Trên thực tế, nghĩ đến Sư phụ Đường Lộ Di của Thái Ngưng, Dương Thần
cũng từng muốn tha cho Lạc Thiên Thu một mạng, nhưng điều kiện là, Lạc
Thiên Thu phải dứt khoát nước sông không phạm nước giếng.
Dương Thần đương nhiên sẽ không nghe Lạc Thiên Thu ăn nói bừa bãi, cần xác nhận chắc chắn, còn phải nghĩ tới biện pháp khác.
Trong lòng tuy rằng đang nhớ tới người nhà và vợ con, nhưng Dương Thần dự
định sẽ nhẫn nhịn, trước tiên hãy giải quyết tên họ Lạc này trước.
Hạ quyết tâm, ba người bèn bay đến Huyễn Cảnh.
Dọc đường đi, nhiệt độ cực thấp của vùng cao nguyên, đã gần đạt mức của vùng Nam
Cực, bão tuyết quét qua các cánh rừng, bao phủ phần lớn các ngôi nhà trong thị trấn.
Dương Thần trông thấy tất cả, nhíu mày, Ngọc Tuyết Ngưng cũng có chút biến
sắc, hình như điều này khác với suy nghĩ trước kia của bà ta về thế giới bên ngoài.
- Xem ra, mối phiền phức của ngươi cũng không hề nhỏ.
Ngọc Tuyết Ngưng có ý trêu ngươi Dương Thần.
Dương Thần bĩu môi:
- Đây không phải phiền phức đối với tôi, nếu là người bình thường, đã không giống như thế.
Không lâu sau, ba người đã vào Huyễn Cảnh, tiến thẳng về lâu đài của nhà họ Lạc.
Với thủ đoạn của Dương Thần và Ngọc Tuyết Ngưng, muốn không bị người trong
Huyễn Cảnh phát hiện tung tích, vậy sẽ hết sức dễ dàng, dù gì, một người là Thượng Thanh, một người là cao thủ Ngọc Thanh với sức mạnh vô biên
không thể đoán định.
Trông thấy chẳng mấy chốc đã đến lâu đài nhà họ Lạc, Lạc Tiểu Tiểu hồi hộp:
- Dương Thần, anh nói xem liệu cha em có đồng ý cho em và anh ở bên nhau không, nếu cha không đồng ý thì sao? Hay chúng ta...
Dương Thần bỗng quay đầu lại, điểm huyệt cô gái đang tíu tít phía sau, khiến
Tiểu Tiểu hôn mê ngay.
Ngọc Tuyết Ngưng nhìn một cách giảo hoạt:
- Tiểu tử thối, người tinh mới còn dự định cùng ngươi bỏ trốn, vậy mà ngươi nỡ tàn
nhẫn khiến cô ấy hôn mê.
- Thôi đi, cách suy nghĩ của cô ta thay đổi quá nhanh, tôi cũng không nhớ rõ đã hứa với cô ấy cái gì, cô ta toàn tự nghĩ cho mình, tôi và cô ta
về cơ bản chưa có chuyện gì.
- Chi có điều vì một số việc có
lỗi với cô ấy, thêm vào một số quan hệ rắc rối, tôi mới đồng ý nói
chuyện với cha cô ta, nếu không, tôi đã giết sạch người nhà họ Lạc cho
xong chuyện.
- Chà chà, tiểu tử nhà ngươi, sát khí quá nặng, không phải thuận theo ý trời mà là ngông cuồng hung bạo.
Dương Thần cười theo, ung dung nói:
- Có gì khác nhau đâu, nắm vững đạo lý của trời đất, đương nhiên không quan tâm nó
thuận theo ngươi hoặc phản lại ngươi, ta cũng không tin trời hay đất gì...
Đột nhiên, Dương Thần ngưng bặt nụ cười, rùng mình một cái.
Việc đó chi diễn ra trong chớp mắt, một cảm giác thoáng qua, trôi qua rất nhanh.
Giống như bị sương mù che phủ, một viên đá quý chưa từng được phát hiện, phát ra những tia sáng xuyên thấu màn sương.
Cố gắng nhớ lại, cũng không thể nào nhớ nổi vật bị tia sáng đó bao tràm.
Khi Dương Thần quay đầu, nhìn về phía Ngọc Tuyết Ngưng, lại trông thấy Cữu
Vỹ Thiên Hồ đang ung dung chải mớ tóc mây của nó, nước chảy mây trôi,
dường như không có chuyện gì xảy ra đối với nó.
Dương Thần nuốt yết hầu, hồi tưởng lại, rất có thể là Ngọc Tuyết Ngưng trong lúc vô ý đã chi ra một chỗ sai lầm của mình.
Nhưng vật này nói ra cũng vô dụng, điều cần bây giờ là sau khi được gợi ý,
bản thân lĩnh hội được gì, bản thân lĩnh hội mới là vật thực sự thuộc về mình, mới là vật hữu dụng.
Cho nên, Ngọc Tuyết Ngưng sẽ không thừa nhận điều gì, thậm chí, chưa chắc bà ta đã có dụng ý đó.
Dương Thần hít một hơi thật sâu, một cảm giác mơ hồ, đã khiến hắn có cảm giác thấp thỏm lo âu, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tình.
Bây giờ không phải là lúc cẩn thận suy xét cảm giác, nhưng điều có thể chắc chắn là, cảnh giới của Ngọc Tuyết Ngưng dường như đã vượt qua Thiên Địa chi đạo.
Ngọc Tuyết Ngưng liếc xéo Dương Thần, đôi mắt đẹp đưa đi
đưa lại, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu tử này, hình như thật sự có cơ hội
rồi.
Trong nháy mắt, đã đến vùng trời phía trên lâu đài nhà họ Lạc.
Dương Thần giao Lạc Tiểu Tiểu cho Ngọc Tuyết Ngưng canh chừng, với thủ đoạn
của hồ ly tình, chắc chắn không ai có thể phát hiện ra bọn họ.
Tiếp đó lại tháo miếng ngọc bội hình con nai của Lạc Tiểu Tiểu xuống.
Dương Thần dùng lá bùa điều chinh công lực của bản thân đến cấp độ Thái Thanh đỉnh, giống như trước khi vào Thiên Ma Chi Nhãn, mới đường đường chính
chính rơi xuống lâu đài nhà họ Lạc.
Uy lực nguyên khí này vừa
xuất hiện, trong khoảnh khắc bốn phương tám hướng trong lâu đài nhà họ
Lạc đã xuất hiện rất nhiều bóng người, trong đó riêng Nhược Thủy Kỳ đã
có hơn mười lăm tên.
Thế nhưng đám người đó đã có thể không để mắt
tới, ngay cả cha con Lạc Thiên Thu và Lạc Bình Triều, hai tu sỹ cảnh
giới Thái Thanh, nhiều khả năng cũng không đờ nổi một chưởng của Dương
Thần.
Một Lạc Bình Triều đã tu luyện thành thục và Lạc Thiên Thu
nội công thâm hậu, cùng lúc xuất hiện bên cạnh Dương Thần từ hai phía.
Thấy Dương Thần vẫn nguyên vẹn không thương tích gì, ung dung tự tại đứng
đó, ánh mắt Lạc Thiên Thu có ý đảo một vòng xung quanh, lộ ra vẻ lo
lắng.
- Tiểu Tiểu con gái ta đâu?
Lạc Thiên Thu trầm giọng hỏi.
Dương Thần hơi ngạc nhiên, xem ra Lạc Thiên Thu rất yêu mến cô con gái, không ngờ ngay câu đầu tiên đã hỏi điều này.
- Ta cho rằng, trước tiên ngươi phải nghĩ đến rằng ta đã đi khỏi đây, và ta quay lại có phải để giết ngươi không?
Dương Thần cười.
- Đó là việc giữa ngươi và ta, con gái ta ở đâu?
Lạc Thiên Thu truy hỏi một cách nặng nề.
Khuôn mặt Dương Thần lộ rõ vẻ bất đắc dĩ và xấu hố, rút ngọc bội hình con nai trong
nhẫn không gian ra, vứt cho Lạc Thiên Thu.
Lạc Thiên Thu lập tức nhận lấy, cúi đầu xem xét thật kỹ, bỗng nhiên nói:
- Đây là miếng ngọc bội ta làm cho Tiểu Tiểu, sao lại nằm trong tay ngươi!?
Dương Thần thở dài:
- Trước đây, ta và con gái ngươi vô tình bị cuốn vào Thiên Ma Chi Nhãn,
trong Thiên Ma Chi Nhãn, ngươi nên biết, có rất nhiều ma linh, số ma
linh đó chẳng có nghĩa lý gì đối với ta, nhưng, công lực con gái ngươi
quá thấp, cho nên bất hạnh thay, khi ta phát hiện ra cô ấy, đã mất quá
nhiều máu, hơi thở thoi thóp...
Sắc mặt Lạc Thiên Thu thoáng chốc tái nhợt, hai mắt đầy tia máu, nhìn miếng ngọc bội, lắc đầu, tựa hồ như không muốn tin đó là sự thật.
- Nói bậy! Dựa vào công lực của ngươi, chẳng lẽ không thể cứu cháu gái ta!?
Lạc Bình Triều dường như quá đau lòng, tức giận hỏi.
Dương Thần nói:
- Các ngươi không tin cũng hết cách, từ trước đến giờ ta không dùng linh
dược trị thương, linh dược của ta đã cho người khác hết, điều ta có thể
làm là kéo dài sự sống cho Lạc cô nương, nhưng cô ấy mất quá nhiều máu,
thân thể bị hủy hoại, tôi cũng bất lực không thể cứu cô ấy thoát chết.
- Câm miệng! Con gái ta chắc chắn đã bị ngươi giết! Phải không?
Lạc Thiên Thu giận dữ rít lên, hai mắt ngấn lệ, mặt mũi méo mó, hoàn toàn
không giống như cao thủ đương đại, ngược lại giống như một người cha
đáng thương “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”.
Điều mà mọi người
không biết là, thời khắc này, trong bức màn che phủ toàn bộ tri giác
trong không trung, Ngọc Tuyết Ngưng đã cho Lạc Tiểu Tiểu tỉnh lại.
Điều này dĩ nhiên không phải ý của Dương Thần, nhưng Ngọc Tuyết Ngưng tự
quyết định, cho rằng để cô gái tỉnh lại chứng kiến hết mọi việc sẽ thú
vị hơn.
Ban đầu, Lạc Tiểu Tiểu cũng không thể lý giải nguyên nhân tại sao Dương Thần lại làm như vậy, nhưng lúc này trong thấy bộ dạng
cha đẻ đang đau khổ vì “cái chết” của mình như vậy, cũng không cầm nổi
nước mắt.
Lạc Tiểu Tiểu muốn lao xuống và nói với cha rằng mình chưa chết, nhưng Ngọc Tuyết Ngưng ngăn cô lại, cô không thể đi đâu.
Phía dưới, Dương Thần vẫn thể hiện khả năng diễn xuất tuyệt vời, vẻ mặt vài phần
đau khổ, vài phần bùi ngùi.
- Mặc kệ ngươi có tin hay không, miếng ngọc bội có khắc hình con nai này, là Lạc cô nương đưa cho tôi trước lúc ra đi, cô ấy nói, hồi nhỏ ngươi
gọi cô ấy là Lộc Nhi, nói ngươi chiều cô ấy hơn con trai, nói rất nhiều
về những nỗi khố của ngươi, nói ngươi không phải là người xấu.
- Cô ấy muốn ta thôi không thù địch với ngươi, và cũng hy vọng ngươi có
thể bỏ qua một số chuyện, chí ít không nên đối đầu với ta, vì cô ấy
không muốn nhìn ngươi phải chết.
Dương Thần còn chưa nói hết, hai tay Lạc Thiên Thu đã nắm chặt miếng ngọc bội, nghiến răng, không thể kìm nén cảm xúc.
Lạc Thiên Thu vẫn cố chịu đựng không để rơi nước mắt, bởi đang đứng trước mặt quá
nhiều người.
Thế nhưng, biểu hiện và tinh cảm của ông ta đã khiến không ít người động lòng trắc ấn và đồng tinh.
Dương Thần đợi một lát, mới nói:
- Ngươi nên hiểu rõ, nếu ngươi muốn sống chết đến cùng với ta, ta cũng
không sợ ngươi, trên thực tế nếu không phải Lạc cô nương có ơn với ta và Chỉ Tình, ta cũng sẽ không xem trọng lời nói của cô ta.
-
Nhưng hiện nay, lời căn dặn trước lúc lâm chung của cô ấy, tôi nguyện
làm theo. Điều kiện là, họ Lạc nhà các ngươi, Lạc Thiên Thu ngươi, từ
nay về sau không được đối nghịch với ta nữa.
- Kỳ thực trong
lòng ngươi cũng hiểu rõ, ta không có hứng thú tới Huyễn Cảnh để chơi với các ngươi, và cũng không hứng thú tranh quyền đoạt lợi, ta và người của ta ở bên ngoài tiêu diêu tự tại, nếu không phải các ngươi gây phiền
phức cho ta, ta sẽ không tới đây tìm các ngươi.
Dương Thần vừa nói xong đã khiến không ít người trong nhà họ Lạc lộ rõ vẻ vui mừng không thể che giấu.
Bọn họ không giống như Lạc Thiên Thu buông xuôi như thế, có ai không muốn
sống thêm chút, công lực tu luyện đâu có dễ dàng, hà tất phải đối đầu
với kẻ địch đã biết rõ không thể chiến thắng, khác gì làm bia đờ đạn.