Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 42: Chương 42: Giờ ăn sáng




Khi tia nắng đầu tiên của lúc rạng đông chiếu vào chiếc giường trong phòng ngủ của Sắc Vi, Dương Thần tinh thần phấn chấn trèo ra khỏi giường, mặc quần áo, chuẩn bị rời đi.

Sắc Vi còn ngái ngủ, có phần bất mãn, bĩu môi, có chút không giống đại tỷ mạnh mẽ, cứng rắn trong giới xã hội đen, mà lại giống như người phụ nữ bình thường, hối hận nói:

- Hôm qua đã nói với anh không muốn làm dưới nước, em cảm giác phía dưới em đều bị phù lên rồi.

Dương Thần vẻ mặt rối rắm:

- Làm trong nước lại bị phù, bảo bối Sắc Vi, chút kiến thức y học phổ thông e cũng không có, bệnh phù kia là có ý gì?

- Mặc kệ anh, đồ không có lương tâm.

Sắc Vi ném chiếc gối lên người Dương Thần.

Dương Thần hơi ngượng ngùng, cười nói:

- Không sao, về sau làm nhiều sẽ quen, việc gì cũng vậy, đều phải làm nhiều mới quen tay, đúng không?

Sắc Vi dở khóc dở cười:

- Gì mà làm nhiều mới quen, đừng nói linh tinh, thật không biết mình làm sao lại yêu cái đồ lưu manh không thể ngăn cản được này.

Hai người đùa cợt một hồi, Dương Thần vẫn còn nhớ phải về nhà thay quần áo đi làm, cho nên sau khi bóp bóp mông trêu Sắc Vi, hắn vội vàng rời khỏi quán rượu.

Lúc tới biệt thự Long Cảnh Uyển cũng vừa là lúc ăn sáng, vú Vương đeo tạp dề đang mang bữa sáng từ phòng bếp ra phòng khách. Nhìn thấy Dương Thần, vú Vương đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt quan tâm hỏi:

- Cậu chủ, hôm qua cậu đi đâu cả đêm vậy? Tôi và tiểu thư rất lo lắng.

Vú Vương nói xong, Lâm Nhược Khê đang ngồi bên bàn ăn cháo nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Tôi không lo lắng.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng như ai nợ tiền của bà xã, Dương Thần cũng lơ đễnh, ngồi xuống tự múc bát cháo cho chính mình, vui vẻ húp một ít cháo, hạt cháo nhỏ trơn nhẹ, còn mang theo mùi rau thơm xuống cổ.

- Vú Vương, vú làm thế nào mà cháo ngon thế!

Vú Vương tươi cười hớn hở nói:

- Cậu chủ, cậu thích thì ăn nhiều một chút.

Nói rồi vú lại đi xuống bếp bận rộn.

Dương Thần húp hai ngụm to hết bát cháo, lại muốn múc thêm bát nữa, nhưng còn chưa chạm đến chiếc thìa, chỉ thấy Lâm Nhược Khê bên cạnh đem nồi cháo chuyển đến cạnh cô, ra vẻ tuyệt đối không để cho ngươi ăn.

Dương Thần cười khổ nói:

- Bà xã Nhược Khê ngoan nào, không nhẽ đến bát cháo em cũng không để cho anh ăn sáng?

- Anh đã húp hai ngụm cháo rồi, còn nữa, không được gọi tôi kiểu ghê tởm như vậy.

Lâm Nhược Khê đem nồi cháo để một bên, tiếp tục cúi đầu, húp từng ngụm nhỏ.

- Đến một bát cháo nhỏ cũng không được sao…

Dương Thần lẩm bẩm một câu, đột nhiên nghĩ ra cái gì, cười hỏi:

- Hay là Nhược Khê, em giận anh đêm qua không về nên ghen rồi?

Lâm Nhược Khê không ngẩng lên, lạnh như băng nói:

- Tôi không có hứng thú với những chuyện xấu xa của anh.

- Vậy sao lại không để cho anh ăn cháo?

Dương Thần buồn bực.

- Vú Vương làm cho tôi, anh tự giải quyết đi.

Dương Thần do dự, cảm thấy cưỡng ép tranh giành chút cháo thì hơi quá, lại nghĩ đến việc đã đồng ý với đám nhân viên nữ trong văn phòng là sẽ mang bữa sáng tới, cuối cùng không ép thêm nữa, lên lầu thay quần áo rồi đi khỏi nhà.

Vú Vương thấy Dương Thần phải đi, tò mò hỏi han:

- Cậu chủ sao không ăn nhiều một chút? Bên trong còn mấy chiếc màn thầu nữa đấy.

- Ồ, sáng nay tôi có chút việc, lát sẽ ra ngoài ăn.

Dương Thần lưu luyến nhìn bát cháo rau thơm lớn, cuối cùng vẫn phẩy tay đi ra cửa.

Vú Vương thở dài, đi đến cạnh Lâm Nhược Khê, nói thật lòng:

- Tiểu thư, cậu chủ con người rất tốt, hai vợ chồng sống hòa thuận một chút, tiểu thư cũng đừng chĩa mũi dùi vào cậu chủ nữa.

Lâm Nhược Khê ngừng tay, thản nhiên nói:

- Vú Vương không cần quan tâm quá, anh ấy muốn ăn ở ngoài thì ăn, tùy anh ấy.

- Đàn ông mà, lúc còn trẻ còn ham chơi một chút, tiểu thư tốt với cậu chủ một chút, phụ nữ bên ngoài sao có thể sánh được với tiểu thư, đến lúc đó cậu chủ sẽ không đi qua đêm không về nhà nữa.

Vú Vương tận tình khuyên bảo.

Lâm Nhược Khê dường như không muốn nghe nữa, đứng dậy buông đũa:

- Vú Vương, tôi ăn no rồi, tôi đi làm đây.

Thấy Lâm Nhược Khê có vẻ không muốn nói thêm nữa, vú Vương biết tính tình tiểu thư vốn không kiên nhẫn, đành thở dài, bắt đầu thu dọn các thứ trên bàn.

Khúc nhạc đệm nhỏ sáng sớm cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình của Dương Thần, hắn nghe tin tức buổi sáng, lái xe đến gần chợ khu Tây liền dừng lại, chạy đến chỗ lúc trước bán thịt dê xiên nướng bắt đầu vơ vét các loại đồ ăn sáng.

Từng bán hàng ở đây, hắn tất nhiên rất quen thuộc các sạp hàng bán điểm tâm ở khu này, không ít người cũng có chút giao tình với Dương Thần, đều vui vẻ khách sáo vài câu, Dương Thần mua xong bánh bao còn được tặng thêm vài cái.

Rất nhanh, Dương Thần xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn sáng quay về trong xe, chỉ tiếc là không thấy sạp hàng của lão Lý, chắc vẫn chưa biết chuyện xảy ra đêm qua.

Nghĩ đến lão Lý, Dương Thần cảm thấy cần nhắc Dương Hổ chú ý một chút, không được bạc đãi những hàng rong ở đây, dù sao nửa năm vừa rồi bọn họ cũng đối với mình không tồi.

Lúc đến công ty Quốc Tế Ngọc Lôi là vừa kịp giờ, không bị muộn, Dương Thần ra khỏi thang máy, tiến vào phòng làm việc lớn của ban Quan hệ xã hội, lập tức có hai nữ đồng nghiệp ăn vận xinh đẹp ra đón, cười vui vẻ nói:

- Dương đại ca sao giờ mới đến, mấy chị em chúng tôi đều đói lả rồi.

Xem ra Triệu Hồng Yến chắc chắn đã nói với mọi người việc Dương Thần phụ trách mua đồ ăn sáng rồi.

Dương Thần giơ hai túi đồ ăn lớn đang xách trong tay nói:

- Đồ ăn hơi nhiều, lần sau tôi sẽ đi mua sớm hơn.

Vừa nói, Dương Thần vừa đi đến bên bàn làm việc của chính mình, bởi vì bàn làm việc của hắn rất đơn giản, trừ máy tính ra không có gì khác, rất thích hợp để đặt đồ ăn xuống.

Trong phòng làm việc, hơn mười nữ nhân viên trẻ đẹp lập tức xúm lại, oanh yến náo nhiệt vô cùng. Nhìn trên bàn Dương Thần có đủ loại bánh bao, hành cuốn, bánh nướng, bánh quẩy, bánh chiên, thậm chí có cả bánh chẻo chiên, bánh bao canh, tất cả đều hoa mắt, sau đó ánh mắt sùng bái nhìn Dương Thần.

- Dương Thần, anh giỏi quá, sao lại mua nhiều vậy, lại còn mua đủ các loại khác nhau!

Trương Thái khuôn mặt tròn tròn, với tay một lúc lấy mấy cái bánh bao canh, mở cái miệng nhỏ hồng hồng cắn một miếng, khen.

- Anh không phải chuyên ngành mua đồ điểm tâm đó chứ, chuyên nghiệp như vậy, lại còn có sữa và sữa đậu nành, sữa đậu nành lại còn mua cả mặn và ngọt?

Triệu Hồng Yến cũng không nghĩ là Dương Thần lại “chuyên nghiệp” như thế, so với những thứ bọn họ mua ban đầu thì phong phú hơn nhiều.

Nhìn đám nữ đồng nghiệp vui sướng, hài lòng khen mình, Dương Thần cảm thấy niềm vui sâu sắc và tự hào, dường như quên mất mình vốn nhận lời làm việc trong ban Quan hệ xã hội, chứ không phải là chuyên đi mua đồ ăn sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.