Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 709: Chương 709: Em cầu xin anh.




Lúc trước vú Vương nói, bà ấy cũng không biết tại sao Tổng giám đốc biết tìm đến Tiết Tử Tĩnh, có lẽ vú Vương cũng chỉ biết được một phần của sự việc nên chưa thể nói rõ ràng được.

Lúc trước, đối với bất kỳ một người nào trong gia tộc mà nói thì cũng không được coi là vẻ vang cho lắm, hơn nữa áp lực dành cho nhà họ Ninh và nhà họ La thực sự là không có ai dám tiết lộ cái gì.

Dương Thần cười hàm ý. Lật lại những chuyện cũ của năm đó, thực sự đau đầu.

Tiết Minh Hòa nghiến răng nghiến lợi nói:

- Bây giờ cậu biết rồi đấy. Quốc Tế Ngọc Lôi vốn thuộc về tôi, thuộc về nhà họ Tiết chúng tôi. Là do người phụ nữ kia phản bội chúng tôi, không chỉ khiến chúng tôi mất đi gia tộc, mà còn mất đi Ngọc Lôi, mất đi tất cả! Nhà họ Dương các người thấy chết mà không cứu, nhà họ Lâm thì mượn gió bẻ măng, những trò quỷ này tôi sẽ đều ghi nhớ. Lâm Nhược Khê, con tiện nhân đó giống hệt mẹ cô ta, đáng bị băm làm ngàn mảnh.

Dương Thần nhíu mày, nửa cười nửa không, nói:

- Tôi không hiểu. Lúc đầu khiến cho nhà họ Tiết các người tan tác tả tơi, cút ra khỏi Hoa Hạ. Những người trực tiếp ra tay là người của nhà họ Ninh và nhà họ La. Tại sao ông lại nghe lời xúi giục của người phụ nữ đó để hại em họ của mình, mà lại không đi tìm bọn họ mà báo thù chứ?

Tiết Minh Hòa nghẹn lời, ánh mắt chuyển sang hướng khác, hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

La Thúy San cười khanh khách nói:

- Lúc trước kẻ xuống tay là trưởng bối của gia tộc chúng tôi và nhà họ Ninh, chứ không phải là tôi. Đây gọi là sự khác nhau giữa người với người. Hơn nữa, nếu như không phải tôi thì đồ ngu ngốc này sớm đã chết trong nhà giam Philadelphia ở Mỹ rồi.

Dương Thần thản nhiên nhìn Tiết Minh Hòa. Những tài liệu mà mình nhìn thấy được chính xác là nói gã ta đã vào tù, nhưng quá trình như thế nào thì lại không nói rõ, chỉ biết sau đó gã ta rất thuận buồm xuôi gió. Sau khi đổi tên thành Lý Minh Hòa thì đến làm việc trong Tập đoàn Mộ Vân Hồng Kông.

Tiết Minh Hòa nghe thấy tên “nhà giam Philadelphia” thì hơi chột dạ, sắc mặt cũng biến đổi, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, giống như đang nhớ về một điều gì đó rất kinh khủng.

La Thúy San nhìn thấy ánh mắt của Dương Thần có chút nghi hoặc, đắc ý nói:

- Xem ra công việc bảo mật của tôi vẫn rất thành công. Có phải cậu rất tò mò rằng năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Không đợi Dương Thần nói, La Thúy San liền cướp lời ngay:

- Hừ, tôi nói cho cậu biết…

Lúc trước người của nhà họ Tiết sau khi bị đưa ra nước ngoài, bởi vì tiền bạc mang theo không đủ, hơn nữa lại phải trải qua cuộc đả kích như vậy, thì bên trong bắt đầu chia năm xẻ bảy.

Những người thân thích đều vác đồ chạy hết, cuối cùng ở lại bên cạnh gia chủ nhà họ Tiết chỉ còn lại vài người cận.

Ở một môi trường hoàn toàn lạ lẫm như ở nước Mỹ thì bọn họ chỉ có thể sống lang bạt ở gần khu phố của người Hoa ở Philadelphia. Dựa vào một chút tiền bạc còn lại, bắt đầu mở một cửa hàng nhỏ, mở quán cơm, vận chuyển hàng hóa… Hóa ra những người nhà họ Tiết đã từng có cuộc sống trong nhung lụa ngọc ngà chỉ có thể đau khổ sống một cuộc sống nghèo nàn thấp kém nhất.

Lúc đó Tiết Minh Hòa còn rất nhỏ, nhưng cuộc sống khó khăn thay đổi nhanh chóng đó đã khiến ông ta từ trong tiềm thức của mình đã chôn vùi một mối hận thù sâu sắc.

Mặc dù vài năm sau, người của nhà họ Tiết cuối cùng cũng đứng vững được, nhưng so với nhà họ Tiết của năm đó thì khó có thể bằng được.

Đa số những người thân thích của nhà họ Tiết đều đã cắt đứt liên lạc, không biết sống chết ra sao. Ở nước Mỹ xa xôi, những người nhà họ Tiết dường như đều đã bị lãng quên.

Tiết Minh Hòa sống ở trong hoàn cảnh như vậy, đã nuôi sự thù hận của mình cho đến lúc trưởng thành.

Ở trường trung học của ông ta, xung quanh đều là người châu Á, người Mỹ và người da đen, những người xung quanh đều không để ý đến học hành, cả ngày chỉ biết chơi bời, buôn lậu thuốc phiện, ăn cắp, trà trộn vào làng vui chơi, thể loại gì cũng có.

Nhưng Tiết Minh Hòa lại biết rằng, ông ta phải cố gắng học hành, để khi bước vào xã hội thượng lưu mới có thể có cơ hội lấy lại tất cả những gì thuộc về ông ta.

Nhưng, khi ở trung học, có một lần ông ta bị đám học sinh cùng trường hãm hại, khiến ông ta trở thành tên tội phạm buôn lậu thuốc phiện.

Do vậy, Tiết Minh Hòa như bị sét đánh ngang tai, bị cảnh sát bắt vào nhà giam. Trong nhà không có tiền để mời luật sư, chỉ có thể chịu sự cải tạo giáo dục.

Mà những năm tháng ở trong nhà giam, đã làm cho tâm hồn và thể xác của Tiết Minh Hòa bị ngược đãi đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Trong những tên tù nhân thô bạo kia thì có cả những phần tử thuộc người da đen và những tên tính cách không ra gì, tất cả đều thích ức hiếp một con mọt sách thật thà như ông ta.

Trong nhà giam không có bất cứ người phụ nữ nào đó, lại có một kẻ da thịt mịn màng, nõn nà đương nhiên sẽ trở thành món đồ chơi của bọn họ.

Thế giới của Tiết Minh Hòa như chỉ còn một màu đen, không có bất cứ một tia sáng nào. Thậm chí ông ta còn không biết mình rốt cuộc còn có thể sống tiếp được hay không.

Sau những năm tháng bị giày vò chính tại nơi này thì đã có người kéo ông ta ra khỏi nhà giam đó, đó chính là La Thúy San.

Ý nghĩ của La Thúy San rất kín đáo. Năm đó vì đề phòng nhà họ Tiết có cơ hội trả thù nên đã bí mật phái người lần theo tung tích của nhà họ Tiết, chỉ là thả cho nhà họ Tiết tự sinh tự diệt mà thôi.

Vốn tưởng rằng sẽ không có thời điểm chạm mặt nhà họ Tiết thì bà ta đã phát hiện ra, chồng mình - Ninh Quang Diệu đã lén lút giúp đỡ Lâm Nhược Khê giải quyết tất cả những phiền phức một cách âm thầm.

Phát hiện ra điều này đã khiến bà ta hận người phụ nữ Tiết Tử Tĩnh đến tận xương tủy.

Do đó, La Thúy San muốn đến gặp Tiết Minh Hòa vẫn còn đang ở trong nhà giam kia - người thanh niên đang tuyệt vọng ở nơi góc tối đó. Nếu như cho anh ta một chút hi vọng thì ngọn lửa báo thù vẫn nhen nhóm cháy trong lòng anh ta không biết sẽ bùng lên như thế nào?

Là anh họ của Lâm Nhược Khê, nếu như thực sự giằng co với Lâm Nhược Khê, thì cho dù Lâm Nhược Khê có thắng hay bại đều sẽ là một sự tra tấn dã man ở trong lòng.

Kết quả là, Tiết Minh Hòa được thả ra ngoài, sau đó nhận sự giúp đỡ của La Thúy San, anh ta đã được rửa tội danh. Sau quá trình nỗ lực đã trở thành sinh viên của trường lvy League. Sau khi tốt nghiệp sẽ bước vào thế giới thượng lưu, đổi tên trở về Hồng Kông, tiến vào tập đoàn Mộ Vân.

Vốn theo kế hoạch của La Thúy San, là sau khi cho Tiết Minh Hòa cầm quyền tập đoàn Mộ Vân, tìm cơ hội đấu nhau với Lâm Nhược Khê ở trên thương trường. Nhưng không ngờ, ông trời lại cho một cơ hội rất lớn, chính là Mộ Vân cần phái người đến công tác tại Ngọc Lôi.

Dựa vào thân phận chủ mẫu của nhà họ Ninh và người nhà họ La thì La Thúy San đã ngấm ngầm đưa Tiết Minh Hòa vào trong Ngọc Lôi, đây cũng không phải là việc khó. Là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Mộ Vân, mặc dù Lý Mộ Hoa có chút cảm giác kỳ lạ, nhưng cũng không đi điều tra. Dù sao việc này cũng không phải là việc gì quang minh chính đại cho lắm.

Cùng với lời kể có phần đắc ý của La Thúy San, Dương Thần chỉ nghe mà không nói gì.

Mặc dù những lời của La Thúy San ẩn giấu không ít những thứ có liên quan đến hoạt động tâm lý của bà ta, nhưng Dương Thần vẫn có thể đoán ra, người phụ nữ này ở một ý nghĩa nào đó muốn nói rằng muốn trả thù người chồng Ninh Quang Diệu của mình, chỉ là đối tượng mà bà ấy nổi điên lại là một nhà Tiết Tử Tĩnh.

Tiết Minh Hòa ở một góc vẫn đang hồi ức lại những ký ức đen tối mà năm đó anh ta bị nhốt trong nhà giam, dường như không nghe thấy bất kỳ lời nào, ngây ra.

Đối với một người đàn ông bình thường mà nói, những gì đã trả qua như vậy đủ để khiến nhiều người phải tự sát. Nếu như không phải mối thù hận mãnh liệt ở trong lòng thì có lẽ Tiết Minh Hòa đã không còn sống cho đến bây giờ.

Anh ta không phải là không biết La Thúy San đang lợi dụng mình, cũng không phải không biết kẻ ra tay thực sự là La Thúy San, nhưng con đường mà gã ta có thể được giải thoát lại là nghe theo lời của La Thúy San, đoạt lại Quốc Tế Ngọc Lôi trước.

Chỉ tiếc, đến bây giờ tất cả đều đã thành bọt nước, ngược lại Lâm Nhược Khê còn lợi dụng những việc mà anh ta gây ra để làm bàn đạp tiến thêm một bước nữa.

- Thực sự đáng tiếc. Hóa ra tôi còn rất kỳ vọng cháu trai của Tiết Tử Tĩnh sẽ đáng bại được con gái của bà ta, sau đó hai người nhà họ Tiết sẽ phải đầu rơi máu chảy.

La Thúy San thở dài, đứng dậy.

- Được rồi. Những lời nên nói thì tôi đã nói cả rồi. Tôi đã nhìn nhầm tên ngu ngốc này, việc đã bại lộ như vậy cũng chẳng còn cách nào khác. Tên tiểu tử nhà họ Dương kia, cậu muốn giải quyết hắn ta thế nào thì tùy, tôi đi trước đây.

Nói xong, La Thúy San thu súng lại, cười khẩy, muốn bước chân bỏ đi.

Dương Thần từ đầu yên lặng liền đột nhiên đứng thẳng dậy, giơ một chân ra giẫm xuống sàn nhà trước mặt La Thúy San…

“ Crắc, crắc, crắc…”

Vài âm thanh vỡ vụn vang lên, nền nhà dày bịch liền bị vỡ bung ra, nứt ra thành một khe rộng.

La Thúy San dừng bước, sắc mặt cũng biến đổi, nhíu mày nói:

- Sao? Không phải cậu muốn giết tôi đấy chứ. Cậu nên rõ rằng, tôi là chủ mẫu nhà họ Ninh, phu nhân Thủ tướng. Nhà họ La chúng tôi cũng không phải là thứ mà nhà họ Tăng trước kia của cậu so sánh được. Nếu như cậu dám động đến nửa sợi lông của tôi thì tất cả những người ở Hoa Hạ bên cạnh của cậu đều phải chịu hậu họa mà cậu không thể ngờ tới được.

Dương Thần ngây người nhìn người phụ nữ này:

- Bây giờ tôi chỉ muốn nghĩ xem nên giết bà như thế nào. Còn về việc hậu quả mà bà nói thì chờ cho đến khi bà chết rồi, cũng đâu cần lo lắng giúp tôi đâu.

La Thúy San trong lòng nghiêm nghị, bà ta có thể cảm nhận rằng, Dương Thần không hù dọa bà ta.

Nhất thời, La Thúy San lôi súng lục ra, nhắm ngay vào đầu Dương Thần, trong gang tấc, tay bà ta liền run lẩy bẩy.

- Cậu cho rằng tôi sợ cậu sao? Cậu tưởng tôi không chuẩn bị gì sao? Tôi khuyên cậu, tốt nhất là hãy hỏi con tiện nhân Lâm Nhược Khê xem cô ta thế nào rồi…

La Thúy San cười nham hiểm.

Dương Thần nhíu mày, có một dự cảm xấu:

- Bà đã làm gì Lâm Nhược Khê?

Không đợi Dương Thần hỏi xong, thì điện thoại trong tay Dương Thần rung lên.

Dương Thần cũng không để ý đến việc La Thúy San đang nhằm súng vào đầu mình, mà lôi ngay điện thoại ra xem, quả thật là Lâm Nhược Khê gọi.

La Thúy San cười đắc ý, vẻ mặt như nắm chắc phần thắng.

- Em sao vậy?

Dương Thần nhận điện thoại.

Giọng nói của Lâm Nhược Khê ở đầu dây bên kia hơi khàn khàn, như vừa mới khóc, đứt quãng, nói:

- Dương Thần… Đừng… đừng hại bà ta.

Dương Thần sửng sốt, thấp giọng nói:

- Anh không biết em đang nói cái gì, việc này anh biết cách giải quyết…

- Không cần!

Lâm Nhược Khê như thét lên:

- Em biết anh đang đối diện với ai. Bà ấy đã đưa cho em tất cả…tất cả các tài liệu của năm đó… Em cầu xin anh… Coi như em quỳ xuống để cầu xin anh, đừng làm hại bà ta… Em cầu xin anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.