Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1390: Chương 1390: lý do khó có thể kháng cự




Náo loạn một hồi như vậy, các thực khách trong nhà ăn đều giật nảy mình, nhưng ông chủ nhà ăn lại vô cùng vui mừng. Bởi vì khi bồi thường, An Tâm trực tiếp đưa ra một tập tiền mặt, cũng lười đếm xem là bao nhiêu, dù sao nhà ăn cũng lời được một khoản.

Mang theo bé mập đi chơi cả ngày, lúc chạng vạng tối đi ra khỏi khu vui chơi, mọi người lại tìm một chỗ ăn lẩu rồi mới quay về biệt viện Tây Giao.

Vui chơi cả một ngày, bé mập cũng bất chấp luyện công, đi trên đường thì lăn ra ngủ.

Mạc Thiến Ny ôm thân mình nặng trịch mềm nhũn của bé mập, yêu thương sờ sờ khuôn mặt Lam Lam, thở dài nói:

- Thật không biết Nhược Khê nghĩ như nào, cho dù Lam Lam là do anh và Mười Bảy sinh ra, nhưng cũng là đứa nhỏ đáng yêu, cô ấy có thể nhẫn tâm không để ý sao.

Trước khi Dương Thần về nhà đã gọi điện thoại hỏi vú Vương, kết quả đáp án là Lâm Nhược Khê còn chưa quay lại, hắn cũng cảm thấy đau đầu, nghe Mạc Thiến Ny nói như vậy càng thêm phiền não.

Mạc Thiến Ny nhìn ra tâm tư của hắn, cười nói:

- Có thể thứ hai Lâm Nhược Khê sẽ quay lại, ngày nghỉ tết của Ngọc Lôi kết thúc, cô ấy hẳn là muốn tuyên bố thành lập Tập đoàn Ngọc Lôi với bên ngoài.

- Anh chẳng quan tâm cô ấy muốn thành lập cái gì, chỉ muốn nói rõ ràng với cô ấy. Hai ngày này anh cẩn thận nghĩ lại, luôn cảm thấy cô ấy có chuyện giấu mình.

Mạc Thiến Ny gật gật đầu, sắc mặt cũng có nhiều lo nghĩ.

Sau khi quay lại biệt viện Tây Giao, An Tâm và Tiêu Chỉ Tình đều quay về nhà mình, Dương Thần cùng Mạc Thiến Ny ôm Lam Lam đi chậm vào nhà.

Vừa vào đến cửa, chợt phát hiện có hai chiếc xe Audi màu đen cùng một chiếc xe thể thao Maserati đỗ bên ngoài.

Ngoài cửa còn có bốn gã bảo tiêu hắc y đứng ở đó, vẻ mặt lãnh khốc, thể trạng to lớn.

- Xem ra là có khách tới.

Dương Thần nói,

- Tiểu Thiến Thiến, em đưa Lam Lam lên nghỉ ngơi trước đi, để anh đối phó là được rồi.

Mạc Thiến Ny hiểu ý, cũng không đi vào bằng cửa chính mà phiêu diêu nhảy lên ban công tầng hai. Với thực lực Hậu Thiên của cô ấy, chút khinh công ấy vẫn là tùy ý có thể sử dụng.

Dương Thần đi vào trong phòng khách, bọn bảo tiêu như tảng đá chắn đường, coi như cái gì cũng không thấy…

Chỉ có Mẫn Quyên ở lại trong nhà, mà giờ khắc này, Mẫn Quyên đang thận trọng đứng ở phòng trong, nhìn thấy Dương Thần tiến vào mới như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra chào đón:

- Dương tiên sinh, là vị Cảnh quan kia nói không cần giục ngài, vẫn luôn chờ ngài quay về.

Dương Thần đã thấy được, ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách, chính là Khương Tiểu Bạch vẻ mặt điềm tĩnh, cùng với… người của Mông gia?

Trang phục công sở gọn gàng thẳng tắp, đôi giày cao gót đỏ lóe sáng, tóc dài xõa ra để lộ khuôn mặt trái xoan tinh xảo mà tự tin quyến rũ.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn trong phòng khách, Mông Nguyệt ăn mặc như thành phần tri thức thành phố, giống như một nữ vương tung hoành trên thương trường, khiến đàn ông bình thường vừa sợ hãi vừa tràn ngập ý đồ chinh phục.

- Dương thiếu gia, để tôi giới thiệu, vị này là con gái rượu của con trưởng Mông gia Mông Khuyết, Tổng giám độc Tập đoàn công nghiệp Hoa Trung, Mông Nguyệt tiểu thư,

Khương Tiểu Bạch cười ha ha nói.

- Lại gặp mặt rồi, Dương Thần tiên sinh.

Mông Nguyệt chủ động đưa bàn tay trắng nõn mềm mại ra.

Dương Thần đối với thái độ ôn hòa của cô gái này thì cảm thấy bồn chồn, không rõ ý tứ gì, nhưng lại không có gì phải sợ, đưa tay nắm lấy tay Mông Nguyệt.

Nắm tay cô gái này, liền cảm thấy tay cô quả thực được dưỡng rất tốt, tuy không mềm mại không xương bằng Tiêu Chỉ Tình, nhưng lại mượt mà.

Dương Thần có thể từ hô hấp của Mông Nguyệt mà đoán được, công phu của Mông Nguyệt không thấp, nhưng tay có thể giữ gìn tốt như vậy, nhất định bình thường bỏ không ít tâm tư vào đó.

Có thể luyện công, có thể giữ gìn cơ thể, đối với kẻ thủ khí định thần nhàn, tuổi còn trẻ đã trở thành Tổng giám độc của sản nghiệp công nghiệp Hoa Trung lớn nhất Hoa Nam bang, cô gái này, rất không bình thường.

Mà ngay trong khoảnh khắc bắt tay này, Dương Thần bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay của mình được vuốt ve…

Mà Mông Nguyệt mang khuôn mặt tươi cười, không chút sợ hãi dùng ngón tay nhỏ, vô cùng mờ ám quấy phá lòng bàn tay mình!

Đây cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, hai người rất nhanh liền tách ra.

Dương Thần càng trở nên buồn bực, cô gái này rốt cuộc là nghĩ cái gì, hay là hôm nay đến để câu dẫn mình?

Ba người lập tức ngồi xuống, Mẫn Quyên cũng ngâm trà dâng lên cho Dương Thần.

- Khương Tiểu Bạch, anh đưa cô ta tới nhà tôi, chắc không phải để tôi làm quen với cô ta chứ.

Dương Thần hướng đầu về phía Cục Phó Khương.

- Đương nhiên không phải.

Lòng Khương Tiểu Bạch vô cùng không bình tĩnh, nhưng lại không thể hiện chút gì lên trên mặt,

- Người ngay không nói chuyện mờ ám, lần này tôi không phải lấy thân phận Cục Phó để tới đây, mà là đặc phái viên đại diện cho Bộ An Ninh, đến để thực hiện mệnh lệnh của cấp trên.

- Lý lão đầu bảo cậu làm gì?

Dương Thần nhướng mày hỏi.

Lòng bàn tay Khương Tiểu Bạch đều đổ mồ hôi… Lý lão đầo? Phó thủ tướng Lý, Bộ Trưởng Bộ An Ninh không ngờ lại bị gọi là Lý lão đầu? Thật không hổ danh là người đơn thương độc mã vào tiêu hủy từ đường Mông gia, cái gì cũng dám nói.

- Ý của Bộ Trưởng là, Mông gia và Dương gia đều là gia tộc trọng yếu của đất nước, Dương lão Nguyên Soái đã công khai nói rõ, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến Dương gia, là Dương tiên sinh sở tác sở vi, việc này phải đến nói với Dương tiên sinh…

- Cậu có thể nói vào trọng điểm.

Dương Thần không kiên nhẫn nghe mấy lời khách sáo đó.

Mông Nguyệt ngắt lời nói:

- Hay là để tôi nói đi… Dương Thần tiên sinh, nói trắng ra là, hôm nay tôi đại diện cho Mông gia, đến lấy lại công đạo.

- Công đạo gì?

- Trả lại linh bảo, sau đó xây dựng lại từ đường cho Mông gia, hơn nữa phải dập đầu nhận sai trước bài vị tổ tông.

Mông Nguyệt lạnh lùng cười nói.

Dương Thần cười lạnh một tiếng, cảm thấy vớ vẩn đến cực điểm,

- Thứ nhất, tôt chẳng có linh bảo gì cả, thứ hai, cô cảm thấy tôi giống người sẽ đi dập đầu sao? Nếu thật sự là như vậy, tôi đã không có gan đi đốt từ đường nhà các người!

- Dương thiếu gia, tuy Trương Linh cùng Mông Triết Tân khiến người phụ nữ của anh chịu ủy khuất, nhưng anh có thể nhằm vào hai người đó mà trả thù, cũng có thể đưa ra yêu cầu với gia tộc chúng tôi.

- Nhưng, anh lại chọn đi thiêu hủy từ đường, còn cướp đi linh bảo trấn trạch của chúng tôi.

- Mông gia chúng tôi trước giờ an cư ổn định ở Trung Nguyên, lần này cũng không hy vọng sẽ gây ra chuyện gì quá lớn, đối với tất cả mọi người đều không có lợi.

- Dương thiếu gia có bản lĩnh như thế nào đi nữa, cũng không có năng lực trở thành kẻ địch của Mông gia chúng tôi. Cho nên, hy vọng Dương thiếu gia có thể cân nhắc lợi hại.

- Mông gia chúng tôi có thể cam đoan, Dương thiếu gia chỉ cần đáp ứng những yêu cầu này, chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, còn có thể hình thành quan hệ hữu hảo với Dương gia.

Mông Nguyệt mặt không đổi sắc nói.

- Nếu cô đã nói xong rồi, vậy thì có thể cút rồi.

Dương Thần trực tiếp đứng dậy, đưa hay hướng ra phía cửa.

Mông Nguyệt không nhanh không chậm đứng dậy, quyến rũ hé miệng cười, ghé sát vào mặt Dương Thần, thổ khí như lan nói:

- Dương tiên sinh, tối ngày thứ hai, tôi sẽ ở Khách sạn Vọng Thành Trung Hải tổ chức tiệc rượu làm ăn, người đến tham dự đều là các thương nhân nổi tiếng có ý định qua lại với Công nghiệp Hoa Trung chúng tôi.

- Không biết anh có can đảm than gia không?

- Vì sao tôi phải đi?

- Bởi vì… Tôi sẽ nói ra một lý do mà anh khó mà kháng cự. Sau ngày đó, anh nhất định sẽ vui vẻ mà đáp ứng yêu cầu của chúng tôi.

- Nếu tôi không đi thì sao?

Dương Thần hí mắt nói.

Mông Nguyệt nhún vui,

- Tôi tin người có can đảm như ngài, chắc chắn sẽ không để người ngoài xem là kẻ nhát gan sợ Mông gia. Huống hồ, tôi chỉ là một cô gái yếu ớt… Được rồi, lời này đã định, hôm đó tôi sẽ tự mình đến đón anh.

Nói xong, Mông Nguyệt mười phần mị nhãn chớp đôi mắt quyến rũ nhìn Dương Thần, đung đưa cái mông nhỏ nhắn, tao nhã đi ra ngoài cửa.

Dương Thần thở dài, cô gái này thừa nước đục thả câu làm mình cũng tò mò, tùy ý nhìn về phía Khương Tiểu Bạch, nói:

- Mông gia không áp dụng bất kỳ thủ đoạn bạo lực gì để trả thù à, hẳn là đã bị các người khống chế?

Khương Tiểu Bạch cười khổ nói:

- Chúng tôi nào có năng lực quản Mông gia chứ, tôi cũng chỉ phụng mệnh làm việc tôi, hẳn là cấp trên có lực lượng gì ràng buộc Mông gia.

- Nhưng mà, nói thật, Dương tiên sinh, chuyện này có khống chế thế nào đi nữa, Mông gia cũng sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt, bọn họ là đang nhìn thái độ của anh, nếu anh đến cuối cùng vẫn không chịu cúi đầu, vậy chỉ sợ cấp trên cũng sẽ không để Mông gia chịu thiệt.

- Ông cụ nhà tôi đã nói chuyện này chỉ liên quan đến tôi, ý nghĩa chính là, phụ nữ và con gái tôi, sẽ không thành đối tượng trả thủ, đúng không?

Dương Thần lại nói.

Khương Tiểu Bạch sau khi do dự thì nói:

- Theo lý thuyết chính là như thế, dù sao những người phụ nữ bên cạnh ngài, phần lớn đều có thân phận không tầm thường, ý tứ của cấp trên là tận lực để ít ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng. Cho nên… nếu Mông gia muốn gây chiến, xuống tay với những người khác bên cạnh ngài, chúng tôi sẽ ngăn cản.

Dương Thần nhếch miệng cười,

- Có những lời này, tôi yên tâm rồi, không phải là triệu tôi đến sao? Tôi liền vui đùa cùng một chúng một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.