Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 654: Chương 654: Không cần bất cứ người nào




Mọi người ở đây đều đờ đẫn, Thái Vân Thành cùng Khương San kinh ngạc, trong khi đó Vĩnh Dạ, sau khi sửng sốt, sắc mặt trầm xuống, trong mắt trần đầy sự tức giận đang kìm nén.

Dương Thần cũng vẫn chú ý tới ánh mắt của Thái Ngưng, nghe được câu hỏi này, trong lòng hồi hộp một chút, giống như là một tảng đá đang đè nặng, buông lỏng ra.

Đôi mắt Thái Ngưng trong suốt khác thường, lại để lộ sự bình tĩnh đến kỳ lạ, điều này làm cho Dương Thần trong ý thức hiện ra, những ngày ở trong núi rừng ban đêm, từ trong tay Huyết tộc Lilith, cứu Thái Ngưng chỉ trong nháy mắt, khi đó, người phụ nữ này cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình…

- Nếu… Tôi nói em đừng đi, em sẽ đồng ý sao.

Dương Thần ma xui quỷ khiến buột miệng nói.

Khóe miệng Thái Ngưng hơi động nhẹ.

- Nếu, anh có lý do.

- Tôi có lý do.

Dương Thần nhếch miệng cười nói:

- Lý do là, tôi không thích.

Thái Ngưng hốc mắt hơi hơi đỏ, lộ ra một nụ cười lạnh nhạt.

Khương San đứng một bên nhìn hai người không hiểu ra sao cả, phát hiện Vĩnh Dạ bên cạnh đã sắp tức giận đến nổ mắt rồi, lập tức cảm thấy tình hình không ổn, hận không thể đuổi Dương Thần ra khỏi cửa, vội vội vàng vàng xông lên cầm lấy tay Thái Ngưng, nói:

- Ngưng Nhi, con làm sao vậy? Việc kết hôn của con hỏi hắn làm gì?

Thái Ngưng áy náy nhìn mẹ.

- Xin lỗi mẹ, mẹ, xem ra hôm nay con không thể đi…

- Dựa vào cái gì?

Vĩnh Dạ rốt cục không kìm nổi, hét lớn:

- Chỉ vì tên vô liêm sỉ này nói không thích, em liền không đi chụp ảnh cưới với vị hôn phu của mình? Thái Ngưng em nhất định phải cho anh một lời giải thích hợp lý.

Khương San cũng bắt đầu tức giận.

- Nói mê sảng cái gì? Con nhất định phải đi.

Thái Ngưng im lặng, cắn môi, không nói một lời.

- Cô ấy đã nói không đi, vậy không cần đi nữa.

Dương Thần đi đến trước mặt, kéo Thái Ngưng ra phía sau mình,cười hiền lành nói:

- Bác, việc này không thể miễn cưỡng, cháu cảm thấy, ngoài tờ giấy đăng ký kết hôn, hôn ước này cũng có chút không hợp tình hợp lý, đương sự đều không thích như vậy, hà tất phải ép buộc chứ.

Khương San tức đến ngực phập phồng không ngừng, run rẩy chỉ tay vào Dương Thần.

- Cậu, cậu có phải muốn đập nát nhà chúng tôi, mới hả lòng hả dạ không?

- Cháu chỉ là không muốn sau này hối hận.

Dương Thần kiềm chế ý cười, nghiêm mặt nói:

- Tuy rằng cháu không rõ rốt cuộc vì sao, nhưng cháu phản đối việc Thái Ngưng gả cho người kia, sự việc là do cháu khơi mào, lúc trước cháu không nghĩ chu toàn, để Thái Ngưng ở Yến Kinh chịu không ít uất ức, nhưng cháu vẫn không đến nỗi cần dựa vào một người phụ nữ lấy cuộc hôn ước này giúp cháu che gió che mưa, làm theo lời cháu, hủy bỏ đi.

Dương Thần nói xong những lời này, bỗng nhiên cảm giác thoải mái rất nhiều, như là tảng đá rốt cục buông xuống.

Thái Ngưng đứng ở sau lưng Dương Thần, trong mắt có chút đấu tranh, nhưng cuối cùng, cũng là nhắm mắt lại, như là hết thảy đều mặc cho số phận.

- Cậu gánh vác? Cậu gánh vác thế nào? Nếu cậu có bản lĩnh, đâu cần đến sự trợ giúp của Ngưng Nhi nhà ta? Nếu không phải nể mặt Nghiên Nghiên, bây giờ tôi đuổi cậu cút ra ngoài.

Dương Thần nhún vai, không sao cả nói:

- Không thành vấn đề, đừng nói cút, mẹ vợ nói muốn cháu bò cũng được nhưng mà cháu đi ra ngoài, hắn ta cũng phải đi ra ngoài.

Dương Thần chỉ chỉ chỗ Vĩnh Dạ đứng.

- Vĩnh Dạ mới là con rể tôi tìm, cậu là thứ gì chứ?

Khương San khinh thường hừ lạnh nói.

Thái Vân Thành đứng bên rốt cục nóng vội đi lên, vợ mình chửi người quá đáng như vậy, nếu Dương Thần thật sự nổi giận, cái này ai cũng không cản nổi, vì thế vội bước lên trước giúp đỡ Khương San, nhíu mày nói:

- Được rồi, đừng có nói khó nghe như vậy con gái vẫn còn ở đây đó.

Khương San vùng vẫy thoát khỏi tay của chồng, lông mày dựng đứng nói:

- Làm sao vậy? Ông đúng là vô dụng, tôi chạy đông chạy tây nghĩ cách bảo vệ Ngưng Nhi, bây giờ tên vô liêm sỉ này lại muốn phá hỏng tất cả, tôi làm sao còn không thể nói hắn?

Vĩnh Dạ nhìn thấy cảnh cãi vã, Dương Thần bị Khương San liên tục quở trách chửi rủa, trong lòng cảm thấy sảng khoái, hắn bỗng nhiên nhớ tới, đây chính là Yến Kinh, mình lại là người của Lý gia, tên Dương Thần này tuy lợi hại, cũng không đến mức dám đối đầu với Lý gia? Còn có trên người Thái Ngưng cũng còn bản án, nếu không có nhà mình bảo vệ, sớm đã bị vào tù rồi.

Kết quả là, Vĩnh Dạ đắc ý đi lên đi, cười nói:

- Đúng vậy, bác Thái, hôn sự đã hai nhà đã bàn bạc xong rồi, làm sao có thể nói đổi là đổi chứ, huống hồ cũng không thể để người ngoài đến quấy rối, nếu như bác giúp Dương Thần, đối với nhà cháu mà nói, rất khó chấp nhận.

Không ngờ, vẫn chưa đợi Vĩnh Dạ nói xong, Dương Thần đã xoay người một cái, sau khi xuất hiện bên người Vĩnh Dạ, một tay cầm cổ hắn nhấc lên, từ phía sau ôm lấy, ghìm chặt.

- A…

Vĩnh Dạ căn bản chưa kịp phản ứng, liền đã bị bóp chặt toàn bộ đường hô hấp, sắc mặt phồng lên như gan lợn, không nói ra lời.

Tình huống ở đây, trong nhấy mắt tư đối thoại, trở thành bạo lực.

- A

Khương San hét lên, bà không nghĩ tới thân thủ của Dương Thần mạnh như vậy, hơn nữa còn thật sự dám động thủ trước mặt.

Dười sự uy hiếp của Dương Thần, Vĩnh Dạ có chút bản lĩnh đó một chút cũng không dùng được, trong lòng phát lạnh, cảm thấy lạnh thấu xương sát khí đã từ trên cơ thể Dương Thần tràn ngập, sắp dọa hắn ta ngất đi rồi.

Dương Thần giống như đùa nghịch con rối, xoay tròn thân thể của Vĩnh Dạ, quay đầu lại nói với Khương San:

- Bác gái, bác hình như hiểu nhầm một chút việc, cháu sở dĩ nghe bác nói những lời này, không phải cháu sợ bác, cháu nhường nhịn bác chỉ là vì, bác là mẹ của người phụ nữ của cháu mà thôi.

Cháu vừa nói rồi, phải chấm dứt cái hôn ước kia, cũng không phải cần sự đồng ý của mấy người, cháu cũng không dùng dấu chấm hỏi.

Cháu nói cái gì, thì phải là thế, không cần bất cứ người nào đồng ý.

Bởi vì bác là mẹ của Nghiên Nghiên, cháu sẽ không giết bác, nhưng tên này, có thể không chút quan hệ gì đến cháu, cháu giết hắn, so với hồi đầu giết tên Tăng Mậu dễ hơn rất nhiều.

Khương San cảm thấy lạnh cả người, lúc bà phát hiện ánh mắt kia sắc bén lạnh lùng, theo bản năng tin lời nói của Dương Thần—— Hắn thực sự sẽ giết người tại đây.

Thái Vân Thành cũng bắt đầu căng thẳng, trịnh trọng nói:

- Dương Thần, không được kích động, giết Vĩnh Dạ, sẽ không có lợi ích gì đâu.

- Thái tướng quân, giết hay không, phải xem sự lựa chọn của hắn thế nào.

Dương Thần cười lạnh quay đầu, nhìn về phía Vĩnh Dạ, hỏi:

- Này, tôi hỏi anh một lần, anh còn muốn đi chụp ảnh cưới không, muốn kết hôn cùng Thái Ngưng nữa không?

Vĩnh Dạ cảm thấy bị đè nén như vậy, cổ mình sắp đứt ra rồi, miễn cưỡng hô hấp, làm sao còn để ý đến kết hôn hay không, giữ được mạng hãy nói tiếp, thế là vội khàn khàn trả lời:

- Không…không…không kết hôn nữa…

Sắc mặt Khương San u ám, bà không nghĩ đến Vĩnh Dạ không ngờ đến dũng khí chống cự đều không có, trực tiếp trốn tránh tất cả.

Tuy rằng sớm biết rằng Vĩnh Dạ không được coi là người đàn ông bản lĩnh gì, nhưng không ngờ, một thanh niên có huyết thống của Lý gia không ngờ khiếp đảm đến mức này.

Kỳ thực bà cũng không thể trách sự yếu đuối của Vĩnh Dạ, bất cứ ai trong lòng đều hiểu rõ, người đang uy hiếp hắn rất hung tợn, đều không dám phản kháng.

Tuy rằng Vĩnh Dạ trong lòng muốn có được Thái Ngưng, nhưng nếu nói tình yêu chân chính là không nhiều, nếu có thể sống tiếp, bao nhiêu người đẹp có thể hưởng thụ, hà tất vì một cái này làm mất tính mạng? Hắn ta không ngốc.

Dương Thần hài lòng cười nói:

- Ái chà, sớm phối hợp như vậy, hà tất phải làm thành thế này chứ.

Nói xong mới quăng Vĩnh Dạ sang một bên.

Vĩnh Dạ được tự do, câm như hến, không dám nói thêm bất cứ câu vô nghĩa gì, hốt hoảng bỏ chạy ra ngoài, đến quay đầu cũng không dám.

Khương San còn muốn gọi Vĩnh Dạ lại nói rõ, nhưng gọi thế nào Vĩnh Dạ đều không dám dừng lại.

Thái Vân Thành bùi ngùi thở dài.

- Thôi đi, cái hôn sự này vốn không thể nào tin cậy được, nếu Vĩnh Dạ đã nói là không kết hôn, vậy chúng ta coi như chưa từng xảy ra.

- Cái gì gọi là không đáng tin?

Khương San giận dữ giọng the thé:

- Ông thì hiểu cái gì? Nếu Vĩnh Dạ không kết hôn với Thái Ngưng, bên tòa án quân sự kia trách tội xuống, ông có thể cứu Thái Ngưng không?

Thái Vân Thành im lặng không nói, mà là nhìn phía Dương Thần

Dương Thần buông thõng tay, nói:

- Cùng lắm thì lần sau đi bóp cổ tên quan toà kia, khiến ông ta phán Thái Ngưng vô tội, dù sao cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như này rồi.

- Hừ, cậu coi Yến Kinh là nhà mình sao? Cậu cứ đợi xem Lý gia báo thù cậu, nếu như anh họ của Vĩnh Dạ là Lý Độn đến rồi, xem hắn ta xử lý cậu thế nào, tôi nghe nói Lý Độn đã quay về Yến Kinh rồi.

Khương San tức giận đến ngứa cả răng, cười lạnh nói:

- Dương Thần, đừng trách nhà họ Thái chúng tôi nhẫn tâm, cậu như vậy là tự tìm lấy phiền phức, đến lúc đó đừng liên lụy đến nhà chúng ta.

- Câm mồm.

Thái Vân Thành khiển trách:

- Từ khi nào việc của nhà họ Thái đến lượt bà làm chủ vậy?

- Chẳng lẽ dựa vào chân tôm như ông sao?

Khương San một bước cũng không nhường.

Thái Ngưng nhìn cha mẹ sắp cãi nhau, cũng là không có cách nào khác, vài phần đau xót quay người, không nghĩ nhiều, yên lặng rời khỏi căn phòng.

Dương Thần không khỏi đau lòng, ở trong cái nhà như thế này, cũng khó trách Thái Ngưng có tích cách như thế này, bố là người bảo thủ, mẹ lại không biết rõ chân tướng cứ dính vào, cô cũng chỉ có thể lo cho bản thân mình, đã hy sinh rất nhiều, bất luận là giúp bố cũng được, hay là chăm sóc em gái cũng được.

Dương Thần do dự, chẳng muốn xen vào cuộc tranh luận đỏ mặt tía tai trong phòng khách nữa, chạy theo hướng của Thái Ngưng.

Theo hành lang phía sau phòng khách, con đường thẳng đến tảng đá chỗ giếng Tiểu Thiên, nhìn thấy Thái Ngưng đang đứng ở dưới gốc cây ngô đồng, ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn lên không trung.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua chạc cây cánh quạt, rắc vài tia nắng vui vẻ, chiếu vào khuôn mặt Thái Ngưng không vui không buồn, như là đắm chìm trong ánh mặt trời bạch ngọc.

Trong lòng Dương Thần tràn ngập nhưng nói không thành tiếng, cảm xúc không rõ ràng, đứng phía sau Thái Ngưng rất lâu, mới hỏi:

- Em không sao chứ.

Thái Ngưng quay người lại, ngoài ý muốn lộ ra một chút ý cười:

- Vì sao?

- Ừ?

- Vì sao không cho em đi.

Thái Ngưng hơi hơi nghiêng đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.