Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1593: Chương 1593: Kế hoạch động trời




Nhắc tới Lam Lam vú Vương chà xát tay, dở khóc dở cười nói:

- Cũng là ba chị em Ngọc cô nương, họ muốn đi tham quan các nước khác một chút, Lam Lam ở cùng họ nên cũng đi theo, còn sợ tiểu thư không đồng ý nên bảo vú không được gọi điện thoại cho con. Vú nghĩ mấy người Ngọc cô nương lợi hại như vậy, Lam Lam đi cùng họ chắc không có việc gì xảy ra; vì thế đã đồng ý.

Từ khi đồng ý Dương Thần chiếu cố cho mấy người phụ nữ trên đảo, mấy người Ngọc Lan Đình là các cao thủ Yêu Môn không có nuốt lời, ngoại trừ trở lại Hồng Hoang Môn một chuyến còn lại hầu như sống ở trên đảo.

Dương Thần chậm trễ không trở về, các cô tuy thấy lo lắng nhưng nghĩ Huyễn cảnh không có ai có thể đánh bại Dương Thần nên kiên nhẫn chờ đợi.

Đối với các cô mấy chuyện nhỏ nhặt này so với Yêu tộc ngàn năm mà nói, mấy tháng chỉ như cái chớp mắt mà thôi, không có gì to tát.

Vừa lúc, Lâm Nhược Khê có việc phải trở về nước không thể dẫn Bé mập theo, Bé mập đơn thuần theo ba mỹ nữ hồ ly tinh đi chơi.

Biết là con gái Dương Thần, lại rất ham vui, Ngọc môn chủ rất thích, cũng hôn nhẹ, ôm một cái dắt con bé đi dạo cả ngày.

Trong Hồng Hoang Môn không có nơi nào phồn hoa như ở đây, Ngọc Lan Đình cùng yêu hồ rất hứng thú tiếp xúc với văn minh nhân loại, thấy hơn hai tháng qua Huyễn cảnh không lo nổi thân mình, cũng buông lỏng đi tới một số quốc gia khác chơi.

Tuy cả châu Âu trong trạng thái đóng băng, nhưng hệ thống thiết bị sưởi ấm hoàn thiện, vài nơi có vĩ độ không cao miễn cưỡng có thể sinh hoạt bình thường.

Lâm Nhược Khê nhăn mày, Mạc Thiên Ny một bên vừa cười vừa nói:

- Nhược Khê, chị đừng lo lắng nữa, ai dám bắt nạt Lam Lam, mình nó cũng không ai dám bắt nạt rồi, huống chi còn có mấy người Ngọc môn chủ ở đó.

- Cô hiểu nhầm ý tôi rồi.

Lâm Nhược Khê than thở:

- Không phải tôi sợ Lam Lam gặp chuyện, lo lắng nó đùa dai lại bắt nạt người khác.

Đang lúc mấy người phụ nữ nói chuyện, trong phòng vang lên tiếng điện thoại.

Vú Vương bắt máy, người gọi tới là Ron.

- Ron tiên sinh, có chuyện gì sao?

- Bà Vương, xin hỏi phu nhân đã trở về chưa vậy?

Ron hỏi tất nhiên là Lâm Nhược Khê.

Vú Vương trả lời:

- Vừa mới về rồi, ngài có việc gì cần cứ tới đây, mọi người cũng đang ở đây.

- Không, không.

Ron cười nói:

- Là thế này, tổng chi huy Bruce của hạm đội U Linh phụ trách bảo vệ chúng ta báo lại, phát hiện có số lượng lớn tàu chiến của hạm đội của các nước Anh, Pháp, Đức, Italy và Tây Ban Nhan xuất hiện xung quanh hải vực quần đảo này, trái với bình thường, muốn hỏi phu nhân có áp dụng hành động hay không?

Vú Vương sửng sốt, việc này bà không thể giải quyết vội vàng đưa điện thoại cho Lâm Nhược Khê.

Dương Thần không ở đây, Ron coi Lâm Nhược Khê là người lãnh đạo, khi xảy ra việc gì đều báo cáo với cô.

Sau khi Lâm Nhược Khê nghe xong, cúi đầu suy nghĩ, nói:

- Ron tiên sinh, mục tiêu của bọn họ không phải chúng ta mà là Jane, ông để Bruce án binh bất động là được.

- Công chúa Jane?

Ron có chút ngoài ý muốn, nhưng không nghi ngờ, cung kính đáp ứng.

Sau khi cúp điện thoại, hỏi Vú Vương:

- Jane về rồi sao?

- Đã về từ sớm rồi, đầu tuần, sau khi trở về từ Anh quốc tâm tình không tốt, suốt ngày vùi mình trong phòng thí nghiệm, không hề đi ra.

Vú Vương cảm thán.

Mấy cô gái vài phần nghi hoặc nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Nhược Khê vì sao bọn họ tìm tới Jane?

Thái Nghiên hỏi.

Lâm Nhược Khê nhìn An Tâm nói:

- Chắc em cũng đoán được vài phần rồi đúng không?

Trên khuôn mặt xinh đẹp của An Tâm nở nụ cười khổ, gật đầu:

- Là sự kiện đó…

- Hai người úp úp mở mở thế, rốt cuộc là chuyện gì?

Thái Nghiên càng tò mò, gấp đến không đợi được nữa.

- Để Jane nói đi, chuyện hạm đội cũng để cô ấy giải quyết.

Lâm Nhược Khê nói, bấm số gọi điện thoại trong phòng thí nghiệm của Jane.

Một phút đồng hồ sau. Jane bước ra khỏi phòng, áo dài trắng chưa cởi ra, mái tóc màu hổ phách rối bời, hiển nhiên mấy ngày này chưa từng nghỉ ngơi, một mực nghiên cứu.

Đã biết chuyện gì xảy ra, Jane ngồi xuống, mặt khó coi, mang theo vài phần bực bội:

- Bọn họ dám tới đây, tôi đã cự tuyệt bọn họ, bọn họ điên rồi sao?

- Trước sự sống và cái chết, bọn họ không sợ mạo hiểm buông tha bất cứ hi vọng nào, mà em, được bọn họ xem là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Lâm Nhược Khê nhận một chén trà nóng từ Vú Vương, nhấp miệng cười nói.

Mấy người phụ nữ nghe mà không hiểu mô tê gì cả.

Jane thấy chị em khác không hiểu ra sao, cười một tiếng, nói ngắn gọn nguyên nhân chuyện này một lần…

Hóa ra, bắt đầu từ nửa tháng trước khi cô tham gia hội nghị cấp cao thế giới.

Cô được lực lượng tình báo cùng viện Khoa Học Hoàng Gia Anh mời. Hội nghị này gồm thủ lĩnh có vị trí quan trọng của các quốc gia phát triển, cùng một số quốc gia đang phát triển

Dự họp còn có một số ít tập đoàn tài chính, gia tộc siêu cấp. Đứng đầu gia tộc Rosthschild, Morgan, tập đoàn Rockefeller cũng ở trong đó.

Có có tổ chức an ninh chủ chốt quốc gia, một số nhà khoa học đầu ngành, một số ít các thiên tài bí ẩn nghiên cứu khoa học .

Truyền thông thế giới chưa từng thông tin về hội nghị này, bởi vì đây là vấn đề cơ mật số một của nhân loại, các quốc gia ăn ý khống chế truyền thông.

Chủ đề của hội nghị là việc toàn cầu hạ nhiệt độ, nhân loại đi đâu.

Kết quả, qua nhiều thảo luận và ý tưởng, cuối cùng đề ra phương án khiến Jane không tưởng tượng nổi!

Sau khi các lãnh đạo quốc gia bỏ phiếu, ngoại trừ mấy người bỏ quyền còn lại tất cả đều đồng ý một kế hoạch:

Kế hoạch chế tạo thuyền Noah.

Các quốc gia liên hợp tất cả tài lực, vật lực tranh thủ trong nửa năm chế tạo ra ít nhất mười chiếc chiến hạm tị nạn siêu cấp.

Với khoa học kỹ thuật của Địa Cầu hiện nay, việc ra ngoài không gian là không có khả năng.

Chỉ có cơ hội sử dụng toàn bộ năng lượng hạt nhân, năng lượng nhiệt hạch, năng lượng mặt trời, chế tạo chiến hạm khổng lồ, trong tương lai sống trên các dòng sông băng trên mặt biển.

Với sự tính toán của các nhà khoa học đến từ các quốc gia, nếu cứ tiếp tục lạnh thì nhiệt độ không khí Nam Cực sẽ giảm 100C so với nhiệt độ thấp nhất hiện giờ.

Đến lúc đó, thế giới chính thức nghênh đón kỷ Băng Hà thứ năm của Địa Cầu.

Diện tích hải dương đóng băng khuếch trương phạm vi lớn, dẫn đến sự tuyệt chủng của các giống loài, nhân loại khó để sinh tồn.

Để bảo toàn văn minh nhân loại, các quốc gia dự định chế tạo mười chiếc chiến hạm, sau đó để phụ nữ trẻ tuổi, bé gái, cùng các tinh anh các ngành, các nhà khoa học mũi nhọn, những công nhân giỏi lên tàu, tránh né tai nạn đợi đến lúc Địa Cầu phục hồi.

Đương nhiên, cần kiến tạo những cự thú sắt thép này, không chỉ cần kỹ thuật còn phải có tài chính, vật tư cực lớn, vậy bức thiết cần những nhà tư bản chống đỡ.

Những người thuộc top giàu nhất thế giới đều có tư cách ưu tiên lên tàu.

Nghe Jane kể, những người phụ nữ ở đây lặng ngắt như tờ, đây giống như kịch bản của một bộ phim khoa học viễn tưởng về ngày tận thế, hôm nay đã trở thành sự thực.

- Tôi cực tuyệt đề nghị này bởi cho rằng không cần phải làm, bởi cho dù tôi có thiết kế và làm ra thuyền Noah thì cũng không giải quyết được vấn đề gì… Bởi không có gì bất ngờ, Chư Thần mới là chủ mưu, chỉ có khiến bọn họ dừng kế hoạch mới có thể cứu nhân loại…

Jane mệt mỏi thở dài:

- Đáng tiếc… Các quốc gia không ủng hộ ý nghĩ của tôi, bọn họ cũng không cho nhân loại có thể chống lại Chư Thần. Hiện tại, chư thần cũng đã biến mất, không cách nào tìm ra.

- Hiển nhiên, cho dù biết nguyên nhân là Chư Thần cũng không thể làm gì.

Lâm Nhược Khê mỉm cười nói:

- Trước đó, không phải em nói cùng Anh, Mỹ và một số quốc gia khác nói qua, năng lượng mặt trời bị mất, điểm xuất pháp là gần Bắc Cực sao, họ trả lời thế nào?

- Đây là vấn đề rất phiền toái, Mỹ, Nga, Canada phái ra mấy nhóm hải quân tinh nhuệ tới gần Bắc Cực không bao lâu thì mất liên lạc, toàn bộ mười chiến hạm chìm nghỉm dưới đáy biển không ai sống sót… không biết nguyên nhân…

Jane cắn môi nói.

- Lẽ nào thực sự là Thần tộc gây chuyện ở Bắc Cực? Athena trăm phương nghìn kế lấy được trái tim Gaia, lẽ nào muốn toàn cầu hạ nhiệt độ, diệt sạch nhân loại.

Trong mắt Trinh Tú hiện lên vài phần sợ hại.

- Bất kể thế nào, tổn thất khổng lồ như vậy xảy ra, những quốc gia kia khẳng định không muốn tới Bắc Cực nghiên cứu nữa rồi, cho nên lụa chọn phương pháp lừa người dối mình chế tạo thuyền Noah, có ít nhất một phần hi vọng, cũng không phải là không thể hiểu được.

Lâm Nhược Khê nói.

Jane gật đầu:

- Em cũng nghĩ vậy, cho nên một mực do dự có nên bay đi Bắc Cực không nhưng… Nếu phát hiện là chư thân, vậy lực lượng chúng ta quá nhỏ bé rồi, đi chỉ hỏng việc, tự chuốc lấy nguy hiểm, căn bản không làm ra tác dụng thay đổi nào.

- Đừng đi, quá nguy hiểm.

Lòng Sắc Vi sợ hãi nói:

- Lần trước mọi người có nhìn thấy thực lực đám Apollo mạnh đến biến thái, ông xã cũng nói Chư Thần không ngừng mạnh lên, chúng ta đi không đủ nhét kẽ răng, đến lúc đó bọn họ cũng không bán cho chúng ta mặt mũi, chính là tự tìm đường chết.

- Nói vậy… Nhược Khê, chị và An Tâm, là phú hào toàn cầu, cho nên mới được các quốc gia mời đầu tư cho kế hoạch chế tạo thuyền Noah?

Mạc Thiện Ny hỏi.

Lâm Nhược Khê thản nhiên nói:

- Không sai, nhưng mình cự tuyệt, kỳ thực có nhiều người lắm tiền nhiều của, tiền của mình cũng không được coi trọng mấy, nhưng An gia có người chế tạo thuyền chuyên nghiệp khả năng bọn họ quan tâm hơn đấy.

An Tâm lập tức lắc đầu:

- Em cũng cự tuyệt, căn bản cùng một ý nghĩ, A… Đúng rồi, chị Đường Uyển bọn họ có liên lạc với chị không? Tập đoàn Phong Lâm của Đường gia không phải được chú ý hơn sao? Đường gia là làm ăn trong lĩnh vực quân sự mà?

- Bọn họ sẽ không liên lạc với Đường gia.

Lâm Nhược Khê thay Đường Uyển trả lời.

Đường Uyển cũng gật đầu, cười bất đắc dĩ.

- Vì sao?

An Tâm không hiểu.

- Bởi vì Hoa Hạ là quốc gia lớn duy nhất không được mời tham dự kế hoạch, mà Đường gia có quan hệ với Chính phủ Hoa Hạ, các quốc gia khác muốn phủi sạch quan hệ với Hoa Hạ.

Jane nói.

- Chuyện lớn như vậy tại sao quốc gia chúng ta không tham dự?

Vú Vương giật mình hỏi.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê hiện lên vài tia phức tạp, nói:

- Không phải rất rõ sao, những quốc gia khác không phải ngu ngốc hết, Hoa Hạ cùng Chư Thần là kẻ thù truyền kiếp, bọn họ cho dù không hiểu rõ lắm về Hồng Mông, cũng hiểu tình cảnh Hoa Hạ không giống.

- Nếu như Hoa Hạ có khả năng đánh bại Chư Thần, vậy bọn họ tự nhiên vui mừng ở ngoài cổ vũ, nhưng nếu Hoa Hạ thất bại bọn họ chỉ cần phủi sạch quan hệ, chí ít còn một con đường sống

- Huống chi, dân số Hoa Hạ chiếm ¼ thế giới, đây là gánh nặng trầm trọng với ngày tận thế, bọn họ ước gì Hoa Hạ chết nhiều một chút, để số lượng lương thực tích lũy càng nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.