Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1270: Chương 1270: Mẹ tôi




Đêm khuya, hậu viện Dương gia, trong trẻo nhưng lạnh lùng u tĩnh.

Dương Liệt khoác áo khoác quân trang, đi lại hơi lỗ mang, vừa phát ra điệu hừ hừ mơ hồ không rõ vừa đi về phía nơi ở của mình.

Người làm và lính cảnh vệ thay nhau canh gác đêm ở các vị trí khác nhau, thấy trạng thái của Nhị thiếu gia như vậy cũng không phải mới một hai ngày, nên không có biểu lộ ra bất cứ kinh ngạc gì.

Dương Liệt đi đến giữa cửa, mắt hiện lên tia dị sắc, trong phòng đèn đang mở, hiển nhiên có người đang ở bên trong chờ.

Dương Liệt đẩy cửa ra, người đang ngồi ở bên trong là Quách Tuyết Hoa.

Đã là gần hai giờ sáng, Quách Tuyết Hoa giống như chuẩn bị lên giường ngủ, bên ngoài áo ngủ mặc một cái áo khoác dày.

Thấy Dương Liệt đi vào, Quách Tuyết Hoa lộ ra nụ cười ôn hòa, đứng lên nói:

- Về rồi à, mẹ đang nghĩ, bình thường con cũng quay về vào giờ này. Chậc chậc, toàn thân mùi rượu, cho dù là người luyện công cũng không nên uống loạn như vậy, cha con gặp con lại bị nói.

Quách Tuyết Hoa liên miên cằn nhằn, xoay người lấy chung gốm sứ trên bàn.

Nở nắp ra, mùi xông vào trong mũi.

- Liệt Nhi, đừng đứng ngây ngốc nữa, đến uống canh gà đi, con không phải thích nhất súp mẹ nấu sao. Mẹ cho thêm vài miếng gừng giúp con tỉnh rượu, thoải mái một chút.

Quách Tuyết Hoa giống như tự nói tự vui hớn hở đưa súp đã chuẩn bị cho Dương Liệt vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, nhíu mày.

- Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?

Dương Liệt hỏi.

Quách Tuyết Hoa sửng sốt,

- Cái gì gọi là có chuyện gì, đang chờ con uống súp, đứa con ngốc.

Dương Liệt vẫn không thể nào tin được,

- Chỉ là… chờ con để cho ăn uống canh?

Quách Tuyết Hoa bất đắc dĩ lắc đầu,

- Con là bị cha nói cho u mê rồi đúng không? Ai, mẹ cũng không giống ông ấy, cả ngày giáo huấn con. Kỳ thật ba con cũng là muốn tốt cho con, con đừng quá để ý. Mẹ chỉ là lâu rồi chưa nấu canh cho con, đêm nay muốn chờ con uống một bát rồi mới đi ngủ.

Nói xong, Quách Tuyết Hoa kéo Dương Liệt tới ghế ngồi, ngồi xuống:

- Đừng suy nghĩ lung tung, đã hai giờ rồi, uống xong rồi đi tắm nước nóng.

Dương Liệt lẳng lặng nhìn bát canh gà, bên trong hỗn tạp các loại dược liệu Đông y mùi thơm ngát, vẫn còn nóng, hơi nước làm ẩm ướt cả mặt, ấm áp dị thường.

Ngẩng đầu lên, Quách Tuyết Hoa đang chờ mong nhìn mình uống, Dương Liệt lại phát hiện, tay mình có chút run nhẹ.

Hít thở thật sâu, Dương Liệt cầm lấy thìa, bắt đầu múc uống.

- Thế nào, mùi vị có được không, có nhạt không?

Quách Tuyết Hoa cười ngồi bên cạnh hỏi.

Dương Liệt cứng ngắc lắc lắc đầu,

- Không, vừa lắm.

Bản thân Dương Liệt cũng không ý thức được, âm thanh anh ta có chút khàn khàn.

- Vậy là tốt rồi, ai, mẹ cũng thật xin lỗi con, năm ngoái cũng quá rối loạn, xảy ra nhiều chuyện, đều đổ lên đầu cha và anh con, cả với con, con từ núi Côn Lôn trở về, mẹ không thể ở bên cạnh con nhiều, Liệt Nhi đừng giận mẹ.

Quách Tuyết Hoa lầm bầm cảm khái nói.

Dương Liệt tiếp tục uống canh, khẽ gật đầu.

Quách Tuyết Hoa rất tự nhiên đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng Dương Liệt,

- Con trai, trước khi kết hôn đều có chút phản nghịch, mẹ biết con bản tâm không xấu. Con về sau, phải dùng tâm nhiều hơn, chớ đối nghịch với ba và ông nội con, con phải ngoan một chút, hiếu thuận một chút, bọn họ chắc chắn sẽ không để con chịu ủy khuất.

Dương Liệt cảm thấy tim mình như bị cái gì nắm chặt, thật sự đau nhức, chua xót trong mắt, lại có chút ướt át, nhưng anh ta nhất định phải cố nhịn.

Người phụ nữ bên cạnh này, bà hoàn toàn không nghĩ tới, bản thân tuy rằng có được thân thể con trai bà ta, nhưng hoàn toàn không phải con trai bà!

Bản thân là hung thủ giết con trai bà ta! Huyết hải cừu nhân!

Nhưng, bà lại đem tình thương của một người mẹ rót vào bản thân mình!

Bà rất ngốc, rất ngu xuẩn, nhưng hoàn toàn không có biện pháp nào khiến cho Dương Liệt bật cười.

- Còn chờ gì nữa, uống nhanh đi, không đủ thì trong bếp vẫn còn, cha con và ông nội con đều ngủ rồi, không cần lo lắng sẽ đột nhiên có người tới tìm con thuyết giáo.

Quách Tuyết Hoa cười dài nói.

Dương Liệt gật gật đầu, miễn cưỡng khẽ động khóe miệng, coi như vô ý hỏi han:

- Mẹ, anh và chị dâu quay về chưa?

Nhắc tới Dương Thần, Quách Tuyết Hoa có chút đau đầu nói:

- Chưa, buổi chiều mẹ cũng gọi điện thoại tìm nhưng thế nào cũng không liên lạc được.

- Chưa về nhà, xảy ra chuyện gì sao?

Ánh mắt Dương Liệt lóe lên hỏi.

Quách Tuyết Hoa khẽ thở dài,

- Anh con, hôm nay yên lành tham gia tiệc đầy tháng ở Lý gia, kết quả là giết chết tiểu tử Lương gia ở tỉnh Quảng phái tới! Hiện tại Tư lệnh Lương Thắng Xuyên đã nổi trận lôi đình, bảo là muốn Dương gia chúng ta và Lý gia giao anh con ra.

Dương Liệt có chút kinh ngạc,

- Sao lại xảy ra chuyện này? Lương gia không dễ chọc, vậy phải làm sao bây giờ?

- Mẹ nào biết cụ thể như nào, cha con và ông nội con cũng không kể lại tỉ mỉ, bọn họ phái người liên hệ, cũng liên hệ bổ sung. Nhưng anh trai con cũng không phải người bình thường, nhất định không có chuyện gì, mẹ cũng không quá lo lắng.

- Anh con là người thường xuyên làm ra chút chuyện khiến người ta hết hồn, lại rất tản mạn, giống như hôm nay đưa mẹ con chị dâu con ra ngoài cả ngày, đến bây giờ vẫn chưa về, đoán chừng là ở bên ngoài chơi đùa mệt nên qua đêm bên ngoài rồi, nhưng không liên lạc được thì thật sự là đau đầu.

Quách Tuyết Hoa thở dài nói.

Khóe môi Dương Liệt chợt lóe lướt qua ý cười trào phúng.

Quách Tuyết Hoa cảm thán chuyện Dương Thần vài tiếng rồi cười hỏi:

- Liệt Nhi, anh con đã kết hôn rồi, con cũng có rồi, con có để ý con gái nhà ai không, mẹ nói chuyện giúp con?

Dương Liệt sửng sốt, lập tức lắc đầu,

- Không có.

- Đúng rồi!

Quách Tuyết Hoa vỗ trán một cái

- Con không phải là thích cô bé Lâm Tuệ nhà Lâm gia sao, kỳ thật cũng tốt, mẹ cũng biết rõ con bé, chỉ có điều con bé hình như quay về núi Nga Mi thanh tu, cũng không biết khi nào thì quay lại, hay là mẹ đi liên hệ bà con bé?

- Mẹ, thật sự không cần, đều đã qua rồi.

Dương Liệt ứng phó nói.

Quách Tuyết Hoa tiếc nuối gật đầu,

- Vậy được rồi, mẹ cũng không có ý ép con kết hôn. Con gần đây có thể về nhà, quay về trong quân đội, mẹ cũng thấy đủ rồi. Mẹ biết trong lòng con vẫn trách mẹ, lúc trước cùng anh con ở Trung Hải, không để ý tới cảm nhận của con.

- Nhưng, Liệt Nhi à, anh con khi còn nhỏ rất khổ, có thể còn sống quay về trước mặt mẹ, thật là đại ân ông trời cho, khi nó vết thương chồng chất lại cố giả bộ không sao, mẹ thế nào cũng không thể không ở bên cạnh nó.

- Các con đều là cốt nhục của mẹ, mẹ chỉ hy vọng sau này hai con đều sống tốt, không hề có ý thiên vị ai, nếu anh con tổn thương con, mẹ cho dù liều mạng cũng kiên quyết sẽ không ngồi yên không quan tâm.

Lời nói Quách Tuyết Hoa tuy nhẹ nhàng nhưng chắc như đinh đóng cột.

Dương Liệt cảm thấy đầu óc mình rất bối rối, một loại cảm xúc bực bội khiến anh ta cực kỳ khó chịu, lại không thể phát tiết, nghẹn cứng trong lòng không thông được.

Người phụ nữ trước mặt không có nửa phần quan hệ, nhưng lại khiến tâm tư mình rối loạn

- Mẹ, con biết rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Dương Liệt cười nói.

Quách Tuyết Hoa lúc này mới “Ồ” một tiếng,

- Đúng rồi, mẹ không nói nhiều nữa, Liệt Nhi đi tắm rửa rồi ngủ sớm một chút, mẹ đi đây.

Nhè nhẹ vỗ bả vai Dương Liệt, Quách Tuyết Hoa cười ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Chờ Quách Tuyết Hoa đi xa, Dương Liệt buông thìa trong tay xuống, yên lặng đứng dậy.

Đến bên cửa sổ, Dương Liệt nhìn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, hốc mắt đỏ bừng, huyết sắc che kín, cái trán hằn lên gân xanh.

Ngón tay hai bàn tay vì dùng sức quá mạnh, móng tay khảm vào da thịt chảy máu.

Nhưng, phản vật chất năng lượng màu xám bạc, trong nháy mắt không ngừng chữa trị, thậm chí hấp thu toàn bộ máu.

Khóe mắt Dương Liệt hiện ra lệ quang, bên môi nổi lên nụ cười mang đầy sự chua xót và trào phúng, giống như tự giễu cười:

- Hừ hừ…

- Mẹ… ha ha… mẹ tôi… sớm đã chết rồi….



Sự kiện đẫm máu ở tiệc đầy tháng Lý gia khiến nhiều gia tộc quyền quý ở Yến Kinh đều bịt kín một tầng bóng ma.

Mấy đại biểu do Lương gia phái đến, sau khi đi suốt đêm đến Yên Kinh, sự việc lại được đẩy lên đầu ngọn sóng.

Sáng sớm, trong tiền sảnh Dương gia, vài người đến từ Lương gia cùng với các gia tộc thân với Lương gia tại Yến Kinh đang ngồi.

Dương Công Minh khí định thần nhàn ngồi trên ghế chủ tọa, đối diện là một đám hoặc là quân trang hoặc là tây phục lòng đầy căm phẫn, có vẻ rất là thong dong.

Một gã Tướng quân râu cá trê nghiêm nhiên là tư thế người cầm đầu cao giọng nói:

- Dương lão Nguyên soái, mạt tướng thay mặt Thư lệnh Lương đến đòi công đạo, Tư lệnh Lương quân vụ bận rộn không thể ra bắc. Nhưng có nói, nhất định phải bắt Dương gia giao ra hung thủ Dương Thần kia, bằng không, bốn trăm ngàn quân nhân Hoa Hạ dưới trướng Lương gia tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với loại ban ngày ban mặt làm việc hung ác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.