Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1275: Chương 1275: Mưa gió sắp đến




Nhìn cô gái vẻ mặt quật cường cùng bộ dạng chân thành, Dương Thần cũng chỉ có thể đem số điện thoại di động nói lại một lần, bằng không thì tiểu cô nương này sẽ không chịu để cho mình đi mất.

Trở lại trong phòng, Dương Liệt cùng Lý Độn ngược lại là chơi hết mình, Quách Dược tuy rằng không quá cam tâm tình nguyện, nhưng cũng là tìm hai cô nàng tiếp rượu, mượn rượu giải sầu.

La tỷ lại gọi tới vài cô nàng mặc đồng phục, cùng Dương Thần uống rượu, mãi cho đến tận nửa đêm.

Lý Độn dù sao cũng có một thân tu vi, sẽ không bị say, nhìn thời gian cũng không còn sớm, liền đứng dậy giục Dương Thần đi về.

Nơi tiêu phí xa xỉ như vậy, cái tên keo kiệt như Lý Độn tất nhiên không có ý định bỏ tiền của mình ra, cũng may Quách Dược sớm có chuẩn bị, đặt xuống mấy tập tiền màu đỏ giá trị lớn, mấy cô nàng tiếp rượu mới vui vẻ ra mặt.

Từ trong Phấn Hồng Giai Nhân rời đi, Lý Độn tự mình lái xe về nhà, mà Dương Thần thì đang ngồi trên xe của Quách Dược trở về Dương gia.

Mới vừa đến nhà, Lý Độn đã gọi điện thoại qua.

Trong điện thoại, Lý Độn thanh âm lộ ra rất là đứng đắn.

- Lão Dương, ta xem như là cùng ngươi "phá án", lần này coi như phá lệ, ngươi không biết ta gạt Tâm nhi khó chịu thế nào đâu.

Dương Thần một mạch đi về phía hậu viện, một bên mỉm cười nói:

- Ta nghĩ ngươi cũng rất sung sướng đó, dù sao không phải tiền của ngươi.

- Ít châm chọc đi, ta tuy rằng không nhiều tiền bằng anh, nhưng ta dầu gì cũng cha của người.

Lý Độn tự hào hô vài câu, ngược lại hỏi:

- Nói trở lại, ngươi phát hiện được cái gì khả nghi chưa?

- Có, nhưng không nhiều lắm.

Dương Thần bỉu môi nói:

- Ít nhất, cái người La tỷ kia hiển nhiên không phải bà chủ chính thức của quán đó, cho dù bộ dáng giống bà chủ trước kia, nhưng cũng không phải là cùng một người.

- Vì sao?

- Chú biết, ta lúc buổi tối nói 'Kim sắc đại thính' là cái gì không?

- Tôi nào biết được, anh không phải nói giúp sư phụ tìm người sao?

Lý độn buồn bực.

- Đừng khờ khạo thế chứ?

Dương Thần cười nói:

- Ta đi trên đường, dùng di động tra xét tư liệu về "Phấn Hồng Giai Nhân", 'Kim sắc đại thính'là cái tên của quán đó năm năm trước, cái người "La tỷ" kia ngay cả tên của quán mình năm năm trước cũng không biết, lại còn nói mình đã làm vài chục năm, mấy tư liệu của quán xem ra là chưa học kĩ, hẳn là thời gian thế thân không dài.

- Thế nhưng, La tỷ luôn vụng trộm xem sắc mặt Dương Liệt, tuy nhiên Dương Liệt lại che dấu khá tốt, nhưng La tỷ lại không biểu hiện tốt như vậy, nhưng điều này cũng không thể nói lên quan hệ của bọn hắn đến cùng có nhiều mật thiết hay không được.

Lý Độn sững sờ.

- Vậy anh sao không đem cái người tên "La tỷ" bắt lại? Hung hăng thẩm vấn! Không chừng ả và Dương Liệt, hoặc là Lương gia đều là cùng một đám!

- Lương gia cũng tốt, La tỷ cũng tốt, thậm chí Dương Liệt, Quách Dược, ta cũng không cảm giác được là người vạch ra phía sau màn, bàn cờ này còn chưa đánh ra hết nước, ta nếu như đánh rắn động cỏ quá sớm, làm sao có thể bắt hết một mẻ đây?

Lý Độn cười hì hì nói:

- Chỉ sợ đến lúc đó khẩu vị của anh không đủ lớn, ta... Ôi, ta không thèm nghe anh nói nữa, con của ta giống như đang khóc, ta cúp đây!

Không nói thêm câu nào, Lý Độn liền cúp điện thoại.

Dương Thần liên tục cười khổ, tựa hồ thằng này lúc ở trong quân đội thì như mãnh tướng, bây giờ lại biến thân trở thành siêu cấp vú em, nhưng mình cũng có chút hâm mộ, dù sao nghiêm khắc mà nói, chính mình mặc dù có đứa con gái, nhưng đứa con gái này vừa xuất hiện đã lớn rồi, thật đúng là chưa trải nghiệm qua giai đoạn nuôi dưỡng cục cưng.

Bất tri bất giác, đi tới bên ngoài phòng của mình ở hậu viện, trong phòng đèn vẫn sáng, hiển nhiên Lâm Nhược Khê còn đang chờ mình trở về.

Dương Thần cũng không suy nghĩ nhiều nữa, gấp rút bước chân vào trong phòng.



Bên trong Phấn Hồng Giai Nhân, trong một gian phòng xa hoa lộng lẫy.

Dương Liệt nằm ở trên mặt giường lớn, ngoài miệng ngậm điếu thuốc, thở ra từng tầng khói trắng.

La Thúy San toàn thân không mặc gì cả, xụi lơ trên mặt đất bò vào giữa hai chân của người đàn ông, chiếc lưỡi màu hồng phấn thơm tho, vẫn còn mềm mại quấn quít lấy tiểu đệ hùng tráng của Dương Liệt.

Nhìn vẻ mặt mê say của người phụ nữ, trong mắt Dương Liệt hiện lên một ít hàn mang, bỗng nhiên cong một chân lên, trên bụng La Thúy San dùng sức giẫm mạnh!

- Á…

La Thúy San kêu thảm một tiếng, kinh hoảng kinh ngạc lại mang theo vài phần sợ hãi mà nhìn Dương Liệt.

- Tiểu tử què, ta đã làm sai cái gì, tại sao lại đá ta...

Dương Liệt oán hận lắc đầu, nói:

- Nói ngươi là chó cái, đầu óc của ngươi hẳn là heo nái... đã nói với ngươi vài lần, phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Ngươi có biết hay không, Dương Thần vừa rồi hỏi ngươi 'Kim sắc đại thính', là tên của cửa tiệm này năm năm trước.

- Ngươi chẳng lẽ trước đó cũng chưa từng tra qua sao? Ta không phải đã đem thân thế của "La tỷ " này cho ngươi nắm giữ sao?!

- Cái... gì ?

La Thúy San khẽ giật mình, ủy khuất mà nói:

- Ta... Ta đã tra xét tư liệu của người này, nhưng ta không nghĩ tới phải xem lịch sử của quán này, lại là chuyện của năm năm trước... Cái kia... Hắn vì cái gì không vạch mặt ta?

Dương Liệt hừ lạnh nói:

- Hắn không giống ngươi ngu xuẩn như vậy đâu. Hắn chỉ không đoán được, đến cùng ai mới thật sự là người vạch ra phía sau màn, hắn lại rất kiêu ngạo, nhận thức sự tình gì hắn đều phải hiểu biết rõ ràng rồi một lần hành động định càn khôn. Cho nên, không đến cuối cùng, hắn sẽ không để sơ hở.

- Ngươi như thế nào hiểu rất rõ hắn?

- Bởi vì ta không phải Nghiêm Bất Vấn thứ hai.

Dương Liệt miệt thị cười nói.

La Thúy San híp híp mắt.

- Chúng ta phải làm sao bây giờ?

Dương Liệt nhe răng cười.

- Nên làm cái gì thì cứ như thế mà làm, cứ tiến hành theo kế hoạch cũ, mấy quân cờ này của ta, chính là muốn để cho hắn biết rõ, nhưng lại không thể không tiếp nhận xếp đặt như vậy.

Nhìn thấy bộ dạng tươi cười âm độc của Dương Liệt, La Thúy san trong mắt cũng toát ra lửa báo thù, phảng phất vừa mới bị đối đãi tàn bạo, cũng không sao cả.



Sáng sớm hôm sau, Dương Thần cùng Lâm Nhược Khê đi vào phòng ăn, Lam Lam đã ngồi vào bàn cơm, bưng lấy một bát sứ thật lớn đựng cháo yến mạch.

Nhưng bởi vì điểm tâm phần lớn là thức ăn chay, lông mi bé mập có chút nhíu lại, ăn không phải rất tận hứng, nhưng trên nguyên tắc phải nhét đầy cái dạ dày, vẫn là ra sức ăn lấy ăn để.

Khiến cho Dương Thần cảm thấy ngoài ý muốn chính là, ngồi trong bàn ăn chỉ có Quách Tuyết Hoa, Dương Công Minh cùng Dương Phá Quân đều không thấy đâu, về phần Dương Liệt, vừa sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu rồi.

- Mẹ, lão đầu tử đi đâu?

Dương Thần ngồi xuống, một tay sờ lên đầu con gái, một tay cầm lên bánh bao, tùy miệng hỏi.

Mặt Quách Tuyết Hoa lộ vài phần lo lắng, cười lớn nói:

- Sáng sớm, quân khu Yến kinh cùng mấy tướng quân của quân ủy, ra nhà chúng ta nghị sự, chỗ quân khu Tây Nam của Lương gia giống như xảy ra chuyện gì đó.

Dương Thần chau mày:

- Chuyện của Lương gia, vậy tại sao không đến gọi con.

- Tính tình của con tại quân đội cao tầng và Yến kinh cũng đã truyền ra, những người kia đều cảm thấy sát khí của con quá nặng, sợ con càng làm cho chuyện thêm lớn lên, tự nhiên muốn tận khả năng tránh con trấn an Lương gia

Quách Tuyết Hoa thở dài nói.

Dương Thần cười lạnh, ngậm trong mồm một cái bánh bao, liền xoay người đi ra ngoài.

Những lời này, chắc chắc Dương Phá Quân không cho nói, nhưng Quách Tuyết Hoa hiển nhiên biết rõ dấu diếm không được chính mình, cho nên vẫn là nói ra chi tiết.

Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần muốn đi ra ngoài, muốn nói lại thôi, nàng mặc dù đại khái biết chuyện xảy ra, nhưng dù sao đây là đại sự của cao tầng Hoa Hạ, một nữ thương nhân như nàng, cũng không muốn thêm phiền phức, nhưng trong nội tâm tóm lại vẫn cứ bất an.

Giờ này khắc này, bên trong đại sảnh tiếp khách của Dương gia.

Sau khi Dương Công xem xem chi tiết một phần tư liệu điều tra cầm trên tay, đem mấy trang giấy hướng mặt bàn vỗ một cái, sắc mặt có chút âm trầm.

Lão nhân ngồi ở trên ghế hàng đầu, đúng là Lý Mạc Thân, với tư cách người đứng đầu cục An Toàn và phó thủ tướng, tin tức của y phát ra tự nhiên tinh chuẩn nhanh chóng hơn so bất cứ người nào.

- Dương Công, trước hôm nay, bộ binh, không quân kể cả tỉnh Tây, cùng năm tỉnh lớn nam, bắc, đều đã đi tới tỉnh Quảng, ngày mai vào lúc giữa trưa, duyệt binh sẽ bắt đầu.

Lý Mạc Thân không nhanh không chậm mà nói.

- Hừ, hắn chỉ là một Tư lệnh quân khu, lại vượt qua chức quyền, tự chủ trương, vô duyên vô cớ điều động hơn mười vạn quân đội, mang đi duyệt binh, rõ ràng là muốn tạo áp lực cho chúng ta.

Một gã tướng quân quân ủy bực tức nói.

- Đâu chỉ là tạo áp lực, hắn đây là nhân cơ hội lúc con của hắn chết thảm, lấy một cái cớ tốt, để cho chúng ta nhìn thấy uy tín của Lương gia hắn tại quân khu, chiếu theo tình huống bây giờ, nếu như hắn cùng mấy quốc gia Nato thông đồng, nói chúng ta đưa ra chính sách ức hiếp tàn bạo, cho dù không bị hắn chơi chết, quân đội của Hoa Hạ chúng ta cũng phải bóc một lớp da

Lại một gã tướng quân quân khu đập ghế dựa nói.

Dương Phá Quân sắc mặt khó chịu nổi hổ thẹn nói:

- Chư vị, đều là do đứa con bất hiếu của ta, nếu không do hắn cả gan làm loạn coi trời bằng vung, cũng không trở thành tình cảnh huyên náo như bây giờ.

Vài tên tướng quân đang ngồi trên ghế đều lên tiếng an ủi vài câu, để cho Dương Phá Quân không cần quá tự trách, nhưng hiển nhiên biểu lộ của y đã có chút bực bội, đối với Dương Thần gây ra cục diện như vậy, rất là bất mãn.

- Tôi hình như chưa từng nói cần ông đến chịu tội thay tôi à, tôi cũng không có chút ý tứ nào muốn nhận tội.

Gặm nửa cái bánh bao, Dương Thần thản nhiên đi vòng qua phòng khách, ánh mắt trêu tức nhìn những tướng lĩnh mặt đen có mặt ở đây, thò tay cầm lên mấy phần tư liệu mà Dương Công Minh đã đọc qua kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.