Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1490: Chương 1490: Đường muội




Rùng mình một cái, rốt cục phòng tuyến trong lòng của Tiêu Thu Phong mất đi, đầu đập xuống đất, hô hấp đứt quãng, nỉ non:

- Tôi... Nói... Tôi nói.

Một khi bỏ qua kháng cự như vậy, Tiêu Thu Phong liền không còn có giữ lại, đem pháp môn bài trừ cấm chế đặc thù nói cho Dương Thần.

Đây thật ra là một loại phương thức "Mật mã", tuy nhiên mở khóa dùng là chân nguyên lực, thông qua phương pháp vận chuyển đặc thù có thể cởi bỏ ngăn trở lực của cấm chế.

Dương Thần học được rất nhẹ nhàng, tuy nhiên cũng có thể cảm nhận được trí tuệ tổ tiên, trận pháp chi học trước mắt ở giới tu hành có rất ít người biết, phần lớn là do thượng cổ lưu truyền xuống một ít trận pháp cấm chế và cách phá giải.

Tổ tiên của Tiêu Gia, quả nhiên có trình độ trận pháp rất cao thâm, tài trí tuyệt luân, chỉ tiếc hiện tại bọn con cháu này đều là phường giá áo túi cơm.

Giống như Tiêu Thu Phong này, trút bỏ cái vẻ bề ngoài là đại thiếu gia của Tiêu Gia, gã ta chẳng là gì cả.

- Anh là đại thiếu gia của Tiêu gia, vào được tháp Thanh Đế, có cần sữ cho phép đặc biệt gì không? Tỷ như gia gia ngươi?

Dương Thần cẩn thận hỏi.

Tiêu Thu Phong nản lòng thoái chí lắc đầu:

- Không cần... Người họ Tiêu chúng tôi, bất cứ lúc nào đều có thể đi vào.

- Nếu tôi bảo anh thả Tố Tâm ra. Anh có thể làm được không?

Dương Thần cố ý hỏi.

Tiêu Thu Phong vừa nghe, nhìn thấy một con đường sống, không ngừng gật đầu liên tục:

- Đương nhiên có thể! Tố Tâm đã bị giao cho tôi xử lý, chẳng khác gì là nô bộc của tôi, tôi có thể giam giữ cô ta, cũng có thể thả cô ta ra, lão lão và các trưởng lão bên trong cùng trấn giữ tháp Thanh Đế cũng sẽ không ngăn cản tôi! Chỉ cần anh thả tôi, tôi lập tức thả Tố Tâm đi.

Dương Thần nhếch miệng cười:

- Cởi quần áo.

- Hả?

- Tôi nói, cởi quần áo, quần, giầy, toàn bộ cởi ra.

Dương Thần nhìn Tiêu Thu Phong từ trên xuống rồi nói.

Tiêu Thu Phong nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi:

- Anh... Chẳng lẽ anh muốn với tôi... Cái kia?

- Cái kia cái đầu mày.

Dương Thần hung hăng đá một cước vào lồng ngực của Tiêu Thu Phong:

- Ở trong huyễn cảnh đi, biết được cũng không ít, cởi!

Tiêu Thu Phong lăn lộn mấy vòng, đành phải ngoan ngoãn nghe lời cởi quần áo xuống, trong lòng thì tràn đầacute; nghĩ oán độc, chờ khi y trở về Tiêu Gia, tất nhiên sẽ báo cáo cho ông nội, phái người đem bắt lấy đồ độc ác kia, tra tấn hắn cho đến chết.

Dương Thần nhìn Tiêu Thu Phong cởi áo khoác ném về phía sau, trên tay còn có một cái nhẫn nâu xanh, không hề nghi ngờ biết đấy là nhẫn không gian, nói:

- Đưa nhẫn cho ta.

Tiêu Thu Phong sắc mặt khổ sở, nhưng vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn, đem nhẫn tháo xuống cho Dương Thần.

Dương Thần hài lòng nói:

- Tốt lắm, quần lót thì không cần.

- Thế... Thế tôi có thể đi được chưa?

Tiêu Thu Phong cười làm lành hỏi.

Dương Thần gật đầu:

- Có thể đi, tuy nhiên không thể trở về Tiêu Gia.

- Này... Vậy muốn ta đi đâu?

Tiêu Thu Phong buồn bực.

Dương Thần chỉ chỉ mặt đất:

- Xuống suối vàng.

Nói xong, một ngọn lửa màu xanh hiện ra trên tay trái Dương Thần được đưa lên cao.

Chỉ một thoáng, ánh sáng màu xanh chiếu rọi trong rừng sâu, đẹp đẽ như ánh sáng của đom đóm hội tụ đêm khuya.

Nhưng, Tiêu Thu Phong cảm nhận được lực lượng vô cùng kinh khủng, theo bản năng quay người lui ra, muốn chạy trốn.

Đây là Dương Thần dùng Tam Muội chân hỏa và Minh thủy dung hợp mà thành Lam hỏa, mặc dù chỉ là đối với phó Tiêu Thu Phong giết gà lại đi dùng dao mổ trâu.

Có thể vì đã từng ức hiếp Tiêu Chỉ Tình, lại cùng Tố Tâm phát sinh quan hệ, Dương Thần này thật sự là đối với tên này hận tới mức ngứa cả răng, cảm thấy dùng Hỗn Độn đỉnh giết tên gia hỏa này thật buồn nôn, huống chi uy lực Hỗn Độn đỉnh không giống tu vi của mình có thể dễ dàng ẩn núp, nếu như tùacute; sử dụng sẽ bị cao thủ phát hiện thật không đáng.

- Không... Tôi không muốn chết... Tôi không muốn chết!

Rốt cục Tiêu Thu Phong cũng ý thức có điều không thích hợp, xoay người định bay đi.

Nhưng tốc độ của Dương Thần thật sự quá nhanh, hơn nữa sức mạnh cường đại của thiên địa nháy mắt như một tấm mạng lưới khổng lồ, mạnh mẽ y đè xuống mặt đất!

Ầm

Quẳng thật mạnh trên mặt đất đầy lá rụng, Tiêu Thu Phong trơ mắt nhìn, một ngọn lửa màu xanh, trên tay Dương Thần xẹt qua một đường cong tuyệt đẹp mà trí mạng, rơi xuống trên người mình!

- Á…

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết phá vỡ rừng cây, xé ruột xé gan!

Thân thể của Tiêu Thu Phong, bắt đầu từ tứ chi liên tục bị lửa xanh ăn mòn, hóa thành một bãi máu loãng, lại trong nháy mắt bốc hơi, chân nguyên lực cũng bị ăn mòn rơi xuống, hoàn toàn không thể chống lại lam hỏa.

Thật đau đớn, đau đến ngất đi sống lại, chỉ có mấy giây, mà cảm nhận sự khổ sở ấy cứ như dài hàng thế kỷ.

Rốt cục, cả người Tiêu Thu Phong, đều bốc hơi hòa vào trong không khí sương mù, khoảng không còn lưu lại vài món quần áo mà y vừa cởi.

Dương Thần thấ chết mà không một chút cảm giác, chẳng sợ đối phương là đại thiếu gia của Tiêu Gia - ba đại gia tộc ẩn thế, cũng chỉ là hòn đá ngáng chân trên đường trong lúc tìm kiếm Tiêu Chỉ Tình.

Cầm lấy quần áo ủng da của Tiêu Thu Phong mặc vào, Dương Thần nhanh chóng biến hóa, biến thành hình dạng của Tiêu Thu Phong.

Diệp chướng mục có thể hoàn mỹ bắt chước, Dương Thần có chút khống chế chân nguyên, thanh âm cũng điều chỉnh thành giống Tiêu Thu Phong.

Sau khi đem tu vi điều chỉnh về Ly Hỏa sơ kỳ, Dương Thần hài lòng nhìn mình bản thân đã hoá trang, thoải mái trở về Tiêu Gia.

Về phần cái thân phận "Tiêu thần" này, chung quy là một tán tu Hóa Thần Kỳ, Tiêu Gia nếu phát hiện không thấy, cũng sẽ không quá để ý, mà biết hay không còn chưa nói.

Dương Thần suy nghĩ, trực tiếp đi tìm Tố Tâm trong đêm hôm khuya khoắt khẳng định rước lấy hoài nghi, không bằng buổi sáng ngày mai quay lại, dù sao Tiêu Thu Phong thật sự đã chết, không có ai đi tiếp tục làm thương tổn Tố Tâm.

Trên đường trở về, thuận tiện trở mình nhìn xuống nhẫn không gian Tiêu Thu Phong lưu lại, bên trong ngoại trừ là phi kiếm pháp bảo trung phẩm, thì còn một ít quần áo cùng linh đan.

Linh đan ở trong mắt người khác là đồ tốt, nhưng ở trong mắt Dương Thần cũng chỉ là rác rưởi, phẩm chất quá thấp, cho nên cảm thấy có chút xui xẻo, đã chết cũng không để lại chút thứ tốt cho hung thủ giết người là hắn.

Chờ đến Tiêu Gia, Dương Thần mới nhớ tới, bản thân cũng không biết Tiêu Thu Phong ở đâu, chỉ nghe Lam Phi nói qua thanh niên Tiêu Gia đạ khái là ở chung một chỗ.

Rơi vào đường cùng, Dương Thần chỉ có thể rơi xuống mặt đất, làm bộ dạng như là đi tản bộ, đi ở trong sân có quang cảnh đẹp mà thanh tịnh, thật ra là đang kiểm tra xem nơi ở của Tiêu Thu Phong là phòng nào.

Đang lúc đi qua một chỗ xây dựng phong cách thanh lịch lộng lẫy, như là nhà cửa cổ thời kỳ Đường Tống rơi biên khi, một làn gió thơm từ bên trong bay vút mà ra, khoảng khắc liền bổ nhào vào trong ngực của Dương Thần!

- Oan gia, nếu đã đến đây còn lén lút sao, là đang khiêu khách em sao?

Một giọng nói quyến rũ vang lên, hai má hồng đào, đôi mắt xinh đẹp lăn tăn, khuôn mặt mỹ mạo, đúng là Tiêu Mạn Nghiên.

"Đường muội" giờ phút này, Hán phục màu đỏ tím ban ngày đã được cởi ra, giờ chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng sa mỏng, bên eo buộc một dây lưng bằng lụa duyên dáng, phía dưới đôi chân dài trắng mịn như ẩn như hiện.

Tiêu Mạn Nghiên ôm lấy cổ của Dương Thần, như giận như oán chu môi đỏ mọng, gặp Dương Thần ngơ ngác há mồm không nói lời nào, đôi bàn tay trắng như ngọc đám vào ngực Dương Thần.

- Còn chờ cái gì nữa? Trước kia gặp em, cũng không nhìn em ngây ngốc như vậy, chẳng lẽ hôm nay em đột nhiên xinh đẹp sao?

Tiêu Mạn Nghiên cười khanh khách.

Dương Thần nuốt một ngụm nước bọt, mũi ngửi thấy mùi hương hoa lan, hơi chút xuống một chút nhìn, có thể nhìn thấy váy ngủ bằng sa mỏng của Tiêu Mạn Nghiên cổ áo trễ xuống, một đôi đào trắng khiêu khích, hai con thỏ trắng đang chen chúc tạo thành một khe sâu, hai quả nho đen hơi chìm xuống lại cao ngạo nâng cao.

Dù kiến thức Dương Thần cũng rộng rãi "Duyệt nữ vô số", cũng không nghĩ tới Tiêu Thu Phong cùng đường muội Tiêu Mạn Nghiên này có cái kiểu quan hệ như vậy.

Là do gia tộc ẩn thế đều loạn luân như vậy, hay là chỉ có Tiêu Thu Phong như vậy.

Dương Thần khóc không ra nước mắt. Nhưng thoát thân như thế nào, nếu muốn sắm vai nhân vật Tiêu Thu Phong này, hiển nhiên là không thể cự tuyệt Tiêu Mạn Nghiên này.

Hết thảy những suy nghĩ này chỉ nghĩ trong chớp mắt, rất nhanh Dương Thần lộ vẻ mặt cực kỳ giống Tiêu Thu Phong kia.

Giơ tay ôm eo Tiêu Mạn Nghiên, ngón tay hơi dùng sức nhẹ nhéo chỗ da thịt mềm mại ấy, tay kia giữ lấy cằm nâng lên để mặt cô ta đối diện với hắn.

- Mới như vậy đã không kìm nổi, vừa mới đi một chút, em liền tự mình chạy đến sao? Tiểu mỹ nhân của ta?

Tiêu Mạn Nghiên cúi xuống hờn dỗi hừ nhẹ nói:

- Coi như anh còn có chút lương tâm... Còn tưởng rằng đêm nay anh lại đi tìm con bé Triệu gia tai họa kia, còn có thể nghĩ đến người em này, không phí công bình thường người ta thương anh.

Nói xong, Tiêu Mạn Nghiên chủ động hướng lên, mở miệng hôn Dương Thần, lưỡi mềm tràn đầy mùi đinh hương tiến vào trong miệng Dương Thần.

Không nghĩ tới Tiêu Mạn Nghiên còn quá tự nhiên, vừa tới cũng mặc kệ còn đang ở sân bên ngoài, đã muốn phải vào ngay chuyện chính, chỉ sợ trước kia cùng Tiêu Thu Phong hai người không ít lần như vậy.

Trên thực tế, nếu lấy kinh nghiệm của Dương Thần, người phụ nữ này nói đúng ra đã cùng các tu sĩ phát sinh không ít quan hệ.

Trong đầu nhớ tới Nhị phu nhân Từ Á Nam như lời Lam Phi nói, không khỏi thầm nghĩ: Đoán chừng là có mẹ tất có con gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.