Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 578: Chương 578: Nam tử cao lớn




Đó là một người đàn ông để tóc dài, mái tóc bù xù như lâu rồi không không gội, bộ mặt gầy gộc, để râu, đeo kính râm, có thể nhận ra cũng không quá lớn tuổi, mặt mũi hầu như bị râu ria phủ kín.

Cái mà làm cho mọi người không thể nói gì là cái tên này lại mặc nguyên bộ áo dài màu trắng đến nhà hàng tây.

Chiếc áo dài này không giống như trang phục của bác sĩ trong bệnh viện, vì trên đó còn có những vết màu hoa, giống như bị dính sơn, cũng giống như một nhân vật khoa học nào đó bước ra từ phim ảnh.

Cái tên nam giới này đi một đôi ủng gia, không biết đã đi bao năm rồi, chỉ nhìn thấy những vết xước của thời gian, cũng chẳng buộc dây, giống như chỉ cần xỏ vào là xong.

Sự xuất hiện của người đàn ông này làm cho không ít những vị quan khách trên lầu hai cau mày khó chịu, vì người đàn ông này quá giống với thằng ăn mày.

Người phục vụ lúc này cũng rất khó xử, anh ta cũng biết đưa người khách này lên lầu là một việc rất mạo hiểm, nhưng chỉ là một thằng phục vụ quèn thì sao dám đắc tội với đám thực khách này chứ.

Nhưng vấn đề là, người giám đốc của nhà hàng này sau khi người đàn ông này chỉa ra một tấm thẻ kì quái thì không dám cản trở, dặn dò phục vụ dẫn hắn ta lên lầu.

Tên đàn ông này ngó trươc ngó sau, chỉ vào cái bàn gần chỗ Dương Thần và Jane ngồi rồi nói với phục vụ:

- Ta ngồi chỗ đó.

Người phục vụ nhanh chóng cúi đầu đáp ứng, anh ta cũng chẳng dám nhìn vào ánh mắt của khách hàng, chỉ muốn sắp xếp xong cho người khách quái đản, sau đó gọi người phục vụ sau ra phục vụ.

Dương Thần và Jane nhìn nhau, cải hai đều hiểu đối phương đang nghĩ gì, họ đều không quen tên này, rõ ràng là tên này đang nhằm vào họ.

Sau khi sắp xếp cho hắn ta ngồi bên cạnh hai người, người phục vụ rời đi, rồi gọi người phục vụ khác tới chọn món.

Dương Thần nhìn tên đàn ông đó không nói lời nào, và cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ chú ý cốc chén với Jane chú tâm vào bữa ăn của mình.

Jane không thoải mái, tự nhiên bàn bên cạnh xuất hiện một tên rác rưởi, một mùi ôi uế tỏa ra, cô ta từ cái mùi đó có thể biết được tên này làm về nghiên cứu sinh học vì cô ta là người trong nghề.

Vốn dĩ muốn cùng Dương Thần ăn một bữa cơm thoải mái, nhưng giờ thì lại bị phá đám.

Các người khách trong nhà hàng đều không muốn lại gần người đàn ông này, cũng chẳng buồn quan tâm đến hắn ta.

Một người phục vụ bị chỉ định phục vụ người khách kì quái này chạy lại hỏi:

- Thưa ngài, ngài có ý kiến nào không hay ngài muốn chọn món ngay?

Người đàn ông mở miệng nói:

- Hai miếng thịt bò mười tám ounce.

Người phục vụ gật đầu, và hỏi tiếp:

- Ngài muốn độ chín như thế nào?

- Một phần!

Người đàn ông đó đáp.

Người phục vụ đứng ngây người ra và nghĩ rằng mình nghe nhầm liền hỏi lại;

- Ý của ngài là một phần…

- Làm sao, không biết làm? Vậy thì ta ăn thịt sống luôn, nhưng phải tươi.

Người đàn ông đó từ tốn nói.

Nhân viên phục vụ nuốt nước bọt, lạnh cả trán đáp:

- Tiên sinh, ngài thực sự chỉ cần một phần chín thôi sao?

- Nhiều lắm một phần chín, quá một phần tôi không ăn.

Người đán ông đó ném cho người phục vụ một cái nhìn lạnh lùng làm cho người phục vụ không dám hỏi gì hơn.

Người phục vụ run lẩy bẩy, hỏi câu cuối cùng:

- Ngài muốn uống gì?

Cái tên đàn ông đó xua tay:

- Ta tự có nước sẵn rồi, anh đi lấy cho ta miếng thịt bò sống.

- A ?

Người phục vụ phát ngây người ra.

Người đàn ông này thò tay vào túi áo rút ra một bình rượu đã được uống hết nửa.

Nhìn thấy người đàn ông đó để bình rượu lên bàn, người phục vụ mặt mếu máo nói:

- Thưa ngài , ở đây không được tự mang rượu của mình đến.

Nói xong, người phục vụ cúi gập người lại, sợ sệt giống nhưng sợ bị quái vật ăn thịt vậy.

Người đần ông không nói gì, lôi ra từ túi một tập tiền màu hồng, nhìn lướt qua cung có đến mười mấy tờ.

- Số tiền này coi như là tiền mua rượu từ chỗ mấy người.

Người phục vụ còn nói được gì nữa, số tiền này đủ để mua loại rượu đắt nhất trong nhà hàng, run rẩy cầm lấy số tiền, nhanh chóng rời đi, lấy cho người đàn ông này một suất thịt bò một phần chín.

Hành động kì quái của người đàn ông này đã thu hút sự chú ý của không ít thực khách có mặt, nhưng chẳng ai quay lại hỏi.

Jane nghe thấy người đàn ông này chọn món thịt bò một phần chín, dù sao cũng là con gái, thì nghĩ ngay đến ăn thịt sống.

Người đàn ông cũng chẳng thèm để ý đến những ánh mắt xung quanh, chỉ bỏ nắp bình rượu ra, đổ vào miệng, ngay đến cốc trên bàn cũng chẳng buồn dùng.

Hành động đó làm cho Dương Thần cảm thấy rất nực cười, ngày bản thân không thích bị bó buộc, thì bây giờ cảm thấy mình vẫn còn văn minh chán.

Bình rượu mà tên đàn ông đó uống phát ra một mùi vị cay mũi, có là mùi cay của rượu, nói là mùi của cồn công nghiệp thì đúng hơn.

Jane từ từ nhấm nháp miếng thịt bò, ngửi thấy mùi rượu này suýt chút nữa không chịu được đã nôn miếng thịt bò ra.

Dương Thần cũng là người hiểu biết, hắn không lạ gì với mùi rượu, nhưng cũng không ngờ có người lại mang thứ đó đến nơi này để uống.

- Rượu Rum Jamaica?

Dương Thần hoài nghi rồi buột miệng nói.

Người đàn ông đó uống thêm một ngụm, rồi nhâm nhi ở cổ, sau đó quay người lại:

- Anh biết?

Dương Thần mếu máo, đúng là loại rượu đó.

Jane ngồi đối diện, nghe thấy Dương Thần biết được loại rượu đó, cô ta rất hiểu về các loại rượu vang, còn về cái loại rượu kì quái này đến nghe tên còn chưa nghe dến bao giờ.

- Lượng cồn là 80%, chỉ cần uống một ngụm cũng đã đủ làm cho người uống ngất đi, loại rượu khó uống nhất, đăc biệt uống loại rượu này không bằng nói là uống axít.

Dương Thần nói với Jane.

Jane nghe nói độ rượu lên tới 80 độ, thì kinh ngạc, co ta biết thể trạng Dương Thần đặc biệt, rượu có nồng độ cồn cao cũng không thể ảnh hưởng đến hắn, nhưng người đàn ông này lại có thể uống rượu 80 độ nhẹ nhàng đến vậy thì cũng không phải người thường.

Hơn nữa loại rượu này chỉ ngửi mùi thôi cũng đã rất sợ rồi, mà tên này lại mang trên người để uống.

Người đàn ông đó cũng chẳng thèm để ý tiếp tục uống, tự tại nói:

- Xem ra công chúa Jane cũng không uyên bác giống như người ta thường đồn đại, tối thiểu về rượu thì lại không thể bằng ngài Dương Thần.

Nghe đến người đàn ông này nhắc đến tên của mình, Dương Thần và Jane không hề ngạc nhiên, vì họ đã biết rằng người khách kì quái này đến đây tìm mình, chỉ có điều Jane có chút lúng túng.

Đúng lúc đó người phục vụ bê ra đĩa thịt bò, miếng thịt làm mọi người hỏang hốt, vì người đàn ông cần lại là một phần chín.

Hai miếng thịt bò 18 once một phần chín kì thực chẳng phải chế biến gì, ở mặt ngoài vần còn một lớp mỡ trắng, nhìn qua vẫn còn một vài giọt máu.

Nhân viên phục vụ lên món ăn xong, lập tực rút lui, không dám nhìn người ăn thịt sống.

Người đàn ông chồng hai miếng thịt lên, rồi dùng dao cắt xuống.

Miếng thịt bò đầy máu bị ép ra những giọt máu chảy đầy ra đĩa, thịt bò tươi tỏa ra một mùi tanh tanh.

Tên đàn ông đó giống như quái thú ngửi thấy mùi thịt tươi, mở rộng mồm cho miếng thịt bò vào miệng nhai nhồm nhoàm, cằm trên cằm dưới không ngừng mở rộng, phát ra tiếng nhai nhồm nhoàm.

Tia máu phun ra từ miệng của người đàn ông đó, chảy ra từ khóe miệng, nhưng hắn ta cũng chẳng quan tâm, liên tiếp đút thức ăn vào miệng.

Cái kiểu ăn này làm cho Jane cảm thấy ghê tởm, suýt chút nữa muốn nôn, cũng chẳng buồn nhìn, không còn muốn ăn.

Dương Thần chăng cảm thầy gì, đến thịt người chết còn ăn rồi, nhìn người khác ăn thịt bò sống cũng chẳng có tí kích thích gì, nhìn thấy Jane không muốn ăn, liền gắp miếng thịt bò còn lại sang đĩa mình tiếp tục ăn.

Ở bàn bên cạnh người đàn ông cũng đã ăn được một nửa thì Dương Thần cũng đang nhồm nhoàm, nói:

- Xin lỗi tôi vừa đói quá, vẫn chưa kịp giới thiệu, tôi tên Nghiêm Bất Vấn, rất hân hành được diện kiến Minh Vương.

- Cái gì, ngươi là Nghiêm Bất Vấn?

Không đợi Dương Thần mở miệng, Jane liền quay người lại, khuôn mặt nở rõ vẻ ngạc nhiên.

Dương Thần không ngờ lại được gặp nhân vật này, hắn ta ngày xưa bị Christine hãm hại, đành phải cho Nghiêm Bất Học một trận, dù biết quan hệ với nhà họ Nghiêm chẳng có kết quả tốt đẹp gì nhưng cũng không yên tâm.

Nhưng cái thằng cha Nghiêm Bất Vấn này, Dương Thần cũng có một chút ấn tương, vì Đường Uyển, Vân Miểu sư thái cũng đã từng nhắc qua. Người đứng đầu nhà họ Nghiêm còn hơn cả người cả ước muốn có cương vị - Dương Phá Quân, đại thần nhà họ Nghiêm cũng là nhà khoa học tài ba, Nghiêm Bất Vấn.

Nếu so sánh tướng mạo với cái thằng em trời đánh của hắn ta, Nghiêm Bất Vấn quả thật là quá thần kì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.