Dương Thần cảm thấy mình như cõng rắn đến nhà, hắn đã bị Lạc Thiên Thu đùa giờn, lại còn bị cả Hỗn Độn đỉnh lừa nữa!?
Thế nhưng, Hỗn Độn dù sao cũng là mãnh thú sống không biết đến mấy trăm vạn năm, mặc dù đa số thời gian đó là bị phong ấn, nhưng với trí tuệ của nó kì thật phải lớn hơn của nhân loại nhiều lắm, bị nó đùa giờn, kì thật
cũng không mất mặt lắm.
Nhưng Dương Thần thấy nó xuất hiện lúc này, đã cảm thấy tình huống rất phức tạp.
- Vậy tại sao ngươi lại xuất hiện vào lúc này?
Dương Thần hỏi.
Hỗn độn kiêu căng nói:
- Nếu ta không ra, ngươi có thể chống đờ được sao? Ngươi mặc dù có tu vi
Thượng thanh thần lôi kiếp, cho dù ta không ra, ngươi có thể dùng uy lực của Hỗn Độn đỉnh tăng cường trên diện rộng, những công kích như thế
này, ngươi cũng có thể hóa giải, thậm chí là hấp thu chúng.
-
Nhưng tu vi của ngươi căn bản chưa đủ, không có cách nào làm cho Hỗn Độn đỉnh có thể hấp thu những công kích này trong phạm vi lớn, cứ như thế,
ngươi có thể chống đờ được không?
- Xem ra không phải Hỗn Độn đỉnh tự hấp thu, mà do ngươi cố ý, Thái thanh thần lôi vừa rồi được hấp thu
thật là nhanh, tất cả là do ngươi âm thầm gây chuyện.
Dương Thần cũng không ngốc, ngược lại cười nói.
Hỗn độn không hề để ý nói:
- Ngươi không cần tức giận, tức giận cũng vô dụng, trong mắt ta, ngươi
chi là một con rối, ta nếu không nhìn thấy ngươi có thân thể phù hợp với ta, cũng không quan tâm đến phản ứng của ngươi.
-