Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 47: Chương 47: Cứ như ngôi sao phim hành động




Câu nói của Dương Thần như ngọn lửa đổ thêm dầu, toàn bộ nam nữ trong phòng đều bừng bừng phẫn nộ.

- Thằng nhãi ranh chán sống, đừng có tưởng có mấy miếng võ là không ai dám động tới mày.

Một tên cao to lực lưỡng vất lá bài đang cầm trên tay xuống, hắn ta hằm hằm sắc khí giơ nắm đấm xông lên.

Dương Thần chẳng buồn nhìn lên, hắn thọc một tay vào túi lấy bao thuốc, còn một tay tóm lấy nắm đấm của gã kia. Đột nhiên giữa không trung chỉ một cái ngoắc gọn nhanh chóng, nắm đấm của tên kia vẫn chưa hạ xuống, tay gã đã bị tóm chặt.

Cổ tay của gã bị biến dạng giống như bánh quẩy chỉ trong nháy mắt.

Ối!!!

Gã đàn ông đau đớn kêu, gã giữ lấy cánh tay mềm oặt ngã vật xuống đất, cánh tay bị trật khớp hoàn toàn, mồ hôi đầm đìa toát lạnh toàn thân.

Đám lưu manh đang định xông lên ẩu đả với Dương Thần nhưng nhìn thấy cảnh tượng xảy ra như vậy chúng chần chừ dừng lại. Bọn chúng vừa sợ mất mặt nhưng cũng lại sợ đau.

Dương Thần châm xong điếu thuốc, rít lấy một hơi, đám nam nữ xung quanh lúc đầu còn lớn tiếng ầm ĩ chỉ trong tức khắc đã im lặng bối rối, chúng e dè quan sát Dương Thần, không tiến tới mà cũng chẳng lùi lại.

Những kẻ có số má trên giang hồ, chẳng cần gì ngoài thể diện, chúng mày xem ra chỉ là đám loai choai học việc, vẫn chưa gia nhập giới giang hồ được.

Dương Thần cười nhạo báng, nhặt túi tài liệu vừa vất lên:

- Bọn mày chỉ nói phét là giỏi, không biết trước kia người của Ngọc Lôi phái đến như thế nào, nhưng tao nghĩ tao có điểm khác với chúng nó.

Nói xong, Dương Thần xoay người, tiếp tục đi tới văn phòng tổng giám đốc.

- Thân thủ của ông quả phi phàm, nhưng việc ông đến công ty đối xử với cấp dưới của tôi như vậy, thực tình khiến tôi có chút khó xử.

Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông vang lên từ phòng giám đốc. Một người đàn ông trung niên có nét mặt chững trạc, mặc bộ vest màu xám, đôi giầy da bóng loáng bước ra.

- Đại ca!

Đám lâu la đang mất sạch khí thế nhìn thấy người đàn ông liền hô ầm lên, dường như người đàn ông này sẽ giúp bọn chúng lấy lại thể diện đã mất.

Dương Thần hứng thú nhìn người đàn ông trước mặt, tóc cắt so le, mặc đồ Armani, đeo chiếc thắt lưng của Louis Vuitton, đi giầy hiệu Pierre Cardin, cộng thêm khuôn mặt có phần đạo mạo, tự tin giống như những doanh nhân thành đạt. Nhìn góc độ nào cũng thấy giống như giám đốc của một công ty lớn chứ không giống tên đại ca cầm đầu của tổ chức xã hội đen dưới vỏ bọc công ty.

Cứ bảo sao Ngọc Lôi phải chịu thiệt, hóa ra còn có ông sếp giấu mặt đằng sau. Dương Thần cười khẩy trong lòng.

- Anh là người của Quốc tế Ngọc Lôi đến đòi nợ, anh gây chuyện như vậy làm tôi rất khó giải quyết, anh bảo phải làm thế nào bây giờ?

Quách đại ca cười thâm hiểm, thần thái đủng đỉnh như những nhà quý tộc châu Âu trước kia.

Dương Thần đưa mắt nhìn tập tài liệu, họ Quách trước mặt chắc là đại ca của cái công ty đen này, Quách Tử Hằng.

- Tấm thân bị thịt của mày tốt thật, chắc hẳn lừa được không ít tiền đâu.

- Tôi chưa bao giờ lừa ai tiền, không có thực lực, có lừa thế nào cũng không được, tôi phải vất vả đổ mồ hôi chứ không phải dựa vào những cái bên ngoài, tôi thuộc tuýp người tốt gỗ chứ không phải tốt nước sơn.

Quách Tử Hằng dẻo mỏ đáp.

Dương Thần nhả khỏi thuốc nói tiếp:

- Mày diễn thật lắm, có tiền đồ hơn tao đấy! Tao cùng lắm cũng chỉ đoạt giải Kim Mã, còn mày có thể đạt được giải Oscar.

- Ồ!

Quách Tử Hằng cười nhạt đáp:

- Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy ông mới thuộc tuýp nước sơn.

- Mày lại nhìn thấy gì rồi?

Dương Thần cười và hỏi.

- Tao thấy một tên ngốc, hoàn toàn không biết mình đang làm gì lại còn mang cái vẻ mặt ngốc nghếch với sự tự tin ngu xuẩn thường thấy…

Quách Tử Hằng nói xong đột nhiên cởi chiếc áo ves Armani vất xuống, bên trong là chiếc áo sơ mi hiệu Gucci.

Trông thấy vậy, đám thanh niên trai gái trong phòng hò hét tứ phía, hô hào Quách đại ca triệt hạ thằng cha kiêu ngạo này đi.

Quách Tử Hằng ra hiệu cho mọi người trong phòng giữ yên lặng, sắc mặt có chút kiêu căng, hắn vận động nhẹ chân tay cho giãn xương cốt. Phía trong chiếc áo sơ mi, cơ bắp rắn chắc ngồn ngộn như một cá thể sống. Ngực, bắp tay cuồn cuộn, xương phát tiếng kêu răng rắc.

- Eo, ngôi sao phim hành động?

Dương Thần vui vẻ nói tiếp.

- Mất không ít công sức tập thể hình đấy nhỉ, có thể tham gia cuộc thi tuyển chọn mỹ nam. Đạt tiêu chuẩn thành trai bao cho các quý bà rồi!

- Mày tự tìm tới cái chết rồi!

Dương Thần thở dài:

- Tao khuyên mày nên mặc áo vào, trả tiền cho tao, tao không muốn động tay động chân, mày cũng còn phải giữ lại cái mã bề ngoài chứ.

Quách Tử Hằng rốt cuộc cũng nổi giận, hắn nhảy vọt lên.

Cơ thể quả nhiên cường tráng, Quách Tử Hằng cách Dương Thần trên dưới hai thước, y phi nhanh xoay người tung cú đá.

Chắc hẳn y đã từng luyện qua một môn võ công nào đó, động tác của Quách Tử Hằng rất thuần thục, công lực mười phần mạnh mẽ.

Một chân phi tới, kèm theo trận gió nhẹ kéo đến khiến cho đống giấy tờ trên bàn bay lung tung trên không.

Tất cả mọi người đều không thấy rõ đường đi của cú đá. Tay trái của Dương Thần chẳng hiểu sao đột nhiên chắn trước ngực.

Bộp!

Dương Thần không bị đá bay như mọi người nghĩ, chỉ thấy chân của Quách Tử Hằng bị tay trái của Dương Thần túm gọn khi vừa gần tới ngực, không thể tiến thêm được.

- Trúng đích, rất tốt, nhưng còn hơi chậm!

Dương Thần dường như đang đưa ra nhận xét dạy bảo học sinh vậy.

Quách Tử Hằng trong lòng thấy kinh hãi, cú đánh của hắn không phải là mấy kiểu vớ vẩn vẫn hay biểu diễn trên tivi, bản lĩnh này hẳn phải được rèn luyện từ thế giới ngầm thực thụ. Tử Hằng thừa hiểu góc đá và lực tung ra như vừa rồi mạnh tới cỡ nào, vậy mà chưa ai có thể ung dung đến như vậy, giống như mấy trò trẻ con vậy.

Một cảm giác nhục nhã mãnh liệt trồi lên khiến Quách Tử Hằng liều lĩnh, mặt đỏ ừng lên, hét lớn:

- Buông tay..

Thật ra gã căn bản không thể rút chân ra khỏi bàn tay của Dương Thần.

- Lực của hắn sao mạnh tới mức này?

- Mày trả tao tiền, tao sẽ thả tay mày ra.

Dương Thần thuận miệng cười nói.

Mắt Quách Tử Hằng lóe sáng.

- Tôi phải vào văn phòng lấy séc.

- Thế mới ngoan!

Dương thần gật đầu và buông chân Quách Tử Hằng ra.

Mọi người trong phòng vô cùng kinh sợ. Bọn họ không thể ngờ vị đại ca chưa bao giờ chịu thất bại trong tim họ lại đột nhiên thua trong tay một kẻ vô danh tiểu tốt, tuổi đời còn non trẻ thế này. Đám nam nữ bắt đầu rút lui, chúng lùi dần về phía cửa thang máy.

Quách Tử Hằng không cam lòng liếc nhìn Dương Thần rồi lê bước vào văn phòng, không quá một phút, hắn quay lại.

- Mày sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay, tao Quách Tử Hằng chưa bao giờ chịu thua, cho nên, hôm nay mày phải chết!

Quách Tử Hằng từ văn phòng đi ra, trên khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lo lắng, trong đôi mắt hắn hiện ra chút gì đó điên cuồng.

Tay của hắn đang cầm khẩu súng đã được lên đạn sẵn nhắm ngay giữa trán Dương Thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.