba của bạn bào.

- Ha Ha, đấy là điều đương nhiên…

Dương Thần vừa tự đắc khen mình, đột nhiên trong đầu như có tia điện xẹt qua, tim đập mạnh, miệng lắp bắp:

- Đợi chút…Lam Lam…con…con vừa gọi chú là gì?

Lam Lam cười duyên nói:

- Ba ạ, bà nói chồng của mẹ gọi là ba.

Giống như chưa từng để ý tới cách xưng hô, chưa từng để ý tới chuyện của cô bé, như chưa từng ghen tị con bé gọi cô là mẹ…

Nhưng khi Dương Thần nghe thấy một tiếng “ba”, hốc mắt hắn hơi đỏ lên, trong lòng vô cùng ấm áp.

Hóa ra bản thân luôn rất để ý tới chuyện này.

Hắn ôm chặt Lam Lam, hắn yêu mến con bé không muốn dời tay, cọ cọ khuôn mặt lún phún râu vào khuôn mặt của con bé, Dương Thần không biết nên khóc hay nên cười.

- Tiểu mập gọi lại lần nữa nào!

Lam Lam chu môi:

- Ba không được gọi Lam Lam là tiểu mập.

- Ba…ba…ba… ha ha…ha ha…ba…

Dương Thần ôm Lam Lam, cứ ôm con bé như vậy cười ngô nghê.

Mọi người qua lại nghe thấy tiếng cười như điên dại ấy, rốt cuộc cũng chú ý tới họ, nhìn chăm chú, một cô bé con xinh như ngọc, một tên không ngừng cười ngốc nghếch, đa số họ đều cảm thấy hắn có vấn dề.

Lâm Nhược Khê nhìn hai cha con, một cười như kẻ ngốc, một ngây thơ đang có vẻ giận dỗi, trong thoáng chốc cô cảm thấy như ảo giác, trong trời đất bao la này, không gì ấm áp như giây phút này đây….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.