Lâm Nhược Khê nhìn Lam Lam rấKXt hoạTUwt bát luồn lên nhảRSy xuống, khoa tay múa chân thủ pháp giết ngườHHZi, cũng không hiểYeDu ra sao.
LạZcdi nhìn nhìn đTUwám ngườUxni Thái Vân Thành, không hề có ý phủ nhận.
Lâm Nhược Khê vô ý thứtac vuốt trán mình,
- Tôi… tôi giết ngườwwi? Làm sao có thểyRc… tôi cái gì cũng không nhớ…
Có mặt không chỉY là Dương Công Minh, mấfy ngườYi Thái Vân Thành đgOcều là ngườqFOi nhìn rõ mọi việc, thầxWhn sắciac Lâm Nhược Khê, đGích thực là bộ dáng thật sự không nhớ gì.
Thái Vân Thành và Dương Công Minh mắMt nhìn nhau, hai ngườHi đMều lộ ra vài phầHHZn cổ quái.
- Không nhớ rõ thì thôi, ngườxYi không sao là tốt rồi.
Quách Tuyết Hoa lúc này nghĩY lạyRci mà không ngừng sợ hãi, đKXi lên khuyên giảgOci an ủi.
Dương Công Minh gật gật đHầciau,
- Nhược Khê, không nhớ ra thì thôi, nhưng cháu dù sao cũng đhuã tu luyện không ít ngày, có thành hiệu quảYKj hay không cũng không phảcfi không thểDY hiểnKxu đnKxược.
- Nhưng từ mai trở đUMi, hai mẹ con cháu cho dù muốn ra ngoài, cũng nhấdYyt đWBịriKnh phảyRci có ngườYKji bảiwto vệ, trước khi Dương ThầxWhn quay lạyRci, tuyệt đYối không thểDY tiếp tục xảcfy ra nguy hiểUxnm gì.
Lâm Nhược Khê cũng không nhớ nổi rốt cục đhuã xảFEy ra chuyện gì, nghe Dương Công Minh đeiqề nghịdYy như vậy, hoàn toàn không có ý cự tuyệt, ôn thuận đciaồng ý.
ChỉjK là nghĩY đDTgến Dương ThầTUwn vẫn không có chút tin tứYc, trong lòng Lâm Nhược Khê như thế nào cũng không có cách trầYKjm tĩTUwnh lạKii.
Hai mẹ con đhều bịaf kinh sợ, Quách Tuyết Hoa tự mình đOYFi nấMu chè hạwGt sen, lạdYyi nấhuu cho Lam Lam bữDTga tối phong phú, cho cô bé mập ăn no rồi đgOcểta hai mẹ con nghỉxY ngơi sớm một chút.
Mọi ngườYeDi trong nhà mặc dù cảciam thấOYFy vui mừng vì tìmđYược hai mẹ con Lâm Nhược Khê, nhưng Dương ThầYn mấHt tích, mang điwtến bóng ma và ảnKxnh hưởng cho Dương gia, dầTUwn dầyRcn nổi bật, không khỏi khiến cho thế cục có chút căng thẳng.
ThờOYFi đKUiểDYm đWBêm dài vắtang ngườYeDi, trong thư phòng Dương Công Minh, Thái Vân Thành dẫn theo đihám ngườOYFi Thiên Long không hề sớm rờKXi đFHi.
Làm cha của Thái Ngưng và Thái Nghiên, Thái Vân Thành cũng tính là thân thích của Dương gia, tự nhiên đqFOặc biệt lưu tâm khốn cảUMnh của Dương gia.
GiờKU khắFHc này, Dương Công Minh ngồi trên bàn đwọc sách, nhìn dưới ánh đKièn, lầyRcn lượt từng tấFEm ảcUrnh chụp hiện trườciang kho hàng, hai đyRcầiwtu lông mày tràn đYeDầKUy đKXiểyRcm khảh nghi.
LờyRci nói Thái Vân Thành mang thâm ý nói:
- Dương lão, hơn mườFHi ngườnKxi đYàn ông ở hiện trườOYFng, tôiđGã đTUwiều tra, đDYều là dư nghiệt Lương gia, tấiHt cảqFO đgOcều là tử sĩKULương Thắcfng Xuyên âm thầcfm bồi dưỡng, tu vi đdYyều tầwm Hậu thiên đYeDỉnh phong, tuyệt điwtối có lực lượng không tầdYym thườYeDng.
- Lương gia đYKjã xong rồi, đDTgám ngườYKji kia muốn vào Yến Kinh, không có ngườEi giúp bọn chúng mở cửa sau thì tuyệtđcfối không thểH lừa trờUMi dối biểDTgn, huống hồ bọn chúng còn chiếm điHược một chiếc xe cảFEnh sát đfểh yểWBm hộ.
Dương Công Minh đKiểta xuống mấxYy tấFHm hình, cầeiqm chén trà nhấXYXp một ngụm trà,
- Bọn chúng đXYXương nhiên không phảHi tấriKt cảWB là vì Lương gia, muốn tìm chúng ta báo thù, nếu thật là như vậy thì sẽ không ý đjKồ đYeDánh cắRSp công pháp của Dương ThầFHn, mà đFEã sớm giết chết mẹ con Lâm Nhược Khê rồi.
- Tôi cũng nghĩta vậy, lạcUri nói, dã tâm của Ninh gia lớn nhấxYt, cũng có năng lực, nhưng chính bởi vì mục tiêu quá lớn khiến tôi cảMm thấFEy, Ninh Quang Diệu chắDYc sẽ không ngu ngốc như vậy.
Thái Vân Thành cau mày nói.
Dương Công minh khẽ cườcfi,
- Ninh Quang Diệu hiện giờa không thểcia đUxnểOYF ý chúng tađiHang hoài nghi ông ta, Dương ThầTUwn chỉyRc cầwn một ngày không trở lạtai, ông ta có thểwG không sợ hãi. Nếu thật sự bịiH phát hiện là do ông ta làm, chúng ta cũng không thểY làm gì. Đương nhiên, cũng có thểY là có ngườKXi giá họa cho Ninh gia, dù sao tiểYu tử thối Dương ThầnKxn kia cũng có nhiều kẻ thù…
Thái Vân Thành rấKXt đxYồng tình, dườKing như nhớ ra cái gì, ra hiệu cho Tổ trưởng HảFEi Khiếu của Long tổ ngồi đWBối diện,
- Nói cho Dương lão về kết quảdYy sau khi phân tích giámđZcdịOYFnh.
Hảcfi Khiếu gật đKUầhuu, đqFOứwng lên nói:
- Căn cứqFO vào tình trạZcdng tử vong ở hiện trườcfng và dấau vếtđaánh nhau, sau khi giám đTUwịDTgnh, nếu như nói nhữwng ngườwwi này thật sự là do Lâm tiểWBu thư giết chết, vậy thủ pháp giết ngườqFOi của Lâm tiểFHu thư gầDTgn như có thểRS nói không chê vàođxWhâu đMược.
- Toàn bộ quá trình giết ngườKii, theo giám đDTgịhnh của pháp y, không thểZcd nhiều hơn ba mươi giây. Nói cách khác, chiađeiqều ra, ít nhấHt trong vòng ba giây có một ngườRSi mấxYt mạDTgng.Đây là một loạiwti sát thủ cao cấZcdp nhấiht trên thế giới cũng không thểYeD làm đYeDược, không chút kẽ hở nối tiếp giết ngườWBi.
- Cân nhắKXc về thực lực của đwwám ngườiHi kia và vũ khí của bọn họ, Lâm tiểXYXu thư nhấiHt đgOcịGnh có dùng tới súng, chủy thủ là lý giảOYi tuyệt đtaối, có thểM dự đOYoán đcUrườnKxng đYi của viên đUMạYKjn và chuyểan đDTgộng theo đhườHHZng cong cơ thểG, đOYFoán đriKược đqFOộng tác của đYối phương ngay sau đdYyó, mới có thểFH không hề bịqFOthương, trong nửa phút giết chết toàn bộ đqFOám ngườwGi kia.
- Theo chúng tôi biết, bên trong tổ chứWBc sát thủ cao cấGp nhấOYt Zero cũng chưa có tồn tạHi loạFHi sát thủ này. MườiHi mấYKjy năm qua, Dương ThầZcdn thiếu gia tự nhiên là một trong số đYeDó, nhưng nhữXYXng sát thủ có thểFE làm đqFOược kỹ xảHHZo như này, chỉXYXsợ tính ra không quá một bàn tay.
Dương Công Minh vẻ mặt âm trầwwm, im lặng không nói nhìn vào hình ảUMnh. Ông làm sao lạOYi không nhận ra, trong máu tanh đxWhó có giết chóc đYiên cuồng cỡ nào.
- Theo chúng tôi biết, Nhược Khê mặc dù có tu luyện nội công, nhưng đRSối phó với mườYi mấYKjy ngườnKxi có công lực không khác biệt lắyRcm so với mình, lạdYyi là nhữcfng tử sĩjK điHược huấqFOn luyện có tố chấHt đeiqặc biệt, gầan như là không thểKU nào.
- Nếu thật là cô ấGy làm ra thủ pháp giết ngườFEi nghệ thuật như kia, vậy trên ngườriKi cô ấFHy, chỉHHZ sợ là ẩeiqn nấKip rấKUt nhiều bí mật chúng ta chưa từng hiểiwtu rõ.
Thái Vân Thành phân tích nói.
- Tướng quân, thứG cho tôi nói thẳng, loạnKxi kỹ thuật giết ngườFHi khéo léo như này, ngoạnKxi trừ phảihi thừa nhận ở đYịciaa ngục huấUMn luyện ít nhấZcdt năm năm trở lên, còn nhấwt đgOcịtanh phảRSi có kinh nghiệm chiến đYấtau phong phú, là thiên phú sát thủ hơn ngườxYi, nhữihng thứcf đOYFó thiếu một cũng không đeiqược.
- Tôi cũng không cho rằWBng Lâm tiểwGu thư từ nhỏ lớn lên lý lịGch đYeDều rấRSt rõ ràng, lạxWhi có khảY năng che dấKiu thực lực như vậy.
HảjKi Khiếu lắwwc đOYầwwu nói.
Lờiwti này vừa nói ra, thư phòng lập tứwwc trở nên yên tĩYnh, lờwwi nói của HảYi Khiếu không sai, Lâm Nhược Khê từ lúc sinh rađOYến khi trưởng thành, tấwGt cảRS đihều đGược ghi lạYKji vô cùng xác thực. Cho nên nói, hôm nay một điHoạxWhn này là một câu chuyện ai cũng không nhìn thấcfy, hoàn toàn không thểiH giảDYi thích rõ ràng.
Cuối cùng, Dương Công Minh thở dài nói:
- BấTUwt luận như nào, nhữtang ngày sau này phảgOci làm phiền mọi ngườyRci đgOcểFH mắciat mẹ con nó rồi, bên phía Trung HảKXi, tôi sẽ sắqFOp xếp quân khu Giang Nam âm thầYKjm bảXYXo vệ. Về phầcfn trên ngườxYi Nhược Khê xảcUry ra chuyện gì, đqFOành đZcdểWB thờciai gian nói cho chúng ta biết vậy…
…
VạXYXn Yêu giới, Ngọc Hồ cung.
Trong một gian phòng lịxYch sự tao nhã, Tuệ Lâm ngồi ngay ngắcian dựa vào một cái ghế dài cạeiqnh giườFHng, xuấRSt thầKin nhìn núi non ngoài cửa sổ.
Đây là ngày thứriK sáu bịxWh giam lỏng ở Ngọc Hồ cung, mấwy ngày này, Ngọc Tuyết Ngưng rấgOct chu đHáo sắtap xếp tỳ nữiH, tắZcdm rửa thay quầWBn áo cho Tuệ Lâm, cơm ngày ba bữEa cái gì cũng không thiếu.
Đãi ngộ như với thượng khách này không khiến Tuệ Lâm cảGm thấFEy vui mừng, mình không thểFE bước ra khỏi phòng nửa bước, chỉhu có thểiwt từ chỗ tỳ nữDY biết đwGược, Ngọc Tuyết Ngưng nhốt Dương Thầwn, hơn nữZcda không nói bấYt cứE nguyên do gì.
- Đang suy nghĩiwt cái gì, nhớ tình lang sao?
Một âm thanh dễ nghe mang theo ý bỡn cợt đcUrột ngột truyền tới từ phía sau.
Tuệ Lâm quay mạfnh ngườYeDi lạMi, nhìn thấHy Ngọc Tuyết Ngưng tươi rói trước mặt, đwwang thảKXn nhiên nhìn mình, một thân áo dài vân tuyết ngồi xuống, vẻ bề ngoài ung dung thanh lịYch cùng dáng ngườKXi uyểtan chuyểEn.
Một mỹ nhân giống như tạYo hóa của trờfi đEấYt như vậy, khiến Tuệ Lâm là một phụ nữY cũng có thểOY nhấUxnt thờciai thấOYt thầfn.
- Cô rốt cuộc đwwã tới, cô rốt cuộc muốn làm gì với chúng tôi.
Tuệ Lâm vẻ mặt giận dữOYF hỏi Ngọc Tuyết Ngưng đUMang vân vê lọn tóc điwten của mình, thảWBn nhiên nói:
- Bổn cung sở dĩHHZ muộn như vậy tới thăm cô, là vì tới sớm, khó tránh khỏi cô sẽ buồn bực. Bây giờY cô cũng khá bình tĩihnh rồi, làm chủ, đyRcương nhiên muốn đOYến thăm khách của mình.
- Về phầwGn muốn làm thế nào với các ngườUMi. Rấcft đcUrơn giảOYFn,đciaương nhiên là giữXYX các ngườEi ở đHây làm khách.
- Tôi không ngốc! Nếu thật sự muốn mờGi chúng tôi làm khách, tạZcdi sao phảYi nhốt Dương đnKxạTUwi ca!
Tuệ Lâm bực tứDYc đihứihng dậy.
Ngọc Tuyết Ngưng thở dài một hơi:
- Xem ra cô cũng không phảcUri điHặc biệt hiểRSu rõ Dương ThầnKxn, hắtan rõ ràng tính tình bướng bỉEnh, Bổn cung nếu nói phảGi giữgOc hắWBn lạriKi điwtây vài năm, hắxWhn tấOYFt nhiên sẽ không đTUwồng ý, vì vậy chỉUM có thểG cưỡng chế ép hắOYFn ở lạtai.
- Cô… cô nói gì? Vài năm?
Tuệ Lâm thấHt thang nói:
- Cô thật sự muốn nhốt Dương đGạMi ca vài năm?
Ngọc Tuyết Ngưng đUxnương nhiên nói:
- Sao, cô hy vọng Bổn cung thảOYF hắTUwn ra, sau đtaó chạhy tới Thông Thiên tháp chịriKu chết sao?
- Đương nhiên không phảai! Nhưng…
Tuệ Lâm đWBấZcdu tranh nhíu chân mày lá liễu, do dự nói:
- Cô nói đTUwều là sự thật sao? Dương đcUrạnKxi ca thật sự có thểww… có thểZcd chết trong tháp?
Ngọc Tuyết Ngưng suy nghĩxY nhìn Tuệ Lâm:
- Từ khi tôi bước vào, cô đdYyem tấeiqt cảE đqFOều tài vây quanh Dương ThầMn, nhưng căn bảafn không hỏi tôt, rốt cuộc khi nào thì thảxY cô ra, sẽ đciaối với cô như nào…. Xem ra trong lòng cô, Dương ThầiHn dườxYng như quan trọng hơn chính mình. Em gái Tuệ Lâm à, cô thật sự thích ngườGi đhuàn ông kia?
Tuệ Lâm ngẩFHn ra, cuống quít lắriKc đwwầDTgu, nhưng khuôn mặtđYỏ lên kia đYKjã bán rẻ tâm tư của cô.
- Tôi… tôi không có, Dương đKiạWBi ca là anh rểY tôi, tôi làm sao lạDTgi thích… anh ấOYFy chứxY…
Ngọc Tuyết Ngưng dườtang như phát hiện ra chuyện gì đihặc biệt thú vịFH, con mắYKjt sáng lưu chuyểFHn, dò hỏi:
- Cô nói… hắYn là anh rểww cô? LạWB thật, một cô em vợ, một ông anh rểKX, nhưng làm sao lạiHi cùng nhau vào Vạcian Yêu giới này, hơn nữOYFa còn mờta ám thân thiết như vậy… Chẳng lẽ… cô ở cùng hắYn sau lưng chịKU cô hảiwt?
- Cô… cô nói nhảiHm! Tôi với Dương đHạFEi ca là đUMuổi theo một ngườeiqi xấXYXu mới không cẩxYn bịaf bịM hút vào yêu tháp này, chúng tôi căn bảwwn không biết gì cảriK! Hơn nữwwa, tôi với Dương đOYạDTgi ca căn bảeiqn chưa phát sinh cái gì!
Tuệ Lâm nói đYến đTUwây, lỗ tai cũng nóng lên, trong đafầKiu hiện lên hình ảcianh Dương ThầwGn trong HắriKc Ám lâu ôm mình, miệng cũng bắOYt đcfầKXu nhũn ra.
Ngọc Tuyết Ngưng giễu cợt nói:
- Cô tự mình nghe xem, mở miệng là ‘Dương đKXạKUi ca’, cũng không gọi là ‘anh rểxY’, chứciang minh trong lòng cô có quỷ.
- Ngoài cuộc tỉafnh táo trong cuộc u mê, Dương ThầUxnn sẵhn lòng ở nơi này, còn mang theo một ‘cục nợ’, không đZcdểY ý nguy hiểYKjm đqFOi tới Thông Thiên hồ, điHủ thấwwy, hắgOcn xem cô làđwộc nhấxWht vô nhịqFO quan trọng với hắihn, cô tiếp tục nói dối cũng vô dụng.