Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1415: Chương 1415: Lần đầu tiên nhìn không thấu




Trung Hải, cuộc sống về đêm đã bắt đầu, ở một quán bar trên con phố, ngọn đèn màu hồng khiêu khích thần kinh của mọi người, kích thích hormone của thanh niên trẻ.

Dưới muôn nghìn ánh sáng, trong đám người rộn ràng nhốn nháo tới lui cũng là nơi chào hàng khói rượi, tiểu thương bán đồ ăn.

Trong một quán bar nhỏ không khí ngột ngạt, khách khứa bên trong không hề nhiều như các quán bar khác, nhưng đã có khách của vài bàn nâng chén uống rượu.

Nhưng, giờ khắc này, khiến không ít khách trong quán và nhân viên phục vụ liên tục quay đầu lại nhìn là một người phụ nữ nhìn vô cùng yên tĩnh.

Cô mặc chiếc áo len màu xám, khăn lụa màu đen, quần dài bó sát người, gọn gàng mà thanh lịch. Những sợi tóc đen dài rũ xuống tới hông, khuôn mặt nhìn nghiêng có chút mơ hồ tinh xảo đến tuyệt mỹ, da thịt non mịn, ở dưới ánh sáng của đèn nhìn trong suốt như chạm ngọc.

Khí chất khiến người ta bái phục kia, cô gái giống như tiên nữ không nhuộm khói lửa trần gian nay lại xuất hiện ở nơi chốn vẩn đục này.

Cô đang ngồi bên cạnh quầy bar, một mình gọi một ly Whiskey, chậm rãi thưởng thức, tựa hồ như có tâm sự, uống rất chậm.

Khoảng vài phút sau, lại có một hình bóng xinh đẹp không hợp với quán bar nhỏ này đi đến.

Nhưng lúc này, đây lại là một phụ nữ nhìn khoảng ba mươi tuổi tràn ngập bộ dạng thùy mị, sợi tóc dài cao quý, một thân mặc váy mùa đông màu đỏ đẹp đẽ quý giá, người sáng suốt vừa nhìn đã biết có giá trị xa xỉ.

Tuyệt sắc như vậy lại đến chỗ này? Khiến tất cả khách quen của quán bar đều có chút kinh ngạc.

Dường như vì sự xuất hiện hai người con gái dạng này ở đây, toàn bộ quán bar đều thêm phần màu sắc.

Rất nhanh, người thiếu phụ này đi tới bên cạnh cô gái tóc dài ở quầy bar, lộ ra nụ cười động lòng người rồi yên lặng đi qua, ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.

- Cho tôi một ly Whiskey, giống cô ấy, cám ơn.

Phục vụ là một người thanh niên mới đến không lâu, đối mặt với hai mỹ nữ phong thái hoàn toàn bất đồng, lại có chút mộng ảo giống nhau, sắc mặt có chút mất tự nhiên, lập tức dùng sức gật gật đầu,

- Được, tiểu thư.

Từ đầu đến cuối, người con gái tóc dài không hề nhìn thiếu phụ phong vận lấy một cái, giống như đắm chìm trong thế giới của mình, tất cả đều không liên quan đến cô.

Mỹ phụ nâng uống hết nửa ly Whiskey, nhấp đôi môi đỏ mọng phúng phính, nghiêng mặt nhìn người con gái bên cạnh, có chút tò mò cười nói:

- Lâm Nhược Khê, chị chưa bao giờ biết, em lại có hứng đến những chỗ như này để ngồi.

- Sao chị biết em ở đây.

Lâm Nhược Khê lúc này mới hơi nghiêng mặt lại, ánh mắt như nước có chút lăn tăn nhìn Đường Uyển.

- Xin em… đây là Trung Hải, chị ở đây sắp được hai mươi năm rồi, mỗi một con phố, một cái ngõ nhỏ, một tòa nhà đều có dấu vết trong đầu chị.

- Nói không khách khí chút, khi em vẫn còn là đứa trẻ ở nhà trẻ, còn ở trường Trung Học học, lúc còn là cô gái trẻ trong trường đại học, chị đã là một trong những người ở nơi cao nhất trong kim tự tháp của thành phố này rồi, muốn ở đây tìm một người, đối với chị thật dễ dàng.

Lâm Nhược Khê cau mày, Đường Uyển là nói mình ở trước mặt cô ta vẫn rất non, không khỏi nói:

- Chị nói chuyện thật đáng ghét.

- Dù sao trước giờ em vẫn chưa từng cảm thấy chị tốt đẹp, chị không lý do phải khiến em vui vẻ.

Đường Uuyển trêu ghẹo hỏi han:

- Tới đây làm gì, vì cãi nhau với Dương Thần nên mới đến đây mua say sao? Em không giống loại phụ nữ này.

Lâm Nhược Khê trầm mặc một lát, trong mắt toát ra sắc thái hồi tưởng, lúc thì cười cười, khi thì ưu thương.

- Nơi này… là nơi em lần đầu tiên gặp anh ta.

Lâm Nhược Khê thản nhiên nói.

Quán bar này, là nơi lúc trước cô vì chuyện của Lâm Khôn, chuyện của công ty, chuyện Hứa Trí Hoành và các loại chuyện phức tạp không chịu nổi nữa mà ngẫu nhiên đi vào.

Đêm đó cô cũng không nhớ nhiều lắm, bởi vì quá ngây ngô đau khổ.

Cô vô số lần muốn nhớ lại, tại sao mình lại chọn quán bar này, nhưng thế nào cũng không nhớ ra nguyên nhân, chỉ cảm thấy giống như ông trời định trước trong chốn u minh.

Cô cũng không biết nơi này quán bar nào tốt quán bar nào xấu, nhưng đáng mừng chính là, lúc trước không đi đến quán bar khác, nói cách khác, có lẽ chính mình đã đi lên một con đường không có đường về.

Đường Uyển giật mình một chút, cố ý trêu đùa,

- Chị còn thật sự cho rằng em muốn ly hôn với anh ta, vui vẻ mà tới đây, muốn nhìn em nói cười, nhưng nếu chạy đến những chỗ này, vậy ly hôn sợ rằng chỉ là lời nói tùy tiện mà thôi. Trong lòng em nhớ đến anh ta như vậy, ly hôn xem ra không có hy vọng.

Lâm Nhược Khê biết Đường Uyển hay nói đùa, cũng không tức giận, chỉ bình thản nói:

- Chị đoán sai rồi, em tới đây, không phải vì nhớ đến anh ta, mà là vì muốn cắt đứt với anh ta.

- Bắt đầu từ lúc ở quán bar nhỏ này, em và anh ta đến với nhau, hôm nay đến đây lần cuối, cáo biệt anh ta.

- Em không còn gì lưu luyến anh ta, anh ta không hợp với em, em cũng không hợp với anh ta, ly hôn chỉ thiếu trình tự pháp luật mà thôi.

Nụ cười trên mặt Đường Uyển cứng lại, trong mắt lộ ra vài phần mê muội.

- Chị vẫn cảm thấy suy nghĩ của em, chị đều có thể đoán được, nhưng lần này, hình như chị có chút nhìn không thấu em rồi… Lâm Nhược Khê, em không phải thật sự muốn ly hôn đấy chứ?

- Tại sao lại không chứ.

Lâm Nhược Khê hỏi lại.

Đường Uyển lắc đầu, khẽ thở dài:

- Chị vẫn cảm thấy em là một người phụ nữ thông minh, em hẳn là rõ ràng hơn ai hết, em không có khả năng để khiến Dương Thần toàn tâm toàn ý yêu một mình mình, em có thể trở thành người vợ duy nhất của anh ta, đã đủ khiến chúng tôi đố kỵ rồi, em vì cái gì mà phải đi bước cực đoan này?

- Chẳng lẽ em thực sự cho rằng, em là người đặc biệt nhất sao? Đừng ngốc nữa, nếu như không phải người phụ nữ Dương Thần yêu nhất là em, em cho rằng Dương gia sẽ để đứa con gái riêng của Ninh Quang Diệu thành con dâu sao? Em cho rằng trong mắt Quách bá mẫu, em thật sự là người con dâu thích hợp nhất sao? Có thể em không để ý những thứ đó, nhưng…

- Được rồi!

Lâm Nhược Khê ngắt lời Đường Uyển, cười cười nói:

- Chị không phải vẫn rất muốn em rời khỏi vị trí bây giờ sao, bây giờ em ly hôn với anh ta rồi, chị không phải càng có nhiều cơ hội hơn sao?

Đường Uyển có chút tức giận,

- Em không cần phải nói đùa như vậy, chị đã sớm không còn hy vọng gì với tình cảm này rồi, sự xuất hiện của anh ta đã là kỳ tích, chị bây giờ đã thỏa mãn lắm rồi, không muốn hy vọng điều gì xa vời nữa.

- Chị chỉ hy vọng người đàn ông mình yêu có thể thật vui vẻ, không phải lưu luyến tiếc nuối đau khổ gì thôi. Nếu hôm nay đổi là người phụ nữ khác, chị sẽ không khuyên cô ta như vậy.

Lâm Nhược Khê im lặng, chua xót nói,

- Bị chị nói như vậy, giống như em thật sự là người không hiểu chuyện nhất rồi.

- Em có phải là có chuyện gì khổ tâm hay không? Chị thật sự không thể hiểu được, đạo lý dễ hiểu như vậy, em lại không hiểu được, em không phải là loại phụ nữ kích động như vậy.

Đường Uyển nhịn không được hỏi.

Sắc mặt Lâm Nhược Khê có chút phức tạp, thật lâu sau mới thoải mái cười,

- Lần này chị thật sự nhìn sai rồi, em chẳng có nỗi khổ nào cả, chỉ là có một chuyện, em thật sự không thể chịu đựng được thôi.

- Là chuyện của Lam Lam?

Lâm Nhược Khê gật đầu, hốc mắt hồng lên nói:

- Không chỉ là Lam Lam, nếu như Lam Lam là người mà anh ta cùng bất cứ ai trong các chị sinh ra, em đều có thể tiếp nhận. Nhưng, Lam Lam là Mười Bảy sinh ra.

- Em chỉ cần nhìn thấy Lam Lam liền giống như nhìn thấy người phụ nữ kia xuất hiện trước mặt em nói với em, cho dù cô ta vĩnh viễn rời khỏi nhân thế, nhưng ở sâu trong lòng Dương Thần, người anh ta yêu nhất chính là cô ta, chỉ cần Lam Lam ở đó, Dương Thần sẽ không thể quên đi Mười Bảy.

- Chị biết không, ánh mắt anh ta nhìn Lam Lam, thật dịu dàng, thật quý trọng, vô cùng hối hận. Cũng bởi vì như thế, lòng em giống như bị chảy ra dòng máu nóng, như thế nào cũng không ngừng lại được…

Đường Uyển không hiểu nhiều về chuyện của Mười Bảy, nhưng cũng biết người phụ nữ đó đã khiến Dương Thần nản lòng thoái chí mà quay về Hoa Hạ.

- Lâm Nhược Khê, em cam tâm bại bởi một người phụ nữ đã chết sao?

Đường Uyển hỏi.

- A?

Lâm Nhược Khê khẽ cười, biểu lộ ra chút bất đắc dĩ,

- Cô ta đã chết, nhưng vĩnh viễn sống trong lòng người đàn ông kia, em đã thua một cách triệt để.

Đường Uyển đờ đẫn nhìn cô, giống như lần đầu tiên nhìn thấy, trong mắt vài phần mê muội,

- Chị phát hiện, lần này mình thật sự nhìn không thấu em.

- Nói như vậy, lần này em thắng rồi.

Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói một câu, ngửa đầu một hơi uống cạn rượu Whiskey trong ly, thở ra một hơi, đặt xuống một tờ tiền màu hồng, xoay người đi khỏi quán bar.

Nhưng đúng lúc này, một gã thân người cao lớn, mặc chiếc áo khoác ngoài màu lục, tóc ba phân mang theo hai người đồng bạn, mặt mang theo nụ cười tà đứng trước mặt Lâm Nhược Khê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.