Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 104: Chương 104: Ngây thơ đáng yêu




Mấy lời này vừa nói ra, nỗi tức giận của Hội Hồng Kinh đã tăng lên ngùn ngụt, mặc dù họ biết người này và hội trưởng có quan hệ vô cùng đặc biệt, nhưng họ không quen biết Dương Thần, thì lại càng không thể nhẫn nhịn để Sắc Vi bị làm nhục.

Không ít người của hội Tây Minh cũng cho tay vào phía trong cổ áo, đương nhiên cũng là dựa vào thế lực của đồng bọn.

Dương Thần buồn buồn đưa tay lên, ra hiệu cho đám thanh niên không nên kích động:

- Làm gì thế? Muốn giận dữ thì cũng phải đợi khi mấy vị lão đại ra rồi nói, tất cả ngồi xuống hết cả đi!

Tiếp đó Dương Thần quay người, cười với người đàn ông đang cầm tẩu thuốc:

- Anh thấy đấy, rõ ràng là cũng giống như tôi, nhưng anh lựa chọn phò trợ Hội trưởng Hội Tư Đồ, tôi thì chọn một mỹ nữ để phò trợ tôi, khẩu vị của chúng ta không giống nhau lắm, anh lợi hại hơn tôi đấy, anh có khẩu vị mạnh!

Người đàn ông hút tẩu cũng không giận dữ, hừ một tiếng lạnh lùng:

- Miệng lưỡi giảo hoạt, đúng là có phần to gan, không rõ khả năng khả năng khác của ngươi như thế nào, liệu có ẵm nổi tiện nhân kia không?

- Tiểu Yên Ca, việc gì phải chấp với tên công tử bột vớ vẩn đó, hôm nay chúng ta đến là để thăm tiểu thư Sắc Vi chứ không phải đến để gây chuyện!

Một tên khác của hội Tây Minh nhẫn nại cười nói:

- Hơn nữa nhìn hắn bộ dạng công tử bột yếu đuối như thế này, có lẽ không thỏa mãn được chị Sắc Vi, chuyện này nói chung không cần phải hỏi.

Cuối cùng cũng có một thủ lĩnh trẻ của Hội Hồng Kinh không nghe tiếp được nữa, rút ra khẩu súng lục Colt ánh bạc của Mỹ, mặt đỏ tía tai nhằm vào mặt lão béo hét lớn:

- Đồ béo ú, mày thử nói lần nữa xem nào?

Tình hình lập tức trở nên căng thẳng.

- Cậu thanh niên, cậu vội gì chứ?

Người đàn ông hút tẩu bị gọi là Tiểu Yên Ca cười khinh thường, vừa dứt lời thì cho tay ra đằng sau.

- Xoạt.

Một đám ít nhất hai mươi tên cao to của hội Tây Minh trong nháy mắt đồng loạt rút từ trong người ra thứ vũ khí màu đen sáng bóng, tất cả đều là loại súng kinh điển Browning, loại súng bán tự động này có thể đạt tới tầm bắn xa tới 100 mét, không phải loại súng lục bình thường mà là loại có thể chống lại hỏa lực mạnh.

Nhìn thấy cảnh này, Dương Thần không khỏi nheo mắt lại, nhìn tình hình chiến trường ngay trước mắt, hội Hồng Kinh không thể nào chống lại được hội Tây Minh, vũ khí của họ đã quá lạc hậu, trong khi Tư Đồ Minh Trạch nắm giữ một loạt vũ khí hùng hậu, điều này cơ bản là sự một chênh lệch quá lớn không thể bù lại được trong thời gian ngắn! Đây là cơ sở mà hội Tây Minh đã có được sau nhiều năm chiến đấu, muốn thắng được thì chỉ có cách đánh tỉa.

Mặc dù hội Hồng Kinh đều là những thanh niên sôi sục khí huyết, có thể sẵn sàng đổ máu, nhưng họ cũng không phải kẻ ngốc, tình thế trước mắt rõ ràng là phe ta hoàn toàn đang ở thế yếu, hội Tây Minh đã có chuẩn bị trước khi đến, những kẻ đến đây đều là anh tài của các anh tài, nhưng ta chỉ cơ bản vì lo lắng cho Sắc Vi mà đến thăm, không dẫn theo cao thủ và đồng đội, sao có thể chống lại đám người giết người không chớp mắt kia được?

Nhưng ngay trên địa bàn của mình mà bị áp chế như thế này thì thủ lĩnh cấp dưới của hội Hồng Kinh đều thấy không thoải mái, cả nhóm đều mang tâm trạng khó chịu, không giải phóng được tâm trạng này sẽ không vui.

Dương Thần yên lặng cầm ly cốc-tai mà Tiểu Triệu pha chế, kính Tiểu Yên Ca từ xa, cười nói:

- Này nghe thấy lão béo nói, anh tên “ Tiểu Yêm Cát” (Yêm Cát: thiến, hoạn) hả?

- Sao, có vấn đề gì không?

Tiểu Yên Ca đắc ý gõ gõ bụi trên tẩu.

Dương Thần phì cười nói:

- Chắc anh họ Lý?

- Tại sao?

Người đàn ông hút tẩu ra chiều suy nghĩ hỏi.

- Như vậy thì sẽ là người cùng nhà với hai người hầu hạ Từ Hi Thái hậu là Tổng quản Lý Liên Anh và Tiểu Lý Tử, nếu không sao lại gọi là “Yêm Cát” (thiến) chứ?... Nếu mang thêm chữ Tiểu Tử, thì thật ra nếu anh không ngại thì gọi là “Tiểu Cáp Tử” đi ( Cáp Tử: bồ câu), cũng hay đấy.

Dương Thần cười khoái trá đề nghị.

Mặt Tiểu Yên Ca trong phút chốc bỗng tối sầm lại, cười tức giận:

- Miệng của ngươi thối thật, xem ra ngươi còn không biết, chỉ cần mỗi huynh đệ dưới tay tao đều bóp cò súng, thì trên đầu ngươi sẽ thủng lỗ chỗ đấy, mà nếu như đồng loạt bắn, thì ngươi mới là người bị thiến trước đấy.

Dương Thần thản nhiên uống một hớp rượu, sảng khoái vỗ vỗ vào miệng:

- Nhìn anh vội vã kìa, mọi người cùng nhau từ từ nói. Thật ra anh được Hội Trưởng Tư Đồ nuôi thì sợ gì bị thiến, tôi cũng hiểu mà, đã được đàn ông nuôi, thì làm gì có chuyện bị thiến, thật ra cũng chẳng sao cả, dù sao thì cái đó với anh cũng chẳng có tác dụng gì.

Mọi người ở đây đều hiểu được ý của Dương Thần, ý của lời nói còn sâu cay hơn cái ý nghĩa đơn thuần của nó, không những chỉ mắng Tiểu Yên Ca mà nó còn hàm nghĩa một ẩn ý: Tư Đồ Minh Trạch cũng bị quy kết là một kẻ ngoại tộc.

Tiểu Yên Ca nheo mắt lại, thằng béo vừa mới nói ban nãy nhe răng cười độc ác, tất cả đều nhìn về phía Tư Đồ Minh Trạch, hi vọng được phát lệnh tấn công.

Người của hội Hồng Kinh đều đồng loạt cười lớn, nhìn Dương Thần vừa khâm phục vừa lo lắng, dù sao cũng dám cả gan vuốt râu hùm của mấy thằng cầm súng rồi, chắc chỉ trong nháy mắt là bị bắn tơi tả lỗ chỗ như tổ ong thôi.

Tư Đồ Minh Trạch không có vẻ quá kích động, y sửa sang lại vạt áo, cười như không cười ngẩng đầu lên, nhìn Dương Thần như nhìn một thằng hề đang diễn trò:

- Tiểu huynh đệ, có những lúc con người ta nên biết một đạo lý, người đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu, cậu làm thế này đã khiến huynh đệ của ta phải chịu nhục rồi, đại ca là ta đây thật khó xử.

Ánh mắt Tư Đồ Minh Trạch nhìn Dương Thần đầy vẻ căm ghét, Dương Thần ghét cái ánh mắt nhìn khinh miệt như nhìn loài giun dế của tên kia, chỉ bằng cái ánh mắt đấy thôi cũng đủ khiến y lọt vào danh sách đen trong lòng Dương Thần rồi.

- Thực ra, ngay từ đầu tôi đã có nghi ngờ rồi, vì sao ông không tức giận khi huynh đệ của ông mắng chửi con gái ông, ngược lại, lại vì huynh đệ của ông phải chịu nhục mà lên tiếng. Phải chăng trong mắt ông, ngoại trừ hội Tây Minh ra, chẳng có gì là quan trọng nữa phải vậy không?

Dương Thần luôn tò mò về chuyện này,làm cha lẽ nào có thể vì nghĩa diệt thân, để đạt được quyền lực và địa vị cao hơn mà không quan tâm đến việc phải rời xa con gái, thậm chí con gái đã phản đối? Huống hồ Sắc Vi không phải là người con gái ưu tú bình thường, chỉ cùng cô ấy xây dựng bang hội thứ hai của khu phía Tây là hội Hồng Kinh trong một thời gian ngắn ngủi có mấy năm là hắn đã có thể nhìn ra được năng lực phi phàm của cô gái này.

Tư Đồ Minh Trạch dường như vừa nghe thấy một chuyện nực cười nhất trên đời, cười rung cả ghế sô pha:

- Cậu đúng là một thằng thanh niên ngu ngốc đến đáng yêu, một thằng thanh niên ngây thơ đến đáng yêu đấy!

- Tôi không thích hai câu này.

Dương Thần nói thật tình:

- Tôi không ngốc, càng không ngây thơ.

- Vậy thì sao nào? Ta muốn nói cậu thế nào thì nói, chẳng ai có thể ngăn cản được ta! Cậu thì càng không thể.

Tư Đồ Minh Trạch lộ ra một vẻ nghiêm nghị, giống như một con sư tử vừ mới tỉnh dậy sau giấc ngủ say:

- Sắc Vi là con gái ta, cho dù có như thế nào, nó vẫn là con gái ta, nhưng ai nói con gái không thể trở thành kẻ thù nào?

- Lời nói của ông thật mâu thuẫn.

Dương Thần nhíu mày.

- Không hề mâu thuẫn.

Tư Đồ Minh Trạch cười lạnh lùng:

- Cậu có biết hơn mười năm trước, khi Mỹ nã đạn phá hủy đại sứ quán của Hoa Hạ đặt tại Nam Minh không?

- Còn một chút ấn tượng, khi đó tôi còn nhỏ.

Dương Thần gật đầu.

- Khi đó Hoa Hạ còn chưa giàu mạnh như bây giờ, nước Mỹ mượn cớ đánh nhầm để không phải giải thích nhiều. Nhưng đồng thời trong hội nghị khi Tổng thống Mỹ sang thăm Hoa Hạ, lại mang vẻ mặt đau buồn an ủi nước Hoa Hạ, tỏ vẻ đồng cảm vì việc chính nước họ đã nã đạn. Sự thật là như vậy, lợi ích là lợi ích, tình cảm là tình cảm, điều này chẳng có gì kỳ lạ cả.

Dương Thần xem như đã hiểu được ý của ông ta, nói về tình cảm thì Sắc Vi là người thân ruột thịt của ông ta, nhưng ông ta lại coi như chẳng hề có chút quan hệ gì! Dương Thần không khỏi lắc đầu cười bảo:

- Đột nhiên bây giờ tôi cảm thấy ông mới là người khờ dại, lẽ nào ông cho rằng mình là người Mỹ sao?

- Ta chỉ biết cậu mới không phải là Hoa Hạ.

Tư Đồ Minh Trạch cười lạnh lùng.

Tiểu Yên Ca ngồi một bên nghe cũng không hiểu lắm, không kiên nhẫn được nữa liền hỏi:

- Đại ca, để em bắn chết thằng tiểu tử này!

Không đợi Tiểu Yên Ca động thủ, Trương Hổ nãy giờ chỉ ngồi yên lặng đột nhiên giằng súng của tên hộ vệ đằng sau hét lớn:

- Không cần anh ra tay, không phải nhịn thằng tiểu tử này nữa, để em giúp đại ca bắn chết nó!

Nói xong Trương Hổ mở khóa súng, chĩa thẳng họng súng về phía Dương Thần.

Lúc này tất cả mọi người trong quán rượu đều căng thẳng, không ngờ Trương Hổ lại tức giận đến mức muốn ra tay giết người vì Tư Đồ Minh Trạch.

- Dừng tay!

Tư Đồ Minh Trạch lập tức lên tiếng quát Trương Hổ, lẫn trong đó là một chút cảm giác hài lòng:

- Lão Hổ, tôi biết là anh trung thành, nhưng bây giờ chưa phải là lúc nổ súng, đừng quên mục đích của chúng ta hôm nay.

- Nhưng đại ca...

Trương Hổ có chút gấp gáp, thở phì phò như còn muốn nói tiếp điều gì.

- Nghe theo lệnh của ta.

Tư Đồ Minh Trạch nghiêm mặt nói.

Trương Hổ đành tức giận ném súng trả lại cho tên hộ vệ phía sau, ngồi vào vị trí, nhưng vẫn hung tợn trừng mắt nhìn Dương Thần.

Dương Thần vẫn không hề thay đổi thái độ trên nét mặt, nỗi lo lắng trong lòng như được giải quyết, chỉ mình Trương Hổ cũng đủ thể hiện hành động , quả thật có thể đạt giải Oscar rồi.

- Hôm nay tôi đến là muốn xem vết thương của con gái Sắc Vi của ta thế nào. Ta không có ý định động thủ, nếu không, gài mấy quả bom trong quán rượu là rất hợp với phong cách của ta đấy.

Tư Đồ Minh Trạch nói.

- Nhưng nếu cứ không cho ta được gặp con gái ta thì ta chẳng thể đảm bảo việc gì sẽ xảy ra đâu.

Thần kinh của tất cả mọi người trong quán đều căng như dây đàn, dẫu sao Tư Đồ Minh Trạch cũng không nói đùa, nhưng cũng không thể để Sắc Vi đang bị thương mà lại phải lộ diện, theo bản năng, tất cả người của hội Hồng Kinh đều đứng sát lại nơi Sắc Vi đang nghỉ, nếu người của Tư Đồ Minh Trạch muốn cưỡng ép để xông vào thì tất cả mọi người đều định sẽ liều mạng.

Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc vọng lại từ trên lầu.

- Đừng cản đường.

Tất vả người của hội Hồng Kinh đều kinh ngạc quay người, bất ngờ nhìn thấy một người mặc chiếc áo màu tím, bên dưới mặc quần đen bó sát, đeo thắt lưng viền trắng bản rộng tiến ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.