Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 510: Chương 510: Lý do cuối cùng




Thân thể Marion, rốt cục cũng ngã xuống, thi thể không đầu thoạt nhìn vô cùng quái dị, nhưng sự việc phát sinh quá nhanh, khiến Catherine không kịp thét lên.

- Cách chứng minh mình là sát thủ, chỉ có thể trực tiếp giết người, lúc đó mới hài lòng.

Thập Tam hạ giọng nói, tay trái hắn còn nhuốm đầy máu tươi, máu bắn ra trong không khí còn khiến trên người họ lấm tấm màu đỏ.

Tình hình lại một lần nữa yên lặng hồi lâu.

Catherine mở to đôi mắt khóc hồng xinh đẹp. Theo bản năng giơ tay lau mặt, lao tới trước mắt vừa thấy, mới lầm bầm nói:

- Đúng… Là máu…

Thập Tam cũng chưa cho Catherine bao nhiêu thời gian để phản ứng với chuyện vừa xảy ra. Giết chết một Marion, đương nhiên là giống như là cùng ăn qua quít một bữa cơm, một bên bắt tay vào lưu lại một ít máu thịt, Thập Tam mở miệng nói:

- Catherine, Jane, Vương phi Vương thất Wales, đại Công chúa Vương thất Wales, tôi không nhận lầm chứ?

Thân thể Catherine phát run. Thập Tam thản nhiên, khiến bà cảm thấy sinh mạng của mình đúng là rẻ như thế.

- Mặc dù nhiệm vụ này khó khăn, hệ số điểm thấp. Tuy nhiên ai bảo tôi vừa vặn ở khách sạn bên cạnh chứ! Nhìn mười triệu bảng Anh trên tờ giấy, tôi giết mẹ con hai người, cũng coi như giúp hai người được giải thoát sớm một chút. Dù sao chết ở trên tay tôi, tốt xấu cũng không có cái gì đau khổ. Nếu rơi vào tay Hoàng Thất Anh bên kia, chắc sẽ không tránh khỏi bị tra tấn một trận đâu.

Thập Tam tự nhủ, sau khi nói xong, nhìn Jane đang hôn mê một bên, nói:

- Cô bé kia thật sự rất xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc không có cơ hội trưởng thành. Nói cách khác, chắc chắn sẽ là mỹ nhân làm điên đảo chúng sinh!

- Không!

Đột nhiên Catherine ngẩng đầu lên, ánh mắt vốn nao núng nay trở nên giống như hai lưỡi dao sắc cạnh lợi hại, nhìn chằm chằm Thập Tam, nói:

- Thập Tam tiên sinh! Con của tôi sẽ có cơ hội trưởng thành!

- Hả?

Thập Tam sửng sốt, ngược lại cười tà, nói:

- Nói nghe một chút!

Catherine hít sâu một hơi, đứng thẳng người, bộ ngực mẩy lộ ra cao ngất, gương mặt quyến rũ còn dính không ít màu máu đỏ tươi, dần dần lộ ra mị hoặc, mười phần mê người.

- Cậu đã có thể vì mười triệu bảng Anh mà tới giết tôi. Nhưng nếu tôi ra giá cao hơn, cậu có thể bị tôi thuê không?

Thập Tam híp híp mắt:

- Đây là lệnh truy nã, trên lý luận mà nói, cũng không phải tôi bị hoàng thất Anh thuê. Nếu bà ra bảng giá, so với lệnh truy nã giải thưởng cao hơn. Như vậy tôi đương nhiên bà có thể thuê!

- Tôi đây muốn thuê cậu. Tôi muốn trở lại Anh quốc, tôi muốn giết chết những kẻ muốn sát hại mẹ con chúng tôi. Tôi muốn trở thành nữ vương Anh quốc!

Tiếng nói Catherine từ thấp chuyển cao, vừa mới bối rối hoảng sợ, giờ phút này bỗng nhiên tan thành mây khói. Toàn thân người đàn bà dính máu, đứng ngay ngắn ở đằng kia, dường như ở lúc này thật sự biến thành một nữ vương cao ngạo, mà không còn dáng vẻ nghèo túng bị người ta truy nã.

Thập Tam có chút hứng thú đánh giá Catherine vài lần:

- Tuy rằng tôi không biết vì sao bà tin tưởng tôi như vậy. Tin tưởng tôi có thể làm cho bà những việc này, nhưng tôi rất ngạc nhiên, bà có tư cách gì để có thể mời được tôi?

Xoạt…

Một tiếng vải vóc xé, quần áo trước ngực Catherine bị chính bà dùng móng tay xé thành những mảnh nhỏ.

Bị quần áo lùng thùng bao giấu, trong kia là những cảnh đẹp như nhung thiên nga, làm cho cả phòng mờ tối, trong nháy mắt trở nên kiều diễm vô hạn…

- Nếu cậu thật sự có thể làm được chuyện đó theo như lời tôi nói. Tôi tin tưởng, một nhân vật như vậy, sẽ không cần suy nghĩ về tiền vàng.

Catherine quyến rũ tự nhiên vuốt vuốt vài sợi tóc màu hổ phách, cười nói:

- Tôi có được sự cao quý chính là huyết thống, là người thừa kế vương thất danh chính ngôn thuận. Tôi có được dung mạo đẹp nhất Anh quốc, ít nhất so với tôi, người phụ nữ xinh đẹp. Nếu tôi chết đi, Anh quốc còn không tìm được, rồi chỉ là một cái xác xinh đẹp. Nhưng, nếu tôi sống…

Nói tới đây, Catherine vươn cái lưỡi hồng nhạt đinh hương, đem môi cánh hoa đỏ mọng liếm vào, đôi mắt quyến rũ như tơ nói:

- Nếu tôi sống, cơ thể của tôi, của cải tương lai của tôi, có thể cho cậu, tuyệt đối không chỉ có mười triệu bảng Anh…

Tương phản mãnh liệt giữa cao quý và đê tiện, khiến hormone giống cái của người đàn bà này phát ra tới cực đỉnh, dường như cả căn phòng đều đã nhiễm một màu hoa hồng.

Thập Tam đi ra phía trước, vươn tay phải, nhẹ nhàng nắm lấy cằm Catherine, tiếp cận tiến lên, hơi thở cao ngạo của Catherine, ngửi làn phấn trắng trên cổ, người đàn bà nồng đậm mùi của cơ thể. Đối với tuổi đời không lớn, cũng đã trải qua không ít chuyện nam nữ, đối với thiếu niên mà nói, sung mãn lực hấp dẫn.

- Tôi thừa nhận, bà là một trong những người phụ nữ có lực hấp dẫn nhất đối với tôi. Nhưng không có nghĩa là lợi thế này của bà, thật sự có thể khiến tôi chạy tới Anh quốc, giết chết những thành viên hoàng thất!

Thập Tam cười lạnh, mặt đối mặt với Catherine, nói:

- Tuy rằng tôi không sợ, nhưng chuyện này thật sự rất phiền toái.

Catherine bỗng nhiên hôn một cái lên môi Thập Tam, giống như là mèo hoang, cắn một miếng vào môi Thập Tam, tách ra một luồng nước bọt gắn bó sợi tơ.

- Cậu sẽ đáp ứng tôi. Bởi vì tôi tin cậu sẽ không cự tuyệt một thân phận khác của tôi.

Trong mắt Catherine, dĩ nhiên sung mãn cuối cùng kiên quyết.

Thập Tam hưởng thụ nhắm mắt lại, dán chặt vào người đàn bà đẫy đà, mới có thể rõ ràng cảm nhận được người phụ nữ này có thế mang đến cảm giác kích thích cơ não của mình kịch liệt như thế nào.

- Nói lý do cuối cùng đi. Nếu lý do cuối cùng không thể thuyết phục được tôi, tôi không ngại hưởng thụ thân thể của bà, sau đó đem hai mẹ con bà giết chết.

Thập Tam thản nhiên nói.

Catherine cắn môi đỏ mọng, tất cả vẻ mặt quyến rũ tươi đẹp đều tắt hết. Ánh mắt trong suốt giống như đại dương xanh thẳm, chỉ lưu lại thản nhiên đau buồn và cảm thán, khóa miệng nổi lên tia mỉm cười.

- Tôi là một người mẹ, một người … Vì để đứa nhỏ có thể được sống, tôi là mẹ sẽ không từ thủ đoạn nào…



Bên cửa sổ khách sạn, những bụi hoa râm màu theo gió hơi bay bay. Nắng sớm chiếu vào phòng, khiến trong phòng hỗn độn lộ diện.

Paris một ngày, lặng yên ở mắt.

Trên sàn nhà là quần áo và tất, cái bàn dường như đã bị di sai vị trí, một cây nến trên bàn không biết sao lại rơi xuống đất. Mà ở chiếc giường lớn ở chính giữa cũng bị lệch khỏi quỹ đạo hơn mười cm.

Trên giường lớn, hai người không màng đến một nửa sợi vải mà quấn lấy nhau, chỉ có một chiếc khăn trải giường màu bạc trên người họ.

Người đàn bà có mái tóc dài màu hổ phách, phần lớn da thịt đều lộ ngoài không khí, trước ngực bị một bàn tay đàn ông bao trùm, một khoảng nhuyễn thịt bị nắm đã biến hình.

Mà phía dưới, hoa râm mỹ mông, đùi dài thon đẹp cũng bị người đàn ông hống hách đè nặng, không thể nhúc nhích nửa phân. Nếu cẩn thận quan sát, còn có thể nhìn thấy hai mảnh màu mỡ trên mông, còn có không ít dấu tay màu đỏ, đúng là bị phát không ít lần. Sau một đêm những dấu vết điên cuồng ấy cũng không thể biến mất được.

- Ừm…

Người đàn bà xê dịch thân mình, mắt nhắm mắt mở buồn ngủ, mới phát hiện chính mình căn bản không dậy nổi, thân cốt mình bị người đàn ông phía sau bóp ở trong lòng ngực hắn, không khỏi bướng bỉnh hất mông về phía sau.

Không ngờ một cú hất này lại khiến chính mình bị thiệt hại nặng.

- A…

Một tiếng kêu oanh chuyển, người đàn bà phát hiện giữa khe mông mình, không ngờ còn bị cắm chặt “Đồ tồi”…

- Biết cô vừa tỉnh sẽ lộn xộn, cho nên cả đêm cháu đều nhét vũ khí vào cửa sau.

Dương Thần mở mắt ra, ở bên tai Catherine đắc ý mỉm cười.

Catherine tức giận cong miệng,

- Cháu vẫn hư hỏng như vậy, thừa lúc ta ngất xỉu lại đi làm chuyện này.

- Cô cũng không có tiến bộ gì hết. Hơn hai năm không có làm, mới đến hồi thứ chín đã ngất đi rồi.

Dương Thần bất đắc dĩ than thở, tối hôm qua trong phòng đều điên cuồng tán phá bừa bãi, như là không tận hứng.

Catherine cảm giác được đồ vật kia trong thân thể mình càng lúc càng lớn, dường như là bành trướng, mặt đỏ, tim đập, hô hấp lại ồ ồ lên,

- Thần Thần, đừng như vậy, mau thu bảo bối của cháu lại đi. Cô… Cô muốn rời giường.

- Không phải cô thích nhất cháu đi vào ở phía sau sao? Bên trong cũng thật nóng hổi. Hai năm không chơi, thật ra rất thư thái, sáng sớm tinh mơ tiện thể giúp cháu một chuyến, khiến cô giảm nhiệt còn gì.

Dương Thần nghiêm trang nói.

Khuôn mặt Catherine xinh đẹp trắng nõn,

- Ngàn vạn lần nếu đến một lần nữa, chúng ta không phải sẽ đến muộn tham gia hoạt động mốt thời trang sao? Cháu thực sự xấu lắm. Để ở nơi đó cả đêm, muốn khiến cô đi đường đau chết sao?

- Thực ra chỉ là cháu quên rút ra, cũng là do cô kẹp quá nhanh. He he.

Dương Thần cố trêu đùa.

Catherine trống miệng,

- Cháu là kẻ khốn khiếp. Thiệt thòi cho Jane Jane của cô còn muốn làm người phụ nữ của cháu. Nếu thực sự về sau là người phụ nữ của cháu, còn không phải bị cháu ức hiếp giống cô sao?

Dương Thần lúc này mới sửng sốt, điệu cười xấu xa tắt đi. Sau đó tự tách mình và Catherine ta, ngồi dậy, nói:

- Catherine, cô khuyên nhủ Jane. Ở trong mắt cô, cháu có lẽ là người giúp hai người đoạt lại vương vị, giết chết kẻ thù là ân nhân của hai người. Cô làm những việc này cho cháu, chắc chắn là báo ân, nhưng mỗi lần cháu đều không dám đối mặt với cô ấy, dù sao… Lúc trước cháu giúp hai người, chỉ là một cuộc giao dịch…

Catherine cảm giác được vật nóng bỏng trong thân thể mình hút ra, mới nhẹ nhàng thở ra. Nghe được những lời nói của Dương Thần, giống như cười:

- Cháu cho là, bảo bối Jane Jane của cô, sẽ không tưởng tượng cuộc giao dịch của cô cháu mình được diễn ra như thế nào sao? Chuyện của hai ta như thế nào sao?

Dương Thần nhíu mày:

- Cô ấy thực sự biết hết sao?

- Đương nhiên! Cô không có thông minh như Jane Jane, nên không thể giấu diếm nó được!

Catherine cười, cũng ngồi dậy. Chỉ có điều thân cốt trải qua cả một đêm điên loan đảo phượng, khinh phiêu phiêu, đành phải ngồi bên giường nghỉ ngơ một lát, lại nói:

- Thực ra cháu biết không, ý nghĩa của cháu đối với mẹ con cô mà nói, không chỉ có cùng chúng ta giao dịch. Trên thực tế, nếu không có cháu, hai mẹ con cô đã trở thành người bị cả thế giới này vứt bỏ rồi.

Dương Thần ngẩng đầu, nhìn tấm lưng trơn bóng của Catherine, có chút xuất thần.

- Cô là người phụ nữ chính thống của gia tộc Rothschild, hơn nữa vì lợi ích của gia tộc nên mới gả vào vương thất Wales. Lúc gia đình cô bị hoàng thất hãm hại, vì ích lợi của gia tộc mà quên đi thân phận của hai mẹ con cô, đều đã bỏ mẹ con cô. Chúng cô có năng lực dựa vào ai đâu.

Catherine quay đầu lại, sáng sủa cười nói:

- Nếu không phải cháu ngu ngốc thực hiện giao dịch đó với cô, hai mẹ con cô thực sự ngay cả… Ngay cả người cũng không phải.

Dương Thần há miệng thở dốc, nhưng nói đến bên miệng, rồi lại phát hiện không có gì để nói, cười khẽ.

- Nói như vậy, cháu giống như là Cha xứ rồi còn gì!

Catherine cũng khanh khách mỉm cười, đương nhiên giờ phút này nghĩ đến chuyện năm đó, những đau thương trong ký ức lại trở về.

Đúng lúc này, chuông cửa phòng vang lên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.