Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 207: Chương 207: Dứt khoát không báo cảnh sát




Vừa mới là cục diện chủ động chiếm cứ, bỗng nhiên tình hình chuyển biến đột ngột, khiến mọi người thất thần trong chốc lát.

- Sư phụ!

Tuệ Lâm kêu lên một tiếng trước hết, đỡ lấy cơ thể dần mềm nhũn của Vân Miểu sư thái, nước mắt trào ra trong nháy mắt, tiểu đạo cô đau đớn ôm lấy sư phụ mình, vứt bỏ trường kiếm trong tay, dường như không dám tin, làm sao thoáng cái đã biến thành như vậy!

Vân Miểu sư thái sắc mặt không còn chút máu, bắt đầu hiện lên vẻ xanh xao, trên mặt lộ vẻ đau đớn, giọng khàn đi nói:

- Tuệ Lâm, sư phụ tạm thời không sao, gã găm dao độc, tạm thời có thể ngăn chặn được, con cùng với mấy người khác hãy giết mấy tên địch và kẻ phản bội không biết liêm sỉ kia trước đi!

- Sư phụ có bị thương nặng không, con… Con đưa người đi giải độc, thuốc giải độc đều ở trong doanh trại.

- Nghe lời ta, Tuệ Lâm, cầm lấy kiếm, đừng để sư phụ thất vọng.

Vân Miểu nghiến răng run rẩy, trong mắt đầy những đường gân máu.

Nhưng Tuệ Lâm dù sao vẫn còn trẻ, từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy qua sư phụ mà cô sống nương tựa bấy lâu bị thương, giờ đây thoáng cái Vân Miểu sư thái ngã xuống đất, cô nào còn tâm trạng cầm kiếm chiến đấu?!

Mọi người ai cũng trợn mắt nhìn Đoạn Nhẫn đã đứng một phía với Blue Storm, tất cả đều rất tức giận.

- Đoạn Nhẫn, ngươi là đồ súc sinh, không ngờ ngươi lại làm ra trò bán nước này!

Cuồng Phong vô cùng tức giận mắng.

- Chúng ta tin tưởng ngươi như thế, người lại là kẻ phản bội…

Bọn Hải Khiếu, Diệp Tử cũng nhìn Đoạn Nhẫn không thể tin nổi.

Đoạn Nhẫn vẻ mặt đắc ý, bắt đầu dùng tiếng Anh khá lưu loát nói:

- Trước hết, các người đã bị lừa gạt, tin tưởng tôi, chỉ có thể nói rõ rằng các người không bằng tôi. Thứ hai, tôi từ trước giờ đều là người của Blue Storm, tuy rằng tôi đã được sinh ra trên mảnh đất này, nhưng trái tim tôi, từ trước giờ đều thuộc về nước Mỹ, họ có thể cho ta và người thân điều kiện sống tốt hơn, kẻ ngu xuẩn và vô dụng mới làm những chuyện vì quốc gia thối nát lạc hậu này. Các người có thể hận ta, nhưng đó chỉ là cảm xúc đáng thương của các người mà thôi, ta vốn dĩ không thèm nhìn đến.

- Đoạn Nhẫn, anh nói hay lắm, kế hoạch lần này bộ tổng tư lệnh rất hài lòng.

Jodie khen ngợi.

Karosi cười thâm hiểm nói:

- Bà già này xem ra sống không được bao lâu nữa, Đoạn Nhẫn, anh chọn thời cơ cho hấp thụ ánh sáng vô cùng xuất sắc.

Đoạn Nhẫn nhìn bọn họ cười ngại ngùng:

- Cảm ơn, nhưng để có thể đủ cho tổng bộ tin tưởng và giao nhiệm vụ, điều đó quan trọng hơn hết thảy.

Nói xong, Đoạn Nhẫn xé kí hiệu cờ đỏ và Long tổ trên ngực, vứt xuống đất, và dùng găm lên ngực mình kí hiệu một ngôi sao.

Hành động này, trực tiếp khiến cho tất cả người Viêm Hoàng Thiết Lữ đều tức giận đến mức sôi máu!

- Tôi nhất định phải tự tay giết gã!

Thiên Long thu chặt hai tay, tóc dựng cả lên, hai mắt như mãnh hổ, nhìn chằm chằm vào Đoạn Nhẫn:

- Lão Long ta tuy rằng ngông cuồng, nhưng chưa bao giờ làm trái phép tắc đoàn thể, chưa bao giờ vi phạm chỉ thị của tổ chức, bởi vì ta còn biết đạo lý tận trung báo quốc, hạng cặn bã như ngươi, xách dép cho ta cũng không xứng!

- Thiên Long, đừng kích động, Vân Miểu sư thái trọng thương, tiểu đạo cô Tuệ Lâm vứt kiếm, chỉ dựa vào anh, tôi và Cuồng Phong, cho dù Hải Khiếu và Diệp Tử hợp lực có thể chống lại một người, chúng ta cũng không thể thắng!

Đại Cước trầm giọng nói.

- Sao! Dạ Lang đâu!?

Thiên Long gào lên.

Đoạn Nhẫn cười ha hả nói:

- Dạ Lang? Các ngươi bây giờ vẫn chưa hiểu sao? Ta sắp đặt cho Dạ Lang đến vách núi đợi lệnh bắn tỉa, chính là muốn khiến gã không thể tham gia vào đây, các ngươi cũng thiếu đi một trợ thủ. Dạ Lang đúng là tay tập kích phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối, nếu không hạ lệnh cho gã, gã dù nhìn thấy Cuộn Long viện bị thiêu cháy, cũng sẽ không rời khỏi vị trí bắn tỉa.

Tin tức này, chắc chắn đem đến cho tình hình ở đây đã khổ còn gặp nạn!

Đúng lúc này, bề trên Đan Tằng vẫn không động thủ bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt già nua lóe lên nhìn đảo qua mấy người Viêm Hoàng Thiết Lữ, nói:

- Được rồi, đại cục đã định, các vị thí chủ, không cần dựa vào nơi hiểm yếu ngoan cố chống đối, lão nạp sẽ đưa các vị đến Tây Thiên cực lạc, gặp mặt Phật tổ.

- Hừ! Tên giặc hòa thượng ngươi, còn xứng đặt quan hệ với Phật Như Lai sao!?

Thiên Long tức giận nói.

Bề trên Đan Tằng hai tay chắp trước ngực:

- Thiên Long thí chủ, những gì lão nạp làm lần này, là vì sự hưng thịnh Phật môn, Thiên Long thí chủ còn cố can thiệp, phá sự nghiệp siêu độ chúng sinh to lớn của phật tôi, lão nạp cũng đành vung đao phật. Địa Tạng Vương bồ tát, thân ở nơi địa ngục ác quỷ, Đan Tằng tôi không bằng Địa Tạng Vương bồ tát, nhưng sinh thời tất nhiên Phật hiệu Mật tông, hải ngoại tuyên dương. Nếu có kẻ cố tình quấy rối, lão nạp sẽ không nhân từ nương tay.

- Đều là đồ chó má!

Thiên Long không thể nhịn được nữa, chân vừa bước trên nền gạch xanh, nền đã lõm xuống một miếng lớn, long trảo thủ như một kim mang, nhằm Đan Tằng đánh tới!

Đan Tằng nhìn già nua, nhưng thân thể vô cùng linh hoạt, nghiêng người qua, nhưng đồng thời ra thế giống hệt long trảo thủ, và vừa lúc đụng phải long trảo thủ của Thiên Long!

- Đạt Ma sư tổ truyền lại, cũng không phải độc nhất Thiếu Lâm có, đều là ngàn năm kế thừa, đã là võ học không thể hoàn mỹ, Tây Vực trảo thủ của ta, chưa hẳn là không địch lại được long trảo thủ Thiếu Lâm của thí chủ!

Bề trên Đan Tằng vừa dứt lời, thì cùng Thiên Long liên tục so đấu hơn mười chiêu, nội công Mật Tông hơn mười năm, dù Thiên Long có nội lực Tẩy Tủy Kinh mạnh mẽ cũng không thể lay động, long trảo thủ của Đan Tằng đầy sinh lực, cứng rắn đánh Thiên Long rút lui!

Thiên Long lui lại mấy bước, bỗng cảm thấy vô cùng bực bội, ngay sau đó còn có cảm giác buồn nôn, làm anh bắt đầu nôn.

Lạnh cả người, tâm tĩnh lại, Thiên Long giọng thất thanh:

- Tên hòa thượng giặc! Ngươi hạ độc!?

Khi Thiên Long nói xong, Đại Cước và Cuồng Phong trong Long tổ cũng cùng lúc cảm thấy triệu chứng buồn nôn choáng váng, bọn họ hoảng hốt, cuối cùng cũng nhận ra thực sự là bị trúng độc!

Bề trên Đan Tằng và nhị pháp vương Đại Thiện, Đại Từ đều chắp tay trước ngực niệm Phật:

- A di đà Phật, các vị thí chủ đều có nội công cao thâm, Khô Diệp Hương Đà La Tây Vực này, rất thích hợp những người võ nghệ cao cường như vậy. Nếu không có đám người thí chủ liên tục vận chân khí trong thời gian ngắn, thì độc tố của trầm hương, chắc chắn sẽ không phát huy tác dụng nhanh như vậy đâu.

Theo như giải thích của bề trên Đan Tằng, mọi người mới lấy lại tinh thần, vạt áo trầm hương buông thả kia không ngờ từ khi vào cửa, đã là một cái bẫy!

Đại Cước hung dữ nhìn thẳng vào Đoạn Nhẫn đang bình yên vô sự:

- Đoạn Nhẫn, đây cũng là thủ đoạn của ngươi sao!

- Đúng vậy, tôi đã uống thuốc giải trước rồi, cho nên sẽ không xảy ra chuyện gì.

Đoạn Nhận đắc ý cười nói:

- Trầm hương này tuy rằng độc tính không mạnh, nhưng thắng ở chỗ đối phương không phát hiện được, đơn giản hiệu quả, ta cũng không cần hạ độc chết các ngươi, chỉ cần các ngươi không thể vận chân khí nữa, thế thì các ngươi với đội đặc chủng bình thường, cũng không khác nhau mấy.

Trong khoảnh khắc, chỉ còn lại ba lính chiến đấu Thiên Long, Cuồng Phong và Đại Cước, cũng trong tình trạng khoanh tay chịu chết.

Diệp Tử và Hải Khiếu cầm súng trong tay, nhưng cũng biết, trong bọn địch ở đây bất kì kẻ nào qua, thì bọn họ cũng không phải là đối thủ, tình thế hiện giờ, hy vọng duy nhất chính là vị ngồi hút thuốc ngắm phong cảnh ở cửa kia…

Tuệ Lâm ôm chặt Vân Miểu sư thái, khóc nức nở không biết như thế nào là phải, thấy Diệp Tử và Hải Khiếu sắc mặt lo lắng nhìn ra phía cửa, mới nhận ra còn có một tên vẻ ngoài vô cùng phi thường vẫn chưa lên tiếng.

- Này! Đồ hèn nhát! Anh có phải là đàn ông không hả! Là muốn anh đến xem kịch sao!?

Tuệ Lâm ngoác miệng la lớn.

Diệp Tử và Hải Khiếu nghe thấy Tuệ Lâm không chút kiêng nể nói ra được suy nghĩ của bọn họ, vẻ mặt đau khổ.

Bọn họ thực ra đã sớm muốn Dương Thần lên hỗ trợ, đừng ngồi yên bất động mãi xem kịch, nhưng bọn họ lại sĩ diện, sợ mất mặt.

Sự phản bội của Đoạn Nhẫn, bọn họ đã rõ, tất cả kế hoạch, hoặc Đoạn Nhẫn là chủ mưu, mà lừa gạt sự tín nhiệm của Dương Thần, làm hại người thân của Dương Thần để uy hiếp, buộc anh ta đến giúp bọn họ, tất cả mọi thứ, bọn họ đều trở thành đồng lõa của Đoạn Nhẫn, dù không biết vì sao Đoạn Nhẫn làm như vậy, nhưng chắc chắn không phải để đối phó với Blue Storm, thậm chí Dương Thần không giết bọn họ, thì bọn họ đã thấy quá may mắn rồi!

Bọn họ không phải kẻ máu lạnh vô tình, nên đều cảm thấy có lỗi với Dương Thần.

Lúc này, cho dù Dương Thần một mình rời đi, buông tay mặc kệ, bọn họ cũng không thể nói gì hơn, thậm chí còn hy vọng Dương Thần đừng xảy ra chuyện——chỉ trách đã lầm tin Đoạn Nhẫn, rơi vào cạm bẫy.

Dương Thần vừa hút được nửa điếu thuốc, nghe tiếng Tuệ Lâm khóc gọi, vỗ vỗ miệng, ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, giẫm chân lên, từ từ đứng dậy.

Đoạn Nhẫn cười khẩy:

- Minh Vương, tôi khuyên anh có lẽ không nên lộn xộn, hôm nay kéo anh đến đây, tất nhiên tôi có cân nhắc khác, nếu anh muốn vợ và mẹ thay đổi trạng thái người thực vật, đợi tôi giết hết bọn ngu xuẩn này xong, lại nói chuyện với anh nhé.

Dương Thần không thèm để ý đến gã, tự nhiên rút điện thoại ra, xem xét, không có sóng, bèn nói về phía Andy:

- Tín hiệu ở đây chắc đã bị các người cắt rồi, mở lại đi, 1 phút là được rồi, ta gọi một cuộc điện thoại, tuyệt đối không phải là báo cảnh sát!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.