Mông Tiêu Dao có chút đắc ý nói:
- Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng hứng thú nghe ta nói rồi?
- Nếu như không phải vì ông từng cứu tôi thì cho dù đánh không lại ông thì tôi cũng liều mạng.
Dương Thần khàn khàn nói, nhìn chằm chằm vào Mông Tiêu Dao, giống như một con ác lang trong bóng đêm.
- Ổ? Sao ngươi biết ta từng cứu ngươi?
- Lúc đó khi Nghiêm Bất Ngôn kết hợp với năng lượng phản vật chất, chiến
đầu với tôi ở Yến Kinh, là ông nhất thời mượn cơ thể của ta đánh lôi
Thái Thanh Thần Lôi ra, mặc dù giọng ông đổi rồi nhưng ngữ khí khi nói
chuyện của ông tôi chết cũng không quên...
Nếu như tôi đoán không sai thì ông đã bảo lão già kia cướp Jane đi, ông chính là sư phụ của tổ tiên nhà họ Lý, nhà họ Dương.
Dương Thần nói.
Mông Tiêu Dao khen ngợi gật đầu:
- Coi như tỉnh táo, điều này cho thấy ngươi vẫn chưa bị đánh đồ.
- Ta có thể đoán được chỉ bấy nhiêu đó...
Dương thần ngồi dậy, một cước đá văng mấy chiếc chai rỗng trên ghế salon, lại cầm lấy một chai rượu đỏ ở bên cạnh, vặn nút, trực tiếp uống mấy ngụm.
Rượu đỏ chảy từ miệng hắn xuôi xuống ngực, Dương Thần cũng không thèm để ý.
- Ha ha, còn nghĩ gì nữa vậy, nói ra xem nào.
Mông Tiêu Dao có chút hăng hái nhìn Dương Thần.
Dương Thần bộ dạng say rượu, híp híp mắt, dường như đang say:
- Nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc ông chính là người mà Ngọc Tuyết
Ngưng nói đến, trong Vạn Yêu Giới bà ấy từng nói tôi và cố nhân nào đó
có chút tương tự, hơn nữa tôi vừa dùng “Vãng niệm diễn sinh kinh” là bà
ấy liền nghĩ đến người đó, điều này chứng tỏ đây là cùng một người.
- Cao thủ có thể khiến Ngọc Tuyết Ngưng coi trọng thì ít nhất cũng phải
mạnh hơn tôi rất nhiều, mà ông lại có thể trực tiếp khống chết cơ thể
của tôi, mượn cơ thể của tôi để kêu gọi Thái Thanh Thần Lôi, e là người
Ngọc Tuyết Ngưng nói đến chỉ có thể là ông.
- Mà Ngọc Tuyết Ngưng là cao thủ truyền kì vào Vạn Yêu Giới từ năm mươi ngàn
năm trước, tuổi của ông ít nhất có thể ngang hàng với Ngọc Tuyết Ngưng, thậm chí còn cao tuổi hơn.
- Nếu như là cao thủ cùng thực lực với Ngọc Tuyết Ngưng, thậm chí còn
mạnh hơn bà ấy mấy phần thì ít nhất cũng đạt đến Ngọc Thanh đỉnh.
- Hơn nữa, với sự hiểu biết của ông đối với “Vãng niệm diễn sinh kinh”
thì rất có khả năng ông là người sáng lập ra môn công pháp này.
- Nếu là như vậy thì không thể vào hai mươi ngàn năm trước, khi các Chư
Thần đại chiến không bằng Zeus và Athena lúc đó chưa ở đỉnh.
- Có
hai loại khả năng, một là ông không tham chiến, hai là ông cố ý thả, rõ
ràng có thể giết sạch Thần Tộc nhưng lại để lại mười hai Chủ Thần...
Theo lời kể của Dương Thần, ánh mắt của Mông Tiêu Dao càng ngày càng sáng, miệng có ý cười cổ quái, thỉnh thoảng loại gật đầu.
Dương Thần phối hợp tiếp tục nói:
- Tôi ở trong Huyễn Cảnh tim thấy toàn quyển công pháp “Vãng niệm sinh
diễn kinh”, nhưng tên lại không giống, nếu tôi nghĩ không sai thì công
pháp này là người nào đó cố ý rải ở các gia tộc lớn, thậm chí các môn
phái lớn cho người có duyên tu luyện.
- Người sáng lập môn công
pháp này biết rõ uy lực của nó nhưng lại không để ý liệu có bị người có
lòng bất chính tu luyện được không, chi có thể nói, người sáng lập biết
rõ người có thể tu luyện công pháp này ít đến mức có thể không cần tính, vì thế ông ta mới chọn tung lưới khắp nơi, hi vọng có duyên, có người
sẽ lĩnh ngộ thành công môn công pháp này.
- Đương nhiên cũng tạo thành công pháp này ở các gia tộc và các môn phái khác nhau có những cái tên khác nhau.
- Nếu đã làm như vậy rồi thì nguyên nhân có khả năng nhất là muốn tim một người có thể tu luyện để đạt được mục đích mà mình hy vọng.
- Nếu như những điều tôi suy đoán đều đúng thì hiện nay ông đang ngồi trước
mặt tôi là vì tôi là người tu luyện công pháp này thành công nhất, cũng
chính là người ông muốn lựa chọn...
Bốp... bốp.. .bốp.
Mông Tiêu Dao vỗ tay vài cái, cười ha ha nói:
- Không sai, đa phần ngươi đều đoán đúng. Môn công pháp này quả thực là ta đã có
được khi dựa vào lĩnh ngộ của mình, mất thời gian hàng ngàn năm, trầm tư suy nghĩ, nhưng “Vãng niệm diễn sinh kinh” đích thực là cái tên tôi đặt từ
lâu.
- Điểm khác nhau lớn nhất giữa công pháp này và các công
pháp khác của thế giới Đại Thiên là ở các công pháp khác, đều là là vẽ
ra một đường để tu sĩ đi theo, cuối cùng đến đích, lĩnh ngộ đại đạo.
- Mà “Vãng niệm diễn sinh kinh” trực tiếp cho người tu luyện nhìn thấy
“đích”, sau đó do người tu luyện tự mò mẫm đường đi, có thể nói hoặc là
một bước lên trời hoặc là sống trong tăm tối.
- Mấy chục ngàn
năm nay, ngẫu nhiên có một số người tài tung hoành ngang dọc, cũng coi
như có thể lĩnh ngộ một số chân lý nhưng so với ngươi thì còn kém xa, sư phụ Tống Thiên Hành của ngươi cũng chi là tép riu, không so được với
ngươi.
- Đừng nói nhảm, tất cả những gì ông làm và tất cả những gì vừa nãy ông nói, rốt cục có mục đích gì?
Dương Thần không hề vui sướng vì được khen, trực tiếp hỏi.
Mông Tiêu Dao cười nói:
- Ngươi có biết được, gần năm mươi ngàn năm nay, rốt cục có bao nhiêu
thiên thạch, tiểu hành tình có thể tiêu diệt sạch sinh vật trên Địa cầu, đến gần Địa cầu không?
Dương Thần nhíu mày:
- Chẳng phải là cách mười ngàn năm sao?
- Đây chẳng qua chi là lý thuyết.
Mông Tiêu Dao nói:
- Giống như xác suất trong số học, xác suất có thể rất thấp nhưng không
bị loại bỏ, thời gian ngắn là xuất hiện rất nhiều thiên thạch và tiểu
hành tinh.
- Từ năm mươi ngàn năm trước đến nay, ngoài thiên thạch gây ra “Hẻm núi Diablo” thì có ít nhất 23 thiên thạch ngoại lai lớn hơn thiên thạch đó, thiên thạch nào cũng có thể làm sinh linh trên Địa cầu
lầm than!
- Điều này làm sao có thể, nếu thế thì bây giờ chắc Địa cầu hẳn đang trong giai đoạn khởi đầu.
Dương Thần lắc đầu nói.
Mông Tiêu Dao bỗng nhiên chỉ chi mình, cười thần bí nói:
- Sở dĩ những thiên thạch có thể hủy diệt Địa cầu kia không đâm vào Địa cầu là vì... ta.
-Ông?
Dương Thần chợt nghĩ đến cái gì đó nhưng cứ cảm thấy khó mà tưởng tượng được, bật cười nói:
- Ông muốn nói với tôi là ông có thể hủy diệt được tiểu hành tinh nặng
hàng ngàn tỷ tấn ư? Để chúng đi chệch khỏi quỹ đạo, tránh đâm vào Trái
Đất à? Ông đang đùa với tôi à? Nếu như vậy thì có phải ông có thể đánh
bay mặt trăng khỏi quỹ đạo của nó không?
Mông Tiêu Dao lại gật đầu một cách đương nhiên, nghiêm túc nói:
- Nếu tôi muốn thì sẽ có thể, trên thực tế, mỗi một tiên nhân thượng cổ
rời khỏi Địa Cầu, đến miền tình không chưa biết đều có thể dễ dàng hủy
hoại một tinh cầu.
Lúc này Dương Thần không nhìn thấy thần sắc của mình, nhưng không cần nghĩ cũng biết là rất ngu ngốc.
Bộ dạng của Mông Tiêu Dao dường như không giống đang đùa với mình... Miền tinh không? Hủy diệt tình cầu?
Chẳng lẽ không phải tiên nhân thượng cổ đến thế giới thần tiên gì, mà là... đi ra ngoài không gian?
Thấy bộ dạng si ngốc, ngơ ngác của Dương Thần, Mông Tiêu Dao ý thức được
mình đã nhảy hơi nhanh, giơ tay tỏ ý bảo Dương Thần đừng kích động, từ
từ nghe ông ta nói.
Mông Tiêu Dao từ từ sắp xếp, một thế giới rộng lớn chưa từng có hiện ra trước mắt Dương Thần...
Câu chuyện của Mông Tiêu Dao bắt đầu từ lai lịch của ông ta...
Khoảng hơn năm mươi sáu ngàn năm trước, Mông Tiêu Dao là con người vợ kế trong gia tộc Ma Tu nhà họ Mông đời đầu
Ở nhà họ Mông, Mông Tiêu Dao tu vi luôn không nóng không lạnh, so với một số huynh trướng của ông ta thì đều kém hơn rất nhiều.
Thế nhưng lúc đó người nhà họ Mông không hề biết tên tiểu tử này không phải khả năng lĩnh ngộ kém mà vì khả năng lĩnh ngộ của y cao hơn tất cả mọi
người lúc bấy giờ, đi con đường tu luyện khác hẳn - “xuất phát từ kết
quả”!
Trong gia tộc bị xa lánh, Mông Tiêu Dao sau đó trong một
lần chiến đấu, giả vờ chết trận, trực tiếp bế quan tu luyện trong nơi ở
của mình, cũng dần dần bị mọi người quên
lãng.
Cho đến hơn năm mươi ngàn năm trước, khi cường giả truyền kì của Thanh Khâu tộc
- Vương tộc Yêu tộc - Ngọc Tuyết Ngưng xuất hiện, Mông Tiêu Dao thực ra
sớm đã đạt đến mức Ngọc Thanh đỉnh, thậm chí ông ta đã nắm được bí quyết của tiên nhân thượng cổ, cánh cửa huyền bí thông qua đại môn tình không chưa biết đến...