Dương Nhu Mễ, đại danh Nhu Mễ (gạo nếp), tên mụ cũng là Nhu Mễ (gạo nếp)...
Không thể không nói, Dương Thần đặt tên cho cô bé này, cũng là có căn cứ.
Là con gái long phượng thai của Lâm Nhược Khê, Dương Nhu Mễ dường như giống Lâm Nhược Khê khi còn nhỏ như tạc, như vú Vương nói:
-Nếu là mười mấy năm trước, tiểu thư với Nhu Mễ chính là chị em song sinh!
Nhu Mễ tiểu thư, giống như mẹ, từ nhỏ liền có điểm siêu phàm thoát tục,
thậm chí khí chất cũng lạnh như băng, thanh lịch khoan thai.
Nhưng kỳ quái hơn chính là, Nhu Mễ tiểu thư ừ lần đầu tiên ăn một viên gạo nếp của mẹ xong, liền nghiện thứ này.
Từ đó, Lâm Nhược Khê cùng con gái bắt đầu cuộc sống giành ăn gạo nếp đến người ngoài nhìn vào dở khóc dở cười.
Nhưng Lâm Nhược Khê lại không đồng ý với sự cười nhạo của người ngoài,
hai mẹ con đều cho rằng, ăn gạo nếp là một chuyện rất thần thánh, tranh
giành cũng là hợp tình hợp lý.
Lâm Nhược Khê hùng hổ lao đến trước mặt Nhu Mễ, Nhu Mễ cũng đã cố ăn hết nửa viên còn lại, thậm chí còn sợ ế, phồng má lên ăn, vẻ mặt thật không chịu khuất phục, đề phòng nhìn mẹ.
Lâm Nhược Khê thấy mình đến rồi, con nhỏ này còn dám ăn nốt nửa viên còn lại, giận không thể đánh.
-Vừa nãy mẹ chẳng phải cho con hai viên rồi sao? Con ăn hết là được rồi, hôm nay nhiều người đến dự tiệc như này con cũng dám cướp viên của mẹ,
cái mông của con ngứa rồi đúng không?
Dương Nhu Mễ cố gắng nhai kỹ, quý phái ngẩng đẩu lên, bộ dạng chẳng thèm so đo với mẹ, hàm hồ nói:
-Mẹ... ưm... mẹ... mất mặt! Hừ...
- Con...!
Lâm Nhược Khê tức đến phát điên, không ngờ giơ tay ra bóp khuôn mặt của con gái, lớn giọng nói:
-Không cho con ăn! Không cho con nuốt! Nhổ ra nghe không?
Miệng của Nhu Mễ bị đè xuống, nuốt không được, theo quán tính không động đậy, ngược lại cũng không nhổ ra!
Nhưng khách xung quanh đó đều cười ha hả, nhìn hai mẹ con tranh giành viên gạo nếp vẫn là một chuyện rất thú vị!
Quách Tuyết Hoa ôi chao một tiếng, mất mặt thay cho con dâu và cháu gái, nhưng bà biết khuyên cũng vô dụng, sớm đã không tốn nước bọt vì chuyện
này rồi.
Dương Thần không thể không quản, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt mà, lập tức đứng dậy, chạy tới vỗ nhè nhẹ tay của Lâm Nhược Khê, khuyên
bảo:
-Bà xã à, bảo bối... đừng nóng giận ntra, anh đi mua vài viên cho em
được không? Nhu Mễ vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, dù sao cũng là đứa con
em thân sinh ra mà...
-Có đứa con gái đẻ nào lại đối với mẹ nó như này không?
Lâm Nhược Khê càng lúc càng tức giận.
Dương Thần trong lòng thầm nhủ đây cũng là trạng thái bình thường của một người mẹ, nhưng miệng đành phải khuyên:
-Ha ha, hôm nay anh phạt nó luyện công thêm hai tiếng ntra được chưa? Bà xã đại nhân xin bớt giận, gì thì nó cũng ăn rồi, nôn ra cũng vô dụng
mà...
Bên này, Dương Thần khuyên hai mẹ con Lâm Nhược Khê, ba người trình diễn ‘thảm án viên gạo nếp’ gây ra buồn vui lẫn lộn.
Bên kia, ngồi bên một bàn khác, một bé trai mặc áo sơ mi caro đen trắng, cổ nơ hồng, quần soóc màu xám, thì lại ngồi một bên làm như không có
chuyện gì dùng bộ đồ ăn bằng bạc cắt miếng thịt bò, vừa lắc đầu như
người lớn vừa thầm thở dài.
-Dì Jane... con cảm thấy, nếu không có hai người chúng ta trong cái gia
đình này, thì chỉ số thông minh của gia đình này chắc là số âm rồi...
Cha là một tên ngốc quyết định bằng nửa thân dưới không nói làm gì, tại
sao mẹ và em gái cũng vì viên gạo nếp mà trở nên ngu ngốc... con rất đau lòng, nhưng con cũng cảm thấy trách nhiệm của mình thật lớn...
Đầu óc của tên nhóc này không chút cân xứng với hình thể của nó, mặc dù
khỏe mạnh kháu khỉnh, rất đáng yêu, nhưng khi nói chuyện, thì lại giống
như ông cụ non vậy.
Mang một cặp kính đen thật to, nhưng ữên thực tế căn bản không có ữòng kính, chỉ là gọng kính mà thôi.
Đây chính là anh trai song sinh cùng tiểu thư Nhu Mễ, Dương Đại Đầu.
Vì sao Dương Thần lại đặt tên cho con là đầu to như vậy, từ lúc sinh ra cũng đã rất rõ ràng rồi.
Dương Đại Đầu cũng không phải là uổng phí, khiến mọi người kinh ngạc
chính là, Dương Thần ngu ngốc, không ngờ lại sinh ra một thiên tài.
Đại Đầu từ nhỏ cũng không quan tâm lắm với những thứ khác, thì thích theo Jane, lúc nào cũng dính với Jane đi học mọi thứ.
Bất luận là Thiên văn địa lý, lịch sử triết học, thông kim bác cổ, chỉ
cần là thứ có tính học thuật, nghiên cứu, thì nó đều thích, mà còn học
rất nhanh.
Jane cũng đặc biệt yêu thích đứa trẻ này, còn Dương Thần thì lại có chút đau đầu với tình cảm cha con, vì tên nhóc này cảm thấy cha mình là ngu
ngốc, chỉ có Jane mới đáng là người cho nó khâm phục.
Mặc dù Đại Đầu lớn lên, dần hiểu rõ, người cha ngu ngốc này cũng có một
mặt cực kỳ cường đại, nhưng nó sùng bái khoa học, không sùng bái vũ lực, cho nên... cha vẫn là thằng ngốc.
Sau đó Dương Thần cũng chiều nó, không cố gắng ép nó tu luyện nhiều, không có trở ngại gì là được.
Đại Đầu cũng càng ngày càng thể hiện thiên phú nghiên cứu hơn người của
mình, bắt đầu trở thành tiểu trợ thủ của Jane, thiết kế phi thuyền cho
Thần tộc, trong đó không ít công năng chính là thiết kế của Đại Đầu, quả thực là bộ não siêu cấp.
Jane ngồi một bên, khoác chiếc áo dài trắng phòng thí nghiệm, nghe Dương Đại Đầu nói, nghe mãi cũng thành quen cười nói:
-ừ, dì cũng cảm thấy Đại Đầu đặc biệt thông minh, hay là lúc trước người mà dì sinh ra chính là Đại Đầu, rồi bị cha con đánh tráo rồi không nhỉ?
Đại Đầu nghiêm trang nói:
-Dì cũng nghĩ vậy sao? Đại Đầu cũng nghĩ vậy đấy, nếu không, tại sao chỉ số của con và em gái lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Lúc này, bên cạnh chỗ ngồi của Jane, bé gái vừa mới vui vẻ ăn bánh gato, cái miệng nhỏ liếm láp chút kem, lộ vẻ mặt khóc lóc lã chã, quay đầu
nhìn Jane, khẽ chu mỏ nói:
-Tiểu Diện Bao không phải là con một của mẹ sao? Mẹ không cần Tiểu Diện Bao nữa sao...
Đứa con lai phấn điêu ngọc mài, mái tóc quăn màu đen, có đôi mắt màu
lam, nước da trắng như tuyết, chính là con gái của Jane và Dương Thần,
Dương Diện Bao.
Sở dĩ gọi nó là Diện Bao, là vì khi vừa mới sinh ra, mái tóc của Diện
Bao có màu nâu, khuôn mặt trắng phấn, nhìn giống một ổ bánh mì tròn
tròn.
Hơn ntra, anh trai và chị gái sinh ra trước, không phải là Nhục Ti (thịt sợi) thì là Nhu Mễ (gạo nếp), đứa con này sớm đã đặt tên là Diện Bao
rồi! Mẹ là người phương Tây mà, cũng không thể nào gọi là Đại Mễ (cơm
nắm) được!
Mặc dù sau này tóc của Tiểu Diện Bao biến thành màu đen, nhưng tên Dương Thần cũng lười chẳng đổi lại.
Tên mà, cha đẻ như mình gọi thuận miệng là được, ai dám vì cái tên mà coi thường con gái của Dương Thần chứ? Ai dám?
Jane thấy con gái nói vậy, nhìn vẻ mặt đáng thương của con bé, lập tức
cười gượng, ôm lấy con gái ngồi lên đùi, cười đùa khuôn mặt của Tiểu
Diện Bao, xoa xoa đôi môi đang
Tiểu Diện Bao vui vẻ ra mặt nói:
- Chị Lam Lam thật tốt.
Lâm Nhược Khê lúc này mang theo thần sắc nghiêm nghị bước đến, không hài lòng nói với Lam Lam:
- Nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng xuống biển sâu! Lại là cá ngừ mắt
to, lại xuống hải vực sâu hai ba trăm mét nữa hả? Con đi có thể không
sao, nhưng chẳng may Tiểu Diện Bao và Nhu Mễ học theo con, thì bọn chúng sẽ rất nguy hiểm!
Tiểu Diện Bao là con gái một của mình, nhưng những thứ thuộc về khoa học thi lại không có hứng thú, cũng không có độ nhạy bén.
Đứa bé này, có khiếu về mặt nghệ thuật, có thiên phú rất mạnh.
Từ nhỏ đã cực kỳ chuyên tâm về mấy mặt như vũ đạo, thanh nhạc, hội họa.
Chỉ cần là nhìn qua vũ đạo, nghe qua bài hát, nghe qua tác phẩm hội họa
nào đó, liền có thể mô phỏng được tương đổi, có chút thông ữiấu nghiên
cứu chuyên sâu.
Mặc dù bình thường mơ mơ màng màng, ngơ ngác, nói chuyện có hơi chậm
rãi, nhưng một khi lên sàn nhảy, Tiểu Diện Bao lập tức vẻ mặt hưng phấn, có thể khiến người nghệ sĩ múa ba lê chuyên nghiệp ngạc nhiên. Binh
thường, cũng coi như trong gia đình này, là niềm vui thứ hai ngoài Lam
Lam ra.
Có lẽ, Tiểu Diện Bao cách mấy đời, kế thừa huyết thông nghệ thuật cao quý của một số dòng dõi quý tộc tổ tông của cô.
Jane cũng không ép con gái kế thừa kỹ năng học thuật của mình, làm
chuyện nó thích là được, ngược lại có Đại Đầu là đủ lắm rồi, là con của
Dương Thần, cũng chính là con của cô.
Lúc này, bên Dương Thần cuối cùng cũng đã tách được Lâm Nhược Khê và
Dương Nhu Mễ ra rồi, rồi lại bắt chuyện với mọi người, bắt đầu ăn thịt
dê mà hắn nướng, quả thực lấy lại được bản tính cũ rồi!
Nhưng đúng vào lúc này, khoảng không ữên mặt biển, Dương Lam Lam đột
nhiên giẫm trên Phong Hỏa Luân bay đến, tiện thể, hai tay còn ôm một con cá ngừ dài hơn mét đã bị đánh gần chết, kích động hạ xuống bờ cát.
- Cha ơi cha ơi! Lam Lam muốn ăn thịt cá sống!
Tiểu Diện Bao vừa nhìn chị Lam Lam ôm con cá ngừ về, mau chóng chạy đến, gọi to: Chị Lam Lam...
Sau đó liền nhìn thấy con cá ngừ kia, nhìn theo liếm liếm môi, ánh mắt mong đợi nhìn về phía Dương Thần.
Nếu nói trong em trai em gái, Dương Lam Lam phải chọn một người mà nó
thích nhất, thì chắc chắn chính là Tiểu Diện Bao rồi! Không vì gì khác,
chỉ là vì bọn chúng đều là những đứa ham ăn.
- Tiểu Diện Bao! Cái này cho em đấy!
Lam Lam từ trong nhẫn trữ vật không gian lấy ra một con ốc biển, đưa cho Tiểu Diện
Tiểu Diện Bao vui vẻ ra mặt nói:
- Chị Lam Lam thật tốt.
Lâm Nhược Khê lúc này mang theo thần sắc nghiêm nghị bước đến, không hài lòng nói với Lam Lam:
- Nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng xuống biển sâu! Lại là cá ngừ mắt
to, lại xuống hải vực sâu hai ba ữăm mét nữa hả? Con đi có thể không
sao, nhưng chẳng may Tiểu Diện Bao và Nhu Mễ học theo con, thì bọn chúng sẽ rất nguy hiểm!
Lâm Nhược Khê lại dạy dỗ:
- Con gây họa còn chưa đủ sao? Lần trước Nhục Ti nói muốn cảm thụ sức
mạnh Thái Thanh Thần Lôi, con liền cho nó một phát! Nếu không phải cha
con đặt hai pháp bảo phòng ngự làm mất tác dụng thương tổn trên người
Nhục Ti, thì em trai Nhục Ti của con suýt nữa cũng mất mạng rồi!
- Lam Lam là không cẩn thận mà... sau này sẽ không vậy ntra...
Lam Lam cúi đầu, nhắc tói chuyện kia, nó cũng không dám lên tiếng ntra,
lúc đó nó cũng sợ chết khiếp rồi, em trai Nhục Ti bị cháy xém đến người
hóa đen.
Lúc đó dì Sắc Vi khóc đến cạn nước mắt, mẹ Nhược Khê lần đầu tiên vừa
khóc vừa dùng lực đánh toét mông của nó, đến cha nó cũng không đứng ra
ngăn.
Cũng may dù sao cũng là người một nhà, Nhục Ti lại rất ngay thẳng, biết
không phải là một mình Lam Lam có lỗi, nên mới không sao.
Lúc này, sắc Vi mặc một bộ trang phục màu hồng, dắt một bé trai đến khuyên nhủ Lâm Nhược Khê:
- Được rồi, Nhược Khê, chuyện cũng qua rồi, Nhục Ti bây giờ chẳng phải là khỏe mạnh rồi đó sao, đừng mắng Lam Lam nữa.
- ừm ừm.
Bé trai kia cũng gật đầu:
- Đừng trách chị Lam Lam ntra, là Nhục Ti không nghe lời cha, tu luyện quá vội.
Bé trai da dẻ khỏe khoắn, hai mắt long lanh, rất giống với Dương Thần
khi còn nhỏ này, chính là con trai của sắc Vi và Dương Thần, Dương Nhục
Ti.
Sờ dĩ gọi là thịt sợi thế này, chỉ là Dương Thần nhớ, sắc Vi lúc đầu mở
một quán bar tên Rose, quyết định kỷ niệm ý nghĩa này nên mới đặt cái
tên này.
Lúc đó mọi người phản đối, nhưng Dương Thần vỗ ngực nói con trai của hắn thì do hắn định đoạt, khăng khăng gọi như vậy, khiến sắc Vi suýt chút
nữa chết ngất.
Nhưng nghĩ lại lúc trước con của Lâm Nhược Khê tên Nhu Mễ và Đại Đầu,
Nhục Ti, dùng tạm vậy, đợi con lớn lên rồi, mình không chịu nổi thì sửa
cũng được.
Dương Nhục Ti là võ nghệ trên ý nghĩa thực sự, nếu không phải hôm nay là ngày đặc biệt, nó vẫn ở trong phòng tu luyện võ công, hơn nữa còn rất
có hứng với pháp bảo và luyện đan của Dương Thần, chỉ có điều vì quá mức chuyên tâm, ngược lại ngộ tính không thông thấu bằng chị Lam Lam.
Dương Thần đi đến, khiêng con cá ngừ trên vai Lam Lam đi, nói với Lâm Nhược Khê:
- Được rồi, hôm nay là ngày vui, dạy con thì sau này dạy sau, nói gì
cũng đều là đứa con đầu của chúng ta, em làm gì mà lại nghiêm khắc với
các con như vậy.
- Cũng chính vì nó là đứa đầu của chúng ta, nên mới yêu cầu nghiêm khắc, không nghiêm khắc đều bị anh cưng chiều trở thành như vậy, em lại dễ
dãi cho nó, chẳng phải lại thành Ma vương hỗn thế sao?
Lâm Nhược Khê lườm chồng một cái.
Dương Thần cười khoan khoái, lén chớp mắt về phía Lam Lam và Tiểu Diện
Bao, ý tứ rất rõ ràng, đừng nói gì, cứ để cha, ăn cá sống của chúng ta!
Lam Lam nghĩ đến ăn là quên tất cả, đi tới dắt tay em trai Nhục Ti, cũng muốn kéo đi cùng nhau ăn.
Lâm Nhược Khê nhìn bộ dạng vui vẻ của bọn nhỏ vây sau lưng Dương Thần,
nhìn Sắc Vi cười cười, cũng có chút bất đắc dĩ, Dương Thần trước giờ vẫn nuông chiều con cái, cùng lắm là giả bộ dạng một chút, làm vẻ nghiêm
mặt, trước giờ đều là người làm mẹ bọn họ.
Ngay khi Lâm Nhược Khê quay người đi, muốn gọi Dương Nhu Mễ đi chơi cùng các chị các em, ăn chút cá sống, đột nhiên, cảnh trước mặt, khiến cô
trong nháy mắt lại bừng lửa giận!
Chỉ thấy Dương Nhu Mễ đã ăn nốt viên gạo nếp cuối cùng, đang lộ vẻ cẩn
thận lạnh lùng, vỗ cái bụng no kềnh kệnh của mình, khiêu khích nhìn cô.
- Dương Nhu Mễ! Xem hôm nay mẹ xử lý con như nào!
Trên bờ cát, lại xảy ra tiếng hô to đột ngột của Lâm Nhược Khê, cùng với đó là tiếng cười to ồn ào của các quan khách...