Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 457: Chương 457: Đó toàn là những lời nhảm nhí




Đó là 1 người lính nữ với mái tóc tém màu đen óng, nhưng dung mạo của cổ, đủ

để trở thành 1 người mẫu trang bìa nổi tiếng.

Sóng mũi cao cao, ánh mắt long lanh, màu da hơi sạm đen do phơi nắng trong

thời gian dài, nhưng đường cong xinh đẹp của khuôn mặt, cộng với bộ ngực căng mọng,

vòng ba đầy đặn và vòng eo duyên dáng, như là 1 cơ thể tràn đầy năng lượng, có thể làm

cho dục vọng của người đàn ông bình thường đều phải nổi lên như cuồng loạn.

Thái Nghiên!? Sao cổ lại ở đây!?

Thái Nghiên đứng ở bìa cuối của hàng ngũ dĩ nhiên cũng nhìn thấy Dương Thần,

nhưng người phụ nữ đã từng thổ lộ tất cả tình cảm với Dương Thần, lúc này lại dường như

hoàn toàn không quen biết Dương Thần, chẳng nói chẳng rằng, mắt nhìn về phía trước.

Thái Vân Thành ở 1 bên dường như cũng coi như không biết con gái của mình có

mặt ở đây, nói với cả đội:

- Vị này là ông Dương Thần, ông ấy sẽ là huấn luyện viên trưởng của lần này,

nhưng vì ông ấy không có đủ thời gian để phụ trách việc huấn luyện, vì vậy ông ấy để cho

2 thuộc hạ đắc lực của mình tiến hành huấn luyện đặc biệt cho các bạn trong khoảng thời

gian hơn 2 tháng.

Lúc này Molins và Eydlin bước về phía trước ra mắt cả đội.

- Huấn uyện viên Molins và huấn luyện viên Eydlin là nhân vật kiệt xuất đến từ

đoàn lính đánh thuê Hải Ưng hùng mạnh nhất thế giới, trong khoảng thời gian 2 tháng kế

tiếp, họ sẽ nói cho các bạn biết, thế nào là quân nhân đặc chủng số 1 thế giới, những điều

các bạn phải làm chính là phục tùng, phục tùng và phục tùng!

Sau khi Thái Vân Thành nghiêm nghị nói xong, ánh mắt ra hiệu cho Hải Khiếu.

Hải Khiếu hiểu ý, bước lên phía trước nói:

- Trong khoảng thời gian này, sẽ do 2 huấn luyện viên của Hải Ưng tiến hành huấn

luyện thực chiến, tôi với cương vị là tổ trưởng của tiểu đội Long tổ số 1, sẽ chỉ bồi dưỡng lý

thuyết cho các bạn, cái mà Long Tổ cần không phải là 1 có sức khỏe phi thường, mà là

những chiến sĩ có tinh thần tác chiến đồng đội. Tôi và 2 huấn luyện viên sẽ tiến hành sát

hạch cuối cùng, những người hoàn thành bài thi thực chiến cuối cùng sẽ trở thành 1 thành

viên của Long Tổ.

Lúc Hải Khiếu tính nhường cho Dương Thần nói vài câu, thì bỗng nhiên phát hiện,

Dương Thần không biết tại sao bước đến trước mặt người lính nữ ở bìa cuối, rất là chăm

chú và nghiêm túc nhìn người phụ nữ đó.

- Em không nghe thấy sao, hay là giả vờ không nghe thấy, anh đang hỏi em đó,

sao em lại ở đây?

Dương Thần nhíu mày nói.

Từ sau khi Thái Nghiên bỗng nhiên bỏ đi, bản thân mình đôi lúc lại nghĩ đến nữ

cảnh sát tính tình nóng nảy, luôn gây ra phiền toái cho mình, lại nhớ buổi chiều ngày hôm

đó, người phụ nữ nói “em ghét gặp anh” ở trong nhà hàng.

Điều này làm cho bản thân Dương Thần cảm thấy kì lạ, không lẽ mình vẫn còn

khuynh hướng khổ dâm? Sao cứ nghĩ đến cổ? Ngoại trừ vẻ bề ngoài bắt mắt, thần hình

cao ráo đầy đặn, có thể nói người phụ nữ này dường như chẳng có bất cứ gì đặc biệt hấp

dẫn mình.

Nếu có… chỉ có thể là sự dịu dàng lộ ra lúc giúp đỡ Trinh Tú.

Còn hôm nay, khi Dương Thần không 1 chút chuẩn bị khi nhìn thấy người phụ nữ

này xuất hiện ở đây, trở thành 1 người lính đặc chủng chấp nhận sự huấn luyện nghiêm

khắc, trong lòng hắn bỗng có chút cảm xúc phức tạp như bị cào xé.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy mừng rỡ, đúng vậy, chính là mừng rỡ, nhưng đây

tuyệt đối không phải là cảm xúc lúc gặp lại người bạn cũ.

Đặc biệt là khi phát hiện bên cạnh cổ toàn là đám đàn ông thú tính, chỉ duy nhất

mình cổ là phụ nữ đứng ở đây, không biết tại sao, ngoài việc trong lòng cảm thấy vui

mừng, còn có chút không thoải mái, còn có 1 chút gì đó không vui và không đành lòng,

cảm giác chua xót.

Dương Thần có vài phát hiện muộn màng, bản thân mình đang ghen vì Thái

Nghiên!?

Người phụ nữ này lúc trước đã thổ lộ tình cảm đến nổi đau khổ triền miên, không

từ mà biệt lâu như vậy, bỗng nhiên chui vào trong 1 đống đàn ông, bản thân mình thực sự

đang ghen?

Vì vậy, Dương Thần cần phải hỏi, hắn muốn Thái Nghiên phải cho hắn 1 câu trả

lời vừa ý, chứ không phải cái nhìn thờ ơ!

Khi sắc mặt của Dương Thần có chút nặng nề, ánh mắt của Thái Nghiên cuối cùng

cũng đón nhận ánh mắt của hắn, không 1 chút tình cảm, giọng nói vang vang trả lời Dương

Thần:

- Báo cáo sếp, lính dự bị Long Tổ số 21, Thái Nghiên báo danh.

Thái Nghiên dường như mới gặp Dương Thần lần đầu tiên, nói năng lạnh như

băng.

Dương Thần càng nổi nóng trong lòng, đây là chuyện gì đây, hắn không hiểu tất

cả những điều này là sao nữa.

- Em đang nổi điên gì vậy, chỉ mấy tháng không gặp, không từ mà biệt, không lẽ

em đang tham gia vào những cuộc huấn luyện vô bổ này? Em không phải là cảnh sát sao?

Cảnh sát không phải nên lo cuộc sống của người dân sao, hết chuyện lại đi làm lính đặc

chủng gì đó!? Không lẽ em không biết anh… em không biết mọi người chúng tôi đều lo

lắng cho em sao?

Dương Thần không đành lòng nhìn thấy người phụ nữ giả vờ như không quen

mình.

Thái Nghiên im lặng không nói gì, đứng thẳng người ở đó, như là 1 cây cột không

biết nói chuyện vậy.

Dương Thần đột nhiên nhớ ra, tối hôm qua lúc gặp Thái Ngưng, cổ nó “có lẽ anh

sẽ sớm gặp lại cô ấy”, thì ra, Thái Ngưng đã biết em gái của mình làm gì từ đầu rồi!

Đúng rồi, trong ban đêm trời đông lạnh giá đó, Thái Ngưng bỗng nhiên xông vào

trong biệt thự Long Cảnh Uyển, nói cái gì “nếu mà em gái của em gặp chuyện gì bất chắc,

em tuyệt đối không tha cho anh”, hiển nhiên là chỉ Thái Nghiên đã mạo hiểm tham gia vào

cuộc tuyển chọn của Long Tổ lần này.

- Rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy, em đâu có làm sai chuyện gì đâu, phạm phải điều

gì khiến em phải đối xử nghiêm khắc với bản thân như vậy?

Dương Thần dần dần ý thức được, Thái Nghiên là quyết định như vậy chính là do

mình từ chối cổ.

Thái Nghiên cắn vào khóe môi, vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.

- Huấn luyện viên trưởng, xin anh đừng có đối xử với Thái Nghiên như vậy, cổ vốn

vĩ không để ý tới anh!

Bỗng nhiên, 1 tên lính dự bị kế bên Thái Nghiên bước tới 1 bước, người này lưng

hùm vai gấu, trên trán có 1 vết dao của năm xưa, có 1 chút râu, hơi thở nhanh nhẹn và

dũng mãnh như 1 cây đao thép.

Trong lòng Dương Thần đang kìm nén sự nóng giận, nhìn thấy người ra mặt muốn

“anh hùng cứu mỹ nhân”, ánh mắt liếc nhìn sang người đàn ông đó.

Người đàn ông cao to cảm thấy lạnh xương sống, nhưng không lui lại, mà cố gắng

chịu đựng khí thế lạnh thấu xương của Dương Thần.

Dương Thần thở hắt ra 1 hơi thật dài, hắn biết mình hơi quá đáng, nhưng không

biết tại sao, nhìn thấy cách ăn mặc này của Thái Nghiên, dung mạo bị ánh nắng mặt trời

phơi đen đi nhiều và vẻ mặt hờ hững của cổ, thì kích động muốn đánh cổ 1 bạt tai.

Hàng ngàn tinh binh trong cả nước! Trong đó chọn ra 60 mấy người xuất sắc nhất,

rồi lại từ đó trong đó chọn ra 23 người.

Xác suất như vậy, phải trải qua bao nhiêu là thử thách mạo hiểm gian nan, trải

qua bao nhiêu đau khổ, mới có thể có mặt ở đây?

Người phụ nữ này, thực lực của cổ tuy rằng không tồi, nhưng chỉ là tinh anh trong

đám cảnh sát, có thể bước đến mức độ của lính đặc chủng, thực ra cổ đã phải bỏ ra bao

nhiêu nổ lực vào trong đó?

Đối với việc huấn luyện đặc chủng Dương Thần quen thuộc đến nổi rất am hiểu,

người phụ nữ này căn bản đến đây với ý định không màng sống chết!

Cũng chính vì hành động không coi mạng sống của mình ra gì, khiến cho Dương

Thần không thể chấp nhận được!

Nhắm mắt 1 hồi, rồi lại mở mắt ra, Dương Thần mỉm cười thoải mái với người đàn

ông đó.

- Cậu tên là gì, tôi nói chuyện với ai, làm cản trở cậu hả?

- Báo cáo sếp, lính dự bị Long Tổ số 16 Ba Nhĩ Lạc Cách, tôi không cho rằng sếp

có thể ép chiến hữu của tôi nói chuyện riêng. Ba Nhĩ Lạc Cách nói lớn tiếng.

Nghe cái tên này, Dương Thần mới giật mình, gã đàn ông này là người Mông Cổ,

chẳng trách sự dũng mãnh trên người lại thêu đốt ánh mắt của người ta đến như vậy.

Đám người Thái Vân Thành, Hải Khiếu đứng ở 1 bên, sắc mặt đều phức tạp, họ

không biết tại sao tình hình lại trở nên như vậy, còn Molins và Eydlin thì tràn trề hứng thú.

Thái Vân Thành nhìn con gái, rồi lại nhìn Dương Thần, khẽ thở dài.

- Nếu tôi cứ muốn làm như vậy, thì sao nào?

Dương Thần mỉm cười hỏi Ba Nhĩ Lạc Cách.

Ba Nhĩ Lạc Cách cảm thấy mình bị khiêu khích, sắc mặt trầm xuống, tuy rằng thầm

ý thức được rằng bản thân không phải là đối thủ của người đàn ông nhỏ con hơn mình

đang đứng trước mặt, nhưng vẫn bước lên 1 bước.

- Trên thảo nguyên của chúng tôi, con ngựa hoang muốn bảo vệ bầy đàn của

mình, thì sẽ đấu tranh mãnh liệt để quyết định mọi thứ, tôi muốn khiêu chiến với sếp.

- Cậu cảm thấy tôi có thể làm huấn luyện viên trưởng, cậu đánh với tôi có thể

thắng nổi sao?

- Cho dù đánh không lại tôi cũng sẽ không lùi bước, tôi chỉ làm việc tôi phải làm!

Ba Nhĩ Lạc Cách nói xong, đứng trong tư thế đấu vật.

Dương Thần nhíu mày, hỏi Hải Khiếu đứng ở 1 bên:

- Gã này dùng chiêu của bản thân mình, các cậu tuyển quân dự bị, không giới hạn

kỹ năng chiến đấu sao?

- Không sai, họ đều là tinh anh của các tổ chức, họ bản thân đã có sức chiến đấu

phi thường, vì vậy mà chúng tôi muốn nâng cao kỹ năng của bản thân họ, mà không cần

phải thống nhất, như vậy sẽ mau có hiệu quả.

Hải Khiếu nói.

Dương Thần gật đầu.

- Môn đấu vật, là môn thể dục thi đấu có từ rất sớm trên thế giới, nhưng mà theo

tôi, môn đấu vật của cậu, chắc chắn là loại có thể vật chết người. Tôi thực sự chưa thấy

bao giờ, đừng có nương tay, dùng hết sức mạnh của cậu đi, đến đây nào.

Lúc này, Thái Nghiên nãy giờ cứ không phản ứng gì, cuối cùng cũng quay đầu lại,

ánh mắt phức tạp nhìn Dương Thần, vừa lại có chút lo lắng nhìn chiến hữu Ba Nhĩ Lạc

Cách.

Ba Nhĩ Lạc Cách như là 1 con trâu rừng nổi điên, sau 1 tiếng rống lớn, đôi tay như

móng vuốt của hổ, đặt vào vai của Dương Thần.

Dương Thần hoàn toàn bất động, trên mặt lộ vẻ thản nhiên tươi cười, chỉ nhìn Ba

Nhĩ Lạc Cách xuất chiêu đánh tấn công mình.

Ba Nhĩ Lạc Cách càng cảm thấy mình bị coi thường, nổi giận đùng đùng, cơ bắp

của đôi tay nổi lên, định vật Dương Thần ngã xuống đất rồi lên gối, 1 cái sừng kiếm đá vào

ngay bụng của Dương Thần!

- Cẩn thận!

Thái Nghiên đứng kế bên nhìn thấy Dương Thần không hề né tránh để đỡ cú đòn

mạnh của Ba Nhĩ Lạc Cách, cuối cùng cũng không kìm được phải lên tiếng.

Phát ra 1 tiếng trầm, phần bụng bị đá trúng không chút động đậy, cơ thể cũng

không hề nghiêng dù chỉ 1 chút vì cú vật của Ba Nhĩ Lạc Cách.

Tất cả mọi người đều có thể cảm thấy, đó tuyệt đố không phải do Ba Nhĩ Lạc Cách

nương tay, mà là Dương Thần thực sự hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì hết.

Dương Thần quay đầu lại, hướng về Thái Nghiên với khuôn mặt sợ hãi nhếch

miệng.

- Cuối cùng thì em cũng chịu nói chuyện rồi.

Vừa dứt lời, Dương Thần đưa 1 bàn tay lên, thò ra 2 ngón tay, đụng 1 cái vào trán

của Ba Nhĩ Lạc Cách…

Xem ra không có gì đặc biệt, thậm chí như là đang đùa giỡn, Ba Nhĩ Lạc Cách

bỗng bị 1 luồng sức mạnh làm cho chấn động.

Cơ thể đứng không vững, ngã về phía sau, ngồi phịch 1 cái xuống dưới đất!

Sự thay đổi trong nháy mắt, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng gì, làm sao

có thể như vậy, 1 gã to con như vậy bị 2 ngón tay đụng vào 1 cái thì té xuống đất?

Thái Vân Thành tuy rằng đã xem qua tài liệu về thực lực của Dương Thần, nhưng

lúc này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, không khởi mở to con

mắt, trong 1 lúc không thể định thần lại được.

Càng không cần nói đến những người lính dự bị khác, theo như tình hình như vậy,

đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của bọn họ, trong số bọn họ, Ba Nhĩ Lạc Cách là 1 cao

thủ nặng ký, không ngờ lại bị 2 ngón tay nhẹ nhàng đụng 1 cái gã xuống đất!

Ba Nhĩ Lạc Cách ngã xuống đất mặt mày xám như tro tàn, trợn to con mắt như hổ,

toát ra vẻ mặt khó tin.

Dương Thần ngồi xổm xuống, đưa tay về phía của Ba Nhĩ Lạc Cách, mỉm cười nói:

- Tôi rất ngưỡng mộ tính cách dám nói dám làm của cậu, nhưng lần sau hãy nhớ

lấy, cậu là con người, không phải ngựa hoang, ngựa hoang không biết lùi bước, vì nó là

con ngựa, còn cậu là con người, đừng có nói cái gì “đây là chuyện cậu phải làm”, đó toàn

là những lời nói nhảm, nếu biết rõ đánh không lại, còn tiếp tục liều mạng, vậy thì cậu

không bằng cả súc vật…

Ba Nhĩ Lạc Cách thẫn thờ 1 hồi lâu, mới run run đưa tay ra, vịn lấy Dương Thần.

Dương Thần đỡ gã đứng dậy, vỗ vào vai của gã.

- Trở về đơn vị đi.

Ba Nhĩ Lạc Cách đứng trở lại vào hàng ngũ, cúi đầu xuống, không nói năng gì nữa.

Dương Thần thở dài, nhìn Thái Nghiên đứng ở 1 bên, Thái Nghiên cũng đang nhìn

hắn, lúc này, ánh mắt long lanh của người phụ nữ rõ ràng hơi rưng rưng nước mắt, dường

như cổ cũng hiểu rõ, Dương Thần đang trách cổ không biết thương bản thân.

Dương Thần không bắt buộc Thái Nghiên phải nói gì nữa, lớn tiếng nói với mọi

người:

- Luyện tập ngày thường, tôi sẽ không tham gia, bởi vì trong mắt tôi, các bạn

chẳng khác gì con kiến. Đừng có phẫn nộ, đừng có cảm thấy bị xem thường, đừng có cảm

thấy bị sỉ nhục, thản nhiên đối mặt với lời nói của tôi, các bạn đích thực như con kiến. Kể

cả tôi cũng là kiến đối với 1 số người. Điều này không có gì đáng xấu hổ. Nếu các bạn hy

vọng 1 ngày nào đó, không như Ba Nhĩ Lạc Cách vừa rồi bị tôi dùng 2 ngón tay đụng nhẹ 1

cái thì ngã xuống, vậy thì càng phải nghiêm túc hơn với sự huấn luyện kế tiếp.

Dương Thần nói xong, chỉ về hướng của Molins và Eydlin, nói:

- Tôi sẽ đặt ra kết hoạch huấn luyện cho các bạn. Từ ngày hôm nay, các bạn

chính thức bước vào ngày huấn luyện đầu tiên, không phải huấn luyện thể lực, không phải

huấn luyện trọng lượng, cũng không phải huấn luyện vật lộn, súng ống đạn dược…

Bài học đầu tiên của các bạn là – chạy trốn!

Vừa dứt lời, tất cả học viên với vẻ mặt nghiêm túc, bao gồm cả Thái Vân Thành,

Hải Khiếu, đều xém chút lảo đảo té xuống dưới đất.

Chỉ có Molins và Eydlin nhìn nhau mỉm cười, dường như biết Dương Thần sẽ nói

như vậy ngay từ đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.