Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1587: Chương 1587: Đột biến




Dương Thần nghẹn lời, xung quanh thân thể lôi quang chớp động, hắn có thể dễ dàng khiến một đám tu sĩ Lạc gia thành tro tàn nhưng thực sự hắn không muốn tổn thương Lạc Tiểu Tiểu.

- Cô tránh ra đi, tôi và Tình nhi nợ cô, tôi sẽ nghĩ cách trả lại, nhưng lần này giữa tôi và cha cô, tôi không giết lão ta thì lão ta cũng giết tôi.

- Nói bậy! Anh biết mắc nợ tôi còn muốn giết cha tôi! Có người nào báo đáp ân nhân như vậy không?

Lạc Tiểu Tiểu tức giận mắng.

Dương Thần buồn bực, bĩu môi:

- Đây không phải như thế…

- Thế nào là không phải?

Hai mắt Lạc Tiểu Tiểu đẫm lệ, hỏi lại.

Trong mắt Lạc Thiên Thu hiện lên một tia dị sắc, đầu óc ông ta vốn khôn khéo, rất nhanh hiểu được Dương Thần thật sự nể mặt con gái mình.

Nếu là lúc trước, ông ta nhất định sẽ thừa cơ dùng thân thể Lạc Tiểu Tiểu thành tấm chắn, bảo toàn mạng sống bản thân quan trọng hơn nhiều.

Thế nhưng, trải qua một lần Lạc Tiểu Tiểu sống chết không buông bỏ mình, ông ta đã chân chính coi người con gái này là bảo bối tận tâm can, thực sự không muốn Lạc Tiểu Tiểu gặp nguy hiểm, chứ đừng nói là lợi dụng con bé. Cho dù cả gia tộc có chết hết, Lạc Thiên Thu cũng hy vọng đứa con quan tâm mình nhất không xảy ra chuyện gì.

Dương Thần là người thế nào, hôm nay Lạc Thiên Thu đã triệt để hiểu rõ, người này giết người tự xưng thứ hai thì thiên hạ không ai dám xưng thứ nhất!

Cái gì gia tộc ẩn thế hơn ngàn tên tu sĩ, thậm chí Ninh gia già trẻ lớn bé vô tội, hắn không buông tha một ai cả, nói cách khác, giết người mất hết nhân tính!

Tên nguy hiểm loại này, cho dù hiện tại nể mặt mũi nhưng có thể quay ngoắt 180 độ không giết không thôi, làm sao có thể để con bé lao vào hiểm địa cứu mình đây?

Trên thực tế, Lạc Thiên Thu đã quên mất một việc, nếu Dương Thần chỉ đơn giản có chút hổ thẹn thì Dương Thần hoàn toàn có thể trực tiếp ra tay khiến bọn họ quy thiên.

Thế nhưng, trong lòng Dương Thần suy đoán về thân thế của cô; Nếu cô thực sự là con gái của Đường Lộ Di thì có nhiều rắc rối lắm, cô xảy ra chuyện gì thì Thái Ngưng và sư phụ của cô ấy không biết nói sao đây.

Nhất thời, Dương Thần rơi vào trầm tư, là sao có thể vừa để Lạc Tiểu Tiểu an toàn vừa giết mối họa Lạc Thiên Thu này.

Các tu sĩ Lạc gia còn lại thấy sắc mặt Dương Thần phức tạp, đứng nguyên tại chỗ, vội vàng mở miệng khuyên nhủ Lạc Thiên Thu rời khỏi đây, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun.

Lạc Thiên Thu căm tức đám tu sĩ gia tộc:

- Ai cho các người đồng ý cho Đại tiểu thư đi ra ngoài? Không phải ta đã dặn phải bảo hộ tốt con bé sao?

Một gã cao thủ Lạc gia cười khổ, nói:

- Tộc trưởng, chúng tôi lo lắng cho ngài quá, chiến đấu ở đây đã truyền khắp Huyễn cảnh rồi, lão tộc trưởng còn đang tĩnh dưỡng, nếu ngài lại xảy ra chuyện, Lạc gia chúng ta làm sao bây giờ?

- Cha, đi nhanh đi, con ở đây quấn lấy hắn, hắn nợ con, con không để hắn làm hại cha đâu!

Lạc Tiểu Tiểu bỏ ngoài tai lời chất vấn của cha, đột nhiên bay tới chỗ Dương Thần!

Lạc Thiên Thu muốn ngăn cản, nhưng trong đầu hiện lên một suy nghĩ quỷ dị, nếu mình kéo con bé lại có phải vừa vặn trúng kế của Dương Thần, khiến bản thân tiến gần lại, sử dụng Thần Lôi chuẩn xác đánh chết mình?

Một tia tạp niệm sinh ra khiến tay Lạc Thiên Thu dừng lại giữa không trung, thân ảnh ở chỗ cũ.

Trời đất chứng giám, lúc này Dương Thần hoàn toàn không muốn lại tính toán Lạc Thiên Thu, là lão ta lo buồn vô cớ, quá đa nghi rồi.

Dương Thần nhìn thấy Lạc Tiểu Tiểu lao đầu bay về phía mình, bình thường hoàn toàn có thể tránh ra hoặc có thể bắt lấy, với tu vi Hóa Thần kỳ của cô sao bắt được mình. Nhưng hành động của cô quá mức đột ngột, vả lại Dương Thần còn đang phân tâm không để Lạc Thiên Thu chạy trốn, sửng sốt không kịp né tránh vừa vặn bị Lạc Tiểu Tiểu ôm lấy!

Thân thể Lạc Tiểu Tiểu mềm mại tỏa ra hương thơm ngát dán lên người, đôi tay bắt lấy hông, hai chân kẹp chặt lấy đùi mình khiến Dương Thần rất kinh ngạc, sau đó lại dở khóc dở cười.

Hành động của Lạc Tiểu Tiểu giống như một cô bé, cho dù tu vi cao đến đâu đi nữa; Đây không phải đánh nhau trong thế tục, cô bé cho rằng ôm lấy đối thủ thì không còn biện pháp nào nữa sao?

Trong lòng Lạc Thiên Thu trở nên rất hồi hộp, Dương Thần tùy ý đánh một chưởng cũng đủ lấy mạng Lạc Tiểu Tiểu, may mà Dương Thần có ý hạ thủ lưu tình.

- Cha, chạy mau đi!

Lạc Tiêu Tiểu ôm chặt Dương Thần, quay đầu hét lớn.

Tâm Lạc Thiên Thu vững như bàn thạch cũng bị hành động cứu cha có vẻ ấu trĩ này của con bé kích động, đau lòng; Con bé ngốc nghếch này, thật sự nghĩ Dương Thần không có biện pháp truy kích nữa hả?

Quả nhiên, trên mặt Dương Thần nở nụ cười tà, tự đưa tới cửa vậy thì dễ làm rồi.

Chân nguyên trên người hơi xao động, Dương Thần đánh Lạc Tiểu Tiểu bay ra nhưng không hề bị thương, duỗi tay bắt lấy hông Lạc Tiểu Tiểu kéo cô về cạnh mình, sau đó ấn vào huyệt hôn mê.

Lạc Tiểu Tiểu chưa kịp phản kháng đã bị ngất đi.

Suy nghĩ của Dương Thần rất đơn giản, đem cô bé này về vẫn có thể có được lời giải thân thế của cô, chí ít cũng không ảnh hưởng tới việc mình giết người Lạc gia.

Mắt thấy con gái bị bắt, Lạc Thiên Thu không nghĩ cách cứu viện, nghĩ thầm Dương Thần cũng không hạ sát thủ, dứt khoát tranh thủ xoay người bỏ chạy.

Dương Thần giải quyết xong phiền toái nhỏ này, đâu chịu buông tha Lạc Thiên Thu, liên tục vài đạo Thần Lôi được ngưng tụ đấm ra, cuồng mãnh lao về phía lão ta.

Nhưng mà một tay ôm Lạc Tiểu Tiểu, liên tục vài lần tấn công cũng không thể giết tới thân ảnh quỷ mị của Lạc Thiên Thu được giấu sau tầng tầng lớp lớp những bức tường Huyền Băng; Năng lực bỏ trốn của Bắc Minh Băng Phách khiến Dương Thần phải than thở.

Thế nhưng, Thần Lôi không bắn trúng Lạc Thiên Thu nhưng tu sĩ Lạc gia tới cứu viện chết không còn manh giáp để lại.

Một đường thẳng hướng phía Đông Bắc, ước chừng vài phút, Dương Thần cũng không quá gấp gáp cùng lắm đuổi tới Lạc gia, sau đi san phẳng nơi đó thành bình địa xem Lạc Thiên Thu có dám chính diện chống đỡ không.

Nhưng lúc này Dương Thần cảm thấy có điều không thích hợp.

Một dự cảm không tốt xông lên não, như có vật gì đó đang rục rịch xung quanh.

Dương Thần cẩn thận tìm kiếm, cúi đầu nhìn vào nhẫn không gian của mình.

- Ở trong đó?

Không đợi Dương Thần ngẫm nghĩ, bỗng nhiên từ trong nhẫn không gian bắn ra một đạo hư ảnh màu đen, vây lấy xung quanh thân thể!

Màu đen gì đó tản ra một luồng năng lượng u ám, điên cuồng, tử vong, cảm nhận được đủ loại tối tăm.

Là Linh Bảo trấn tộc Mông gia.

Dương Thần chấn động vô cùng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy năng lượng bay ra từ nhẫn không gian!

Hơn nữa, Linh Bảo trấn tộc Mông gia vẫn không điều tra ra cái gì, không có một chút dao động linh khí nào, quái lạ hôm nay lại tỏa ra năng lượng âm u cường đại như này?

Không cho hắn suy nghĩ thấu đáo, năng lượng màu đen đã bao vây xung quanh mình tạo thành một vòng xoáy vô số đao phong, dày đặc, kín kẽ.

Không gian xung quanh sinh ra dao động kỳ dị, một lực lượng bắt đầu kéo lấy Dương Thần.

Nhưng rơi vào cát lún trong sa mạc, mặc cho Dương Thần dãy dụa thế nào, dùng hỗn độn lực thậm chí Thái Thanh Thần Lôi bổ vào năng xung quanh đều không làm nên trò trống gì!

Vòng xoáy đen này không ngờ hấp thu chân nguyên của mình.

Ngay cả Thái Thanh Thần Lôi cũng có thể hấp thu!

Với mức độ nhạy bén của Dương Thần với không gian, Dương Thần tin chắc đây là không gian truyền tống, nhưng không hề biết nó sẽ dẫn mình tới nơi nào.

Có thể, bản thân Linh Bảo không có năng lượng gì cả, nhưng điểm kích phát không gian truyền tống, sinh ra ám môn này; Có lẽ đây là công năng đích thực của Linh Bảo này!

Trước mắt, một mảnh tối đen, Dương Thần nhớ tới trên tay mình còn ôm một Lạc Tiểu Tiểu, không còn gì để nói nữa, cái vận khí này củ chuối quá đi.

Những tên Ma Môn Hồng Hoang cảnh không trêu đùa mình đấy chứ.

Linh Bảo này chẳng lẽ là… chìa khóa truyền tống đến một không gian khác.

Sớm biết vậy có chết cũng phải trả cho bọn họ, rất có thể đây là bí mật phục hưng của Ma Môn, mình có hứng thú chút chút rồi.

Dương Thần cười cay đắng, biến mất trong bóng tối.

Phía trước, Lạc Thiên Thu chỉ lo chạy trốn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra phía sau.

Khi phát hiện Dương Thần không đuổi theo, không khỏi nghi hoặc, không biết Dương Thần lại giở âm mưu quỷ kế gì.

Khi quay đầu lại nhìn, thì thấy vết đen li ti, ở phía xa chớp động thoáng cái biến mất.

Trong khoảnh khắc, Lạc Thiên Thu cũng không dám tin tưởng, uy áp Dương Thần không còn.

Giống như bốc hơi khỏi nhân gian, triệt để biến mất.

Lạc Thiên Thu nhíu mày, bất chấp mọi thứ, nóng ruột bay trở lại, nhìn xung quanh, ngay cả một chút bóng dáng Dương Thần và Lạc Tiểu Tiểu cũng không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.