Dương Thần dẫn cô gái lập tức đuổi theo quả cầu đen, không lâu sau
hai người đã đến trên không kẽ nứt, còn quả cầu đen cũng bắt đầu rơi
xuống, mục tiêu là tiến vào kẽ nứt Thiên ma đó. - Dương huynh đệ! Anh
muốn làm gì vậy? Nguy hiểm lắm đó. - Dương huynh đệ, phía trước quỷ thần khó lường! Anh là người trần mắt thịt, tu vi mặc dù cao nhưng cũng
không thể mạo hiểm. U Minh Đại Đế thấy Dương Thần muốn dẫn theo Lạc Tiểu Tiểu đi xuống liền buột miệng hét lên. - Sự tình khẩn cấp, tôi muốn xem xem rốt cuộc quả cầu đen kia sẽ chạy đến đâu, chư vị yên tâm, tôi đã
chuẩn bị kỹ! Câu nói khiến các vị lãnh chủ Ma linh lo lắng, Dương Thần
là người không dễ nghe theo lời khuyên, bọn họ lại không dám lại gần vết nứt, chi bằng tự bảo vệ mình và thở dài. Thực ra trong lòng Dương Thần
cũng có tính toán, có chút lo lắng, nhưng nhìn vào tình thế trước mắt,
nếu bỏ lỡ cơ hội, có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội ra ngoài. Tuy phải dẫn theo con bé rắc rối Lạc Tiểu Tiểu, nhưng mình có đỉnh Hỗn Độn trong tay, có thể
là sự đảm bảo lớn. Nếu không được, cùng lắm sẽ dung Thái Thanh Thần Lôi
để mở đường. Thái Thanh Thần Lôi là khắc tinh của tà thuật, chắc chắn sẽ phát huy tác dụng. Huống hồ, bọn họ đều là người bằng xương bằng thịt,
dù gì cũng không giống như lũ lãnh chủ Ma linh, sau khi mất đi thể xác
hoàn toàn dựa vào tu vi mà giữ lại Nguyên Thần, sức kháng cự yếu ớt, rất dễ hồn xiêu phách lạc. Quả cầu đen này, trước đây không có phản ứng gì, sau khi vết nứt tách ra liền có phản ứng, nói không chừng nó muốn đợi
thời khắc này để dẫn mình vào. Lạc Tiểu Tiểu bên cạnh nắm chặt tay Dương Thần, sợ đến mức không nói nên lời, dứt khoát nhắm chặt hai mắt, mặc
cho người đ àn ông bên cạnh dẫn đi. Khi mới chui xuống vết nứt khoảng
mười mấy thước, Dương Thần đã cảm thấy luồng tà khí bên dưới bắt đầu dội ngược và trở nên vô cùng đáng sợ. Giống hệt như trăm cây đao sắc nhọn
đang bủa vây tứ phía, liên tục chém qua chém lại một cách vô tình, như
muốn băm vằm hai người ra làm trăm mảnh. Cũng may Dương Thần có nội công thâm hậu, lực lượng thiên địa cuồn cuộn không dứt, vòng bảo vệ bị tiêu
hao, rồi bị nuốt chửng từng lớp từng lớp một, nhưng có thể phục hồi và
bổ sung lại ngay. Để đảm baot an toàn, Dương Thần cuối cùng cũng lôi
đỉnh Hỗn Độn ra, hút lấy tà khí từ bốn phía. Đỉnh Hỗn Độn vốn hút lấy
mọi vật, không từ chối bất cứ một vị khách nào, bây giờ giống như cá gặp nước, bắt đầu điên cuồng hấp thu trong vết nứt. Dương Thần lại cảm thấy những luồng linh khí từ từ chạy vào đan điền, đây chính là hiệu quả từ
việc sử dụng đỉnh Hỗn Độn để chuyển hóa âm khí. Đột nhiên, Dương Thần
nhíu mày, phát hiện một chuyện lạ. Qủa cầu đen dẫn đường phía trước, bốn bên nó đột nhiên có một khoảng không nho nhỏ, gần giống như ma lực gì
đó, khiến đám tà khí kia lùi xa 3 tấc, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng
của dòng khí đang tác quái trong này. Chẳng trách trước đây có cảm giác là lạ, hóa ra là công dụng kỳ lạ của quả cầu đen này. Hình như nó vừa
sinh ra đã không chịu ảnh hưởng của tà khí, nơi nó muốn đến, tà khí phải nhường đường. Những luồng suy nghĩ trong đầu Dương Thần lướt qua rất
nhanh, nghĩ xong liền lập tức dẫn Tiểu Tiểu phi xuống dưới, sau đó với
tau nắm lấy quả cầu đen. Quả nhiên, khoảnh khắc quả cầu đen bị nắm chặt, cả Dương Thần và Tiểu Tiểu đều nhận được sự bảo vệ đặc biệt của quả cầu đen, đám tà khí kia bắt đầu trở nên vô hại với họ. Lúc này, Dương Thần ước tính đã vào sâu trong vết nứt khoảng mấy trăm thước, xung quanh tối om, chìa tay ra không nhìn rõ bàn tay, nếu không có thần thức thăm dò,
sẽ trở thành kẻ mù lòa. Dương Thần suy nghĩ, nếu quả cầu đen có công
diệu kỳ diệu như thế, vậy chẳng phải các lãnh chủ Ma linh có thể sử dụng quả cầu đen để đi vào khe nứt hay sao. Chi bằng ta quay về để cùng bọn
họ xuống dưới thăm dò một phen? Nhưng suy nghĩ tiếp, Dương Thần vẫn
quyết định từ bỏ, còn chưa biết họ có đồng ý hay không, cho dù có đồng ý thật cũng chưa chắc đã khả thi. Dù sao họ cũng không phải người bằng
xương bằng thịt, do đó, quả cầu đen chưa chắc đã phát huy công dụng đặc
biệt. Quả cầu đen này càng nhìn càng giống vật do Tiên tổ họ Mông để lại cho hậu nhân Ma tu, nếu không có bất ngờ gì, những người sẽ đến chắc
chắn là hậu thế nhà họ Mông tu luyên Ma thuật và có cơ thể bằng xương
bằng thịt, quyết không phải là sự chuẩn bị cho đám ma linh kia. Ngộ nhỡ
hại chết đám lãnh chủ kia thì đen đủi quá. Sau khi nghĩ như vậy, Dương
Thần cũng không chần chừ nhiều nữa, tiếp tục nắm lấy quả cầu đen, để quả cầu đen kéo đi, xuống dưới càng lúc càng sâu. Có sợ trợ giúp của quả
cầu đen, Dương Thần cũng không chịu sức ép gì, đi xuồng một mạch, còn có thể tiện tay dùng đỉnh Hỗn Độn để hút tà khí. Tuy không thể hút hết,
chỉ có thể hút một phần luồng tà khí như hạt cát trong sa mạc, nhưng như thế cũng đủ khiến Dương Thần cảm thấy thoải mái, suy cho cùng thì tích
tiểu thành đại, tu luyện lên cao rồi không còn sức ép cho bản thân. Thời gian từ từ trôi qua từng phút từng giây, đối với các tu sĩ, thời gian
không là gì. Thế nhưng, trong lòng đất tối đen như vậy, không thể tập
trung tu luyện, chỉ có thể tiến dần một cách chậm chạp, cũng không biết
đích đến là đâu, là hung hay cát, đây là thử thách lớn đối với Dương
Thần. Thấm thoát, Dương Thần tính ra đã vào trong cái vực tối đen này
được hơn 7 ngày, nhưng phía dưới vẫn chưa có thấy đáy… Dương Thần xác
định đây không còn là vết nứt đó. Xung quanh đều là mùi tà khí nồng nặc, giống như đang ở trong không gian hắc ám, không tài nào nhận ra bên
cạnh là nơi đâu. Nếu không có bất ngờ xảy ra, đây là khu vực trung tâm
của Thiên Ma chi nhãn, cũng giống như lõi Trái Đất. Chỉ có điều, khu
trung tâm của Thiên Ma chi nhãn này có chút kỳ quái, theo lẽ thường,
cũng không sâu chưa thấy đáy như vậy mới đúng, huống hồ, trước đó Dương
Thần đã thử, Thiên Ma chi nhãn có hình cầu, vậy vùng lõi của nó, chẳng
phải nếu cứ đi về phía sau, sẽ đến cực bên kia hay sao? Nhưng cứ bay mãi như vậy, có vẻ như đã vượt ra khỏi phạm vi của Thiên Ma chi nhãn. Lẽ
nào, khu trung tâm của Thiên Ma chi nhãn lại kết nối với một không gian
khác. Dương Thần cũng không có cách nào để tìm hiểu, trước mắt ngoài
việc cứ tiếp tục đi theo con đường quả cầu đen chỉ dẫn, hắn không thể
làm gì hơn, thậm chí ngay cả đường quay lại, Dương Thần cũng không chắc
có thể tìm được ngay. Tổ tiên dòng họ Mông, không phải đùa bỡn ta chứ…
Dương Thần giận dữ nghiến chặt hai hàm răng, xui xẻo quá đi. - Dương
Thần… Cô bé Lạc Tiểu Tiểu luôn bám lấy Dương Thần từ đầu tới giờ bỗng
hét lên. - Cô tỉnh lại rồi ư? Dương Thần quay lại nhìn cô gái, khẩu khí
có chút mềm mỏng và áy náy. Mấy ngày nay, Lạc Tiểu Tiểu cùng mình đi
trong thế giới hắc ám này, hai ngày đầu còn có tâm trạng nói chuyện,
nhưng sau đó, bắt đầu có chút sợ hãi, thân con gái dù sao cũng ít trải
qua rèn luyện khó khăn, tình thế như vậy, thật qúa khủng khiếp với cô
ấy. Cho nên, theo đề nghị của Dương Thần, cô liền tập trung tinh thần,
cố gắng ngủ thiếp đi để vượt qua quãng thời gian tăm tối này. Nhưng ngủ
quá nhiều, đã ngủ năm ngày rồi còn gì, khi tỉnh lại, cũng không thấy hy
vọng gì, tâm lý Lạc Tiểu Tiểu lại trĩu nặng thêm. Dương Thần cảm thấy có lẽ mình đã làm liên lụy cô bé này, tuy không phải cố ý, nhưng hắn và
Tiểu Tiểu không thân thích, trước đó đã đánh cô và hiểu lầm cô, nay lại
hại cô ấy vào nơi quỷ quái này, vì vậy, mỗi khi nói chuyện cũng cố gắng
mềm mỏng và ôn hòa hơn. - Có phải chúng ta… không thể ra khỏi nơi đây?
Lạc Tiểu Tiểu hỏi nhẹ nhàng, như thể sợ Dương Thần nổi nóng. Dương Thần
cười gượng: - Chưa đên mức như vậy đâu, quả cầu đen này còn đi tiếp,
theo tôi lối đi này còn rất dài, tôi cũng không thể tăng tốc, vì nói cho cùng, đi lung tung nhiều khả năng sẽ xảy ra chuyện. Trong bong tối,
Tiểu Tiểu cắn môi, bỗng nhiên buồn bã nói: - Vậy, nếu không may gặp nguy hiểm gì, anh… anh có thể nào, đừng lo cho em… Dương Thần ngạc nhiên,
lập tức cười và nói: - Cô nói bậy bạ gì vậy, không đầu không đuôi, tôi
bắt cô đi theo ngần ấy ngày, có lẽ nào nói bỏ mặc là bỏ mặc? - Em tuy
không thông minh, nhưng cũng không phải con ngốc, tình hình như vậy, anh cũng không biết phải làm sao, lỡ gặp nguy hiểm gì, thực lực của anh rất thâm hậu, cơ hội để bảo toàn tính mạng rất lớn. - Nhưng em quá yếu
đuối, sức lực không còn, không thể giúp anh, nếu cứ dẫn theo em để rồi
xảy ra chuyện không hay, chi bằng anh hãy tự lo cho bản thân, như vậy
mới có cơ hội ra ngoài. Lạc Tiểu Tiểu nói thật lòng. Trong lòng Dương
Thần ngổn ngang suy nghĩ, có chút khó chịu, nhưng hắn biết, liên quan
tới sự mạo hiểm trong lĩnh vực này, chưa biết thực lực của hắn có thật
sự đủ không. - Đừng nói gở mồm, hiện nay chẳng phải đang tốt đẹp đó sao? Dương Thần cười gượng gạo. Lạc Tiểu Tiểu đưa tay ra rút một vật bên
hông, cố ý nhét vào tay Dương Thần. - Đây là thứ gì, ngọc bội? Dương
Thần cảm nhận được hơi ấm của vật nằm trong bàn tay, liếc mắt qua, phát
hiện đó là miếng ngọc Lam Điền được làm từ chất liệu tốt.