Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1204: Chương 1204: Khẩu vị lớn như vậy sao






- Anh... hôm nay anh đến đây để làm mấy cây thông Noel này sao?

Lâm Nhược Khê vẫn còn chút nghi ngờ hỏi, chuyện này đúng thật là không thể tin nổi.

Lần trước hai người dẫn Lam Lam đi dạo phố còn mạnh miệng nói là không thích cây thông Noel cơ mà.

Dương Thần cũng không hề do dự gật đầu:

- Đương nhiên rồi, nơi này khá hoang sơ vắng vẻ, là một phần núi của Hokkaido, nhưng anh cũng đã phải dùng máy bay trực thăng để vận chuyển một đống đồ trang trí đến đây, vốn dĩ định để họ giúp anh làm chuyện này.

Nhưng anh nghĩ, nếu như để người khác đụng vào, thì mấy cây thông này cũng chẳng khác gì mấy cây thông trên phố cả, nên anh mới đích thân ra tay.

Ha ha, nhưng anh cũng không có nhiều khái niệm về thiết kế trong đầu, mấy dải màu này đúng là rất khó để kết hợp với nhau, đèn điện thì dễ rồi, nhưng cũng không biết nên sắp xếp thế nào cho đẹp, nhưng anh cũng phải nghĩ cả ngày đấy!

Nghe Dương Thần chậm rãi nói, Lâm Nhược Khê đã hoàn toàn tin chuyện này là sự thật rồi.

- Tại sao anh lại làm như vậy? Chẳng phải anh nói là anh không thích cây thông Noel sao?

- À…

Dương Thần khẽ cười:

- Hôm đó nói với em là anh không thích cây thông Noel, là thật, bây giờ anh cũng không thích.

- Vậy tại sao lại...

Dương Thần nhìn cô:

- Bà xã, em có biết tại sao anh không thích cây thông Noel không?

Lâm Nhược Khê lắc đầu

- Hôm đó anh không nói cho em biết...

Dương Thần hít một hơi thật sâu:

- Anh không thích cây thông Noel, cũng không thích lễ giáng sinh, là vì, lễ giáng sinh là sinh nhật của người khác, đó chính là sinh nhật của Jesus.

Một sinh nhật của người khác, tại sao cả thế giới lại phải chúc mừng, sao anh lại phải vui mừng hạnh phúc vì sinh nhật của người khác cơ chứ?

Ánh mắt của Dương Thần toát lên vẻ suy nghĩ, có gì đó như đau lòng, như đang đắm chìm trong hồi ức mông lung.

- Từ nhỏ, không nên nói là từ lúc anh hiểu chuyện, mỗi lần đón giáng sinh, anh đều cảm thấy rất khó chịu, là những ngày tháng dài lê thê...

Khắp thế giới mọi người đều vui sướng chúc mừng, giống như mọi người đều không chú ý đến ý nghĩa của ngày này vậy.

Chỉ có những người giống như anh, mới đơn độc một mình trong bóng tối, lặng lẽ nhìn cả thành phố náo nhiệt, nhìn những ngọn đèn được thắp lên trên khắp những cây thông trên thế giới.

Trong những ngọn đèn đó, không có cái nào thuộc về anh, anh hận không thể nào phá hết những cây thông trên phố. Tiếc là anh không thể làm như vậy được.

Lời nói của anh giống như con dao bằng băng lạnh giá, cứa vào ngực Lâm Nhược Khê.

Nhưng không đợi Lâm Nhược Khê mở miệng, Dương Thần đã lại nở nụ cười rạng rỡ, giống như cái cảm giác đau khổ đó chưa hề tồn tại vậy, hoàn toàn không ảnh hưởng gì hết vậy.

- Nhưng, bây giờ anh sẽ thử xem trang trí cây thông Noel thì sẽ có cảm giác như thế nào, cũng sẽ thích cây thông Noel, cũng thích lễ giáng sinh.

Bởi vì vợ anh thích, em thích, nên anh cũng sẽ cố gắng thích, không có nguyên nhân cũng sẽ thích.

Em nói, lúc nhỏ em thích cây thông Noel, nhưng bà nội không cho trang trí, cũng không mua cho em, vậy bây giờ anh đã là chồng của em rồi, anh sẽ bồi thường cho em số cây thông không được chơi trong suốt hai mươi mấy năm qua!

Tất cả những cây thông ở đây đều là để dành cho vợ anh-Lâm Nhược Khê, giành cho hai mươi mấy lễ giáng sinh đã qua của em. Hi vọng em thích!

Đương nhiên rồi, em không thích cũng phải thích, em không biết anh phải trèo lên những ngọn cây đấy để treo quà lên mệt như thế nào đâu.

Dương Thần vuốt vuốt tóc, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

Lâm Nhược Khê cảm thấy hốc mắt mình tự dưng nóng lên, không thể kiềm chế được nước mắt đang bắt đầu chảy ra.

Tâm lý có sự thay đổi lớn, kéo cô từ bờ vực thẳm đến bến bờ hạnh phúc, cô không thể chỉ dùng hai tiếng “Cảm Động” để miêu tả tâm trạng của mình lúc này được.

Dương Thần kinh ngạc nhìn cô:

- Này này, Nhược Khê bảo bối, em cảm động thì cũng không cần mím môi mà khóc như thế chứ! Anh vì muốn em được vui cơ mà, muốn làm em cười nên mới tặng em một ngạc nhiên như thế này cơ mà!

- Đáng ghét!

Lâm Nhược Khê không kiềm chế nổi, đánh liên tiếp vào ngực Dương Thần, nhưng những cú đánh đấy vô cùng mềm mại và ngọt ngào.

- Anh có biết vừa lúc nãy em lo lắng như thế nào không hả! Sáng sớm ra anh đã mất tăm mất tích rồi, không cả ăn sáng với em, cũng không thèm nhắn nhủ gì, em còn tưởng rằng anh không thèm để ý tới em nữa...

Em...em còn tưởng rằng anh không cần em nữa rồi, anh không thích em nữa rồi... anh có biết là em sợ đến mức nào không hả...

Dương Thần ngạc nhiên trong chốc lát, cười khổ, hình như mình đã chơi trò bí mật quá thì phải.

Tuy nhiên, sự ngốc nghếch của Lâm Nhược Khê cũng rất đáng yêu, quả thật cũng thấy buồn cười.

Rồi vươn tay ra nắm lấy hai tay cô, dịu dàng nói:

- Không phải lúc nào anh cũng nghĩ đến chuyện làm em vui, làm em hạnh phúc sao, thấy em vui vẻ đón giáng sinh như vậy là anh vui rồi.

Thôi mà, đừng khóc nữa, anh còn định treo mấy đôi tất ở giường của em nữa đấy, giả vờ làm quà giáng sinh như trước đây ý.

Nhưng anh nghĩ, nếu như quả thật có ông già Noel, thì cũng không thể nào tặng quà giáng sinh cho bạn Lâm Nhược Khê của chúng ta được.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Dương Thần, Lâm Nhược Khê ngừng khóc, không kìm nổi, mở đôi mắt to tròn hỏi:

- Sao lại không thể tặng quà cho em...

Dương Thần lấy tay lau nước mắt cho cô, cười nói:

- Bởi vì ông già Noel sẽ không tặng quà cho đứa trẻ khóc nhè.

Lâm Nhược Khê bĩu môi:

- Là anh chọc em khóc.

- Anh chọc em khóc là em khóc sao? Em biết nghe lời từ bao giờ vậy?

Dương Thần bĩu môi nói.

Lâm Nhược Khê nghiến răng nói:

- Quá đáng...

- Hì hì, em yêu, giáng sinh vui vẻ.

Dương Thần ôm lấy cô vui vẻ cười nói.

Lâm Nhược Khê cố nén cười, giả vờ tức giận nói:

- Không được ôm em, em còn đang tức đấy, em ghét anh!

- Anh thích ôm em, anh muốn em vui vẻ, vì anh yêu em!

- Em hận anh, Dương Thần.

Dương Thần cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của cô, thản nhiên mỉm cười.

- Anh yêu em, Nhược Khê.

Trong rừng thông rạng rỡ ánh đèn, những lời nói nhẹ nhàng của người đàn ông không ngừng vang vọng.

...

Ngày hôm sau, dưới ánh nắng chan hòa tươi tắn.

Màu tuyết trắng xóa, màu tùng già xanh biếc.

Giữa rừng bách tùng, trong một ngôi biệt thự kiểu thế kỷ 20, mặc dù mang những nét hiện đại, nhưng vẫn có chiếc lò sưởi được xây từ xưa.

Lúc này, lò sưởi đang phả ra hơi ấm, còn trong phòng khách, một đôi nam nữ đang cuộn mình trong một chiếc chăn len rất lớn, hai người ôm nhau rất chặt.

Đương nhiên bọn họ chính là Dương Thần và Lâm Nhược Khê trong rừng bách tùng tối hôm qua.

Một khi đã đến Hokkaido dùng bữa tối, thì Dương Thần đương nhiên sẽ không để Lâm Nhược Khê ôm bụng đói đi về rồi.

Hắn đã sai người mang đồ ăn đến phòng từ sớm rồi. Sau khi hai người vào phòng, thì một bàn tiệc đầy món Nhật đã hiện ra trước mắt.

Uống một chút rượu nhẹ, tình nồng lại đến, hai người cũng đã không sinh hoạt vợ chồng nhiều ngày rồi, nên cũng không câu nệ gì nhiều, ngã vào đống chăn mềm mại, mây mưa ân ái đến tận nửa đêm...

Vốn dĩ Lâm Nhược Khê cũng không thể nào chiều được người đàn ông lúc nào cũng dồi dào tinh lực này, luôn luôn tìm cách kìm hãm hắn, nhưng có lẽ vì quá vui vì món quà mà Dương Thần tặng nên cũng không còn cấm cản gì nữa.

Kết quả là đến lúc kiệt sức mới được ngủ, mà cô cũng không biết là ngủ như thế nào nữa...

- Uhm...

Mặt trời đã lên cao, lúc Lâm Nhược Khê mơ mơ hồ tỉnh lại, mới bắt đầu nhúc nhích người theo bản năng.

Cánh tay Dương Thần ôm chặt lấy người cô, hai người không một mảnh vải che thân, ngực áp ngực, khiến cho Lâm Nhược Khê cảm thấy có chút xấu hổ, đồng thời cũng thấy hơi bực mình.

Nhưng lúc Lâm Nhược Khê muốn vùng dậy thoát khỏi vòng tay của Dương Thần, thì lại nghe thấy tiếng ngáy!

Hai má ửng hồng, Lâm Nhược Khê hận không thể cắn một nhát chết tên vô lại này!

Vì cái đó của hắn vẫn ở trong người mình!

Lâm Nhược Khê cũng không biết là Dương Thần cả đêm không rút nó ra, hay là sáng nay mới lén lút nhét nó vào, tóm lại cô cựa mình cũng không dám cựa, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lúc này Lâm Nhược Khê tiến thoái lưỡng nan, cách lựa chọn đáng xấu hổ nào đi chăng nữa thì đều cũng khiến cô phát điên mất thôi!

Đột nhiên cô phát hiện khóe miệng Dương Thần hơi nhếch lên.

- Anh... anh tỉnh rồi! Anh giả vờ ngủ!

Lâm Nhược Khê cố gắng dùng sức đẩy Dương Thần ra.

Dương Thần cười ha hả, rốt cuộc không kìm nổi nữa liền mở mắt ra, nhìn bộ dạng thẹn thùng của Lâm Nhược Khê một cách sung sướng.

- Anh... anh còn dám cười! Anh cười cái gì! Mau rút cái thứ xấu xa của anh ra đi!

Lâm Nhược Khê giãy dụa, nhưng một bàn tay của Dương Thần đã đè xuống mông của cô, càng dãy dụa thì lại càng bị đè mạnh hơn!

- Rút ra làm gì, Nhược Khê bảo bối, buổi sáng phải siêng năng tập luyện thì mới có lợi cho sức khỏe! Cái eo nhỏ này của em rất tuyệt, cứ xoay tiếp đi, sắp bị cả người em nuốt hết rồi, anh không ngờ khẩu vị của em lại lớn như vậy đấy.

Dương Thần cười gian ác.

- Anh... khẩu vị của anh mới lớn ý! Là anh cố sức nhét vào chứ! Em... em sắp không xong rồi...

- Thật sao? Sao anh không cảm thấy em như vậy nhỉ, hình như là còn muốn anh vào sâu thêm chút nữa, coi khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của em nè.

Dương Thần nháy mắt nói.

- Ánh...á! Không!!

Lâm Nhược Khê còn muốn chửi mắng vài câu, nhưng đã bị Dương Thần nghiêng người đè xuống mất rồi.

Cặp chân thon dài của cô bị Dương Thần kéo dạng ra.

- Bà xã, tối hôm qua anh còn chưa ra đạn thì em đã ngủ mất rồi, anh không muốn đánh thức em dậy nên mới cố nhịn đấy, sáng nay chúng ta cũng sẽ không làm việc khác nữa, em để anh nộp nốt số thuế phải nộp tối hôm qua đi! Không thì anh sẽ khó chịu lắm đấy!

Dương Thần nói xong mở miệng hôn lên chiếc môi xinh xắn đầy mùi đàn bà của Lâm Nhược Khê, dùng lưỡi sục sạo khắp miệng cô, rồi cuốn lấy chiếc lưỡi xinh xắn của cô!

Đồng thời dùng lực ở phần eo, ý chí chiến đấu dâng trào, đã vào được thêm 3 phân nữa rồi, sắp đến nơi rồi.

- Uhm...

Miệng Lâm Nhược Khê đã bị chặn lại rồi, không thể phát ra tiếng kêu, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ, đôi mắt đẹp mở to, cả người lâng lâng như ở trên mây, xương cốt dường như đã tan ra hết cả rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.