Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1266: Chương 1266: Cuộc hôn nhân trẻ thơ




Ninh Quang Diệu dường như đã xác định được chuyện này, cũng không dây dưa dài dòng nhiều, sau khi cười cười, lại nhìn Lâm Nhược Khê mấy lần, liền xoay người mang theo Ninh Tâm và Ninh Đức rời đi.

Dương Thần nhìn bộ dạng đã mất đi linh hồn của Lâm Nhược Khê, biết là nói gì cũng vô dụng, có lẽ con bài thân tình này, đối với Lâm Nhược Khê mà nói, mãi mãi là điểm yếu không có cách nào bảo vệ.

Giống như Tiết Minh Hòa, bất kể làm bao nhiêu chuyện làm tổn thương đến cô ấy, người phụ nữ luôn luôn chỉ một thời gian trôi qua, lại từ từ tha lỗi cho những điều đó.

Đêm nay nhất định khiến cho Lâm Nhược Khê khó ngủ, nhưng cũng may hiện giờ không thể vì mất ngủ mà ảnh hưởng đến tinh thần, hôm sau tới Lý gia dự tiệc, cũng không thể để lỡ.

Sáng sớm tinh mơ trong lúc dùng cơm, Dương Công Minh biết được thông tin tối qua Ninh Quang Diệu ghé thăm từ đám thuộc hạ, cũng không có gì bất ngờ, trái lại Dương Phá Quân và Quách Tuyết Hoa, thoáng chút đăm chiêu.

- Cha, cách làm này của Thủ tướng Ninh, rõ ràng là muốn Lâm Nhược Khê nhận tổ quy tông quay về Ninh gia.

Dương Phá Quân nhíu mi nói.

Dương Công Minh đang vui tươi hớn hở nhìn Lam Lam gặm từng miếng từng miếng cái bánh bao thịt, nói như không có gì:

- Nhận thì nhận đi, cũng không phải là chuyện gì mất mặt.

- Nói thì như vậy, nhưng không phải gần đây Ninh Quốc Đống đã quay về Ninh gia sao? Ông ta làm như vậy, dụng ý rất đáng cân nhắc.

Dương Phá Quân lo lắng.

Quách Tuyết Hoa lại nói:

- Điều đó không phải càng tốt sao, điều đó càng nói rõ rằng không có vấn đề gì mới đúng.

Dương Công Minh cười dài quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Khê:

- Con à, con có đồng ý quay lại Ninh gia không?

Lâm Nhược Khê trong lòng vẫn thấp thỏm, nghe thấy ông cụ hỏi mình, trầm ngâm một lát, khẽ lắc đầu:

- Con cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy rất không quen.

- Ha ha, mặc kệ con có ra quyết định gì, con chỉ cần nhớ kỹ, Thủ tướng Ninh là cha đẻ của con.

- Nhưng, con hiện giờ cũng là vợ người, là mẹ người, là con dâu của Dương gia, người thân, cũng không phải chỉ có một bên, con hiểu không?

Dương Công Minh thong dong nói.

Lâm Nhược Khê quan sát khuôn mặt con gái đang ăn sáng, gật gật đầu:

- Dạ, con biết rồi.

Sau bữa sáng, Dương Thần cho người lái xe lui, tự mình lái xe, một gia đình ba người lập tức tiến về phía Lý gia.

Dù sao thì mối tư giao với Lý Độn rất tốt, Dương Thần cũng không dám đi trễ.

Lam Lam mặc quần áo mới trắng mịn, tâm trạng rất tốt, đi được nửa đường, đứa nhỏ bỗng mở miệng nói:

- Cha, có phải hôm nay đến vườn bách thú xem voi không ạ?

Dương Thần vỗ trán một cái, thiếu chút nữa không nghĩ tới, còn đồng ý với Lam Lam sau khi đến Yến Kinh sẽ đưa con bé đi xem voi.

Lâm Nhược Khê sờ sờ đầu con gái:

- Lam Lam ngoan, hôm nay phải đến nhà chú Lý, sau này mình sẽ đi xem voi.

Lam Lam chu môi:

- Không phải đã nói đến Yến Kinh sẽ đi xem voi sao? Cha và mẹ lại lừa con.

- Sao lại lừa! Nhất định sẽ đưa con đi, đừng gây ồn ào nữa.

Thần sắc Lâm Nhược Khê lộ vẻ nghiêm túc, nghiễm nhiên lại trở thành một người mẹ nghiêm khắc.

Cái miệng nhỏ nhắn của Lam Lam dẹt xuống, dường như vừa nhận một sự ủy khuất lớn.

Dương Thần liếc nhìn kính chiếu hậu, nhìn thấy nước mắt của cô bé mập đã rớt xuống khóe mắt rồi, không nhịn được cười nói:

- Được rồi, hôm nay sau khi ăn xong bữa trưa, cha sẽ dẫn con đến vườn bách thú, cha sẽ không lừa gạt Lam Lam.

- Thật ư?

Lam Lam từ buồn hóa vui.

- Không được.

Lâm Nhược Khê bác bỏ thẳng nói:

- Hôm nay cũng không thể tùy tiện đi được, đầy tháng con đầu lòng của Lý gia, đã nói là yến tiệc một ngày, chúng ta lại có tình bằng hữu, sao có thể thất lễ ăn một bữa trưa liền rời đi ngay?

- Tên tiểu tử Lý Độn cũng không phải đã chết não, nói với anh ta một tiếng là được rồi.

Dương Thần nhún nhún vai:

- Phong bao lì xì của em lớn một chút, không phải là một phần tâm ý sao.

Lâm Nhược Khê vẫn cảm thấy không thỏa đáng:

- Vườn bách thú lúc nào cũng có thể đi được, sao cứ phải đi hôm nay, không thể chiều con như vậy được.

Dương Thần lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Lần này là thua cá cược với Lam Lam, đã nói là đến Yến Kinh liền sẽ đi vườn bách thú, không thể nói mà không giữ lời.

- Làm cha mẹ không thể lừa gạt con cái, ít nhất thì con gái Dương Thần anh sau này sẽ phải nói lời giữ lời, Lam Lam cũng không phải là người mơ hồ, con bé cũng hiểu được.

Lâm Nhược Khê nghẹn lời, không ngờ Dương Thần lại có thể nói ra những đạo lý này, lại nhìn lại vẻ mặt tội nghiệp của con bé, dù biết đây là giả bộ, trái tim cũng mềm nhũn ra rồi.

- Thật bái phục hai cha con, cái gì cũng đối đầu với tôi, cứ như vậy, chưa đến ba mươi tuổi đã thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi.

Lâm Nhược Khê giả bộ tức giận thở dài.

Dương Thần quay đầu trừng mắt nhìn, cười mờ ám nói:

- Sao có thể như vậy được, nếu cần, mỗi buổi tối anh sẽ làm dịu em, bảo bối.

- Xéo! Bỉ ổi… Ngay trước mặt trẻ con mà nói nhăng gì đấy!

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê ửng đỏ, chỉ sợ Lam Lam hiểu, vội vàng nhìn con gái.

Lam Lam nào biết được làm dịu là cái gì, chỉ biết rằng cuối cùng cũng dành được thắng lợi, vui vẻ bổ nhào vào chỗ ngồi đối diện, nhảy lên ôm lấy cổ Dương Thần, không ngừng cười khanh khách ngọt ngào.

Dương Thần nhìn thấy thân thể của cô bé tiểu mập chắn trước mắt mình, không ngừng làm ầm ỹ như vậy, trong lòng cười khổ, nếu không phải bản thân có thể cảm giác được tình hình giao thông mà lái xe, người cha đã sớm bị cô con gái này làm cho xảy ra tai nạn rồi.

Khi đến tòa nhà của Lý gia, bên ngoài đã có rất nhiều cảnh vệ phụ trách điều hành, cũng ngay ngắn trật tự.

Khách mời đa số thuộc dòng dõi quý tộc của Yến Kinh và từ các nơi khác tới, những người bồi bàn phục vụ cũng đều đã qua đào tạo cấp quốc gia, gọi người như tắm gió xuân.

Cha con Lý Vân Bằng và Lý Độn, đã ở bên trong cửa tiếp đón khách mời, đa số là hàn huyên khách sáo, nhưng lại là nghi thức không thể tránh khỏi.

Dương Thần đem theo vợ đến, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt lén lút chú ý.

Không ít người vẫn rất kinh ngạc, không ngờ Dương gia chỉ phái đến ba người này, tin tức như vậy là đã rõ ràng rồi, Dương Công Minh đã quyết định hướng đi trong tương lai cho Dương gia.

Cha con Lý gia tự nhiên không thấy quá kỳ lạ, sau khi rất tự nhiên bỏ qua những vị khách khác, mỉm cười cùng đi với Dương Thần.

- Lão Dương, anh thật không có lòng rồi, tôi tự mình gọi điện tới đó, anh đã không ở thì thôi, tại sao đến uống rượu đầy tháng con tôi, cũng không biết chở đến vài xe tiền sữa bột.

Lý Độn mặt mày hớn hở nói.

- Sao anh không đi ăn cướp? Còn mấy xe tiền sữa bột.

Dương Thần nhận lấy một cái hồng bao lớn từ trên tay Lâm Nhược Khê, nhét vào tay Lý Độn:

- Chỉ có chừng này, về những chuyện hư hỏng khi cậu mời khách mà mời mì sợi, tôi cho cậu coi như cất nhắc.

Lý Độn nhếch mép vui mừng, đem phong lì xì nhét thẳng vào túi quần:

- Đại ca để tôi đem tiền biếu sung vào công quỹ, phong lì xì này coi như anh tặng tôi, chính tôi đã nhận rồi.

Lý Vân Bằng cũng đã quen với tính tình vô lại của đứa con, lắc lắc đầu cười, nhìn cô bé tiểu mập trong lòng Lâm Nhược Khê, hỏi:

- Dương Thần, đây chính là con của hai người?

Không đợi Dương Thần trả lời, đã nghe thấy Lam Lam ngọt ngào nói:

- Ông Lý!

Lý Vân Bằng sửng sốt, lập tức cười ha hả nói:

- Thật là một đứa bé ngoan, sau này đến Yến Kinh, đến nhà ông chơi nhiều hơn nhé.

- Lão Dương, con gái anh trông không tồi, hay là cùng con trai tôi đính một cuộc hôn nhân trẻ thơ đi.

Mắt Lý Độn đột nhiên bốc lên ánh tà gian nói.

Lâm Nhược Khê đang ôm đứa nhỏ theo bản năng ôm thật chặt con gái trong lòng, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, nếu là người ngoài nói như vậy thì không sao, nhưng tên tiểu tử Lý Độn có lẽ thực sự có ý niệm điên cuồng này.

Cuộc hôn nhân trẻ thơ của một bé gái đã đi nhà trẻ và một đứa trẻ sơ sinh? Nghĩ thôi đã đủ kinh khủng rồi.

Dương Thần hận không thể mổ cái sọ não của Lý Độn xem xem cái đầu này cấu tạo như thế nào, không chút do dự nói:

- Cút đi! Con gái tôi không gả cho nhà nào hết!

Lý Độn cười ha hả nói:

- Không vội, không vội, con gái lớn không giữ được.

Nhìn thấy bộ dạng dương dương đắc ý của tên tiểu tử này, Dương Thần đột nhiên có một ý niệm trong đầu nhanh chóng quay về nhà sinh một cậu con trai.

Đang lúc này, Đường Uyển ôm trong lòng một thằng nhóc mập mạp, duyên dáng đi tới, một người phụ nữ mặc chiếc váy nhung cổ tròn màu hồng rượu vang, khuôn mặt tươi cười vui sướng.

Dương Thần cũng vài ngày không gặp Đường Uyển, nhưng nghĩ cũng đúng, em gái Đường Tâm sinh con, cô dù sao cũng phải quay lại Yến Kinh.

Sau khi Đường Uyển hướng về phía Dương Thần lặng lẽ trừng mắt nhìn, lại đưa tay sờ sờ lên hai má của Lam Lam:

- Lam Lam, có nhớ dì không?

Lam Lam lập tức cười ngọt ngào gật gật đầu, những ngày ở Trung Hải cũng gặp mặt Đường Uyển không ít, con bé này hiển nhiên đạt được rất nhiều lợi ích.

Lâm Nhược Khê hơi chau mày chua xót, nhưng cũng không biết phải làm sao, chỉ hận đứa con gái này quá hăng hái tranh giành, cho một ít đồ ăn là có thể bị mua chuộc.

- Đều đứng ở cửa làm gì, Lý lão mời mọi người vào, nên vào chỗ ngồi rồi.

Đường Uyển vỗ nhè nhẹ vào cái mông nhỏ của cháu trai, cười mỉm nói.

Ai biết được tên tiểu tử này có lẽ đói bụng rồi, cơ thể nhỏ giãy dụa, đầu hướng về một bên ngực cao ngất mềm mại của Đường Uyển, không ngừng đè xuống, muốn bú sữa mẹ.

Đường Uyển lập tức đỏ mặt, ôm nới lỏng đứa trẻ một chút, nhưng một bãi nước miếng của ngực không thể che giấu được, quần áo vốn bó sát vào giờ phút này cực kỳ dễ thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.