Khi Minh Thủy và Nghiệp Hỏa vừa chạm nhau, liền sản sinh hai dòng lực
lượng cực kỳ bài xích, giống như hai bên đều xem đối phương là kẻ thù
không đội trời chung vậy!
- Không hay rồi!
Dương
Thần trong lòng hét lên một tiếng không ổn, trước mắt hai dòng sức mạnh
màu xanh đen và màu đỏ thắm của trời đất, trong nháy mắt không chịu sự
không chế của mình, bắt đầu bành trướng kịch liệt.
Giống như là trơ mắt nhìn quả đạn hạt nhân đang hình thành một cách nhanh chóng trước ngực mình, sau đó nổ tung!
Ầm!
Một tiếng nổ kịch liệt, ở trên không trung rung động mở ra một đạo sóng xung kích.
Màu xanh đen và màu đỏ thắm của Minh Thủy cùng Nghiệp Hỏa, tạo thành
một khối rực rỡ lóa mắt, nhưng lại là vòng tử vong cắn người kinh khủng.
…
Quần áo trên người Dương Thần trong nháy mắt đã biến thành tro bụi,
thân thể cũng bay ra ngoài theo sự nổ tung, liên tục di chuyển vài km ở
trên không mới dừng lại!
Nếu không phải tố chất của cơ thể Dương Thần mạnh mẽ như quái vật, lần này không chết thì cũng trọng thương!
Dương Thần ổn định thân hình, nuốt một cái, nhìn từ trên xuống toàn thân trụi lủi, đầy bụi bẩn, không ngừng cười ngượng.
- Con mẹ nó, người sáng tạo Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh, rốt cuộc nghĩ thế nào, công pháp này có thể chuyển hóa sức mạnh trời đất thành thiên hỏa, huyền thủy và thần lôi, nhưng cũng không nói rõ là không thể trộn lẫn,
điều này cũng quá nguy hiểm rồi…
- Chỉ tiếc thủ đoạn này của mình đến cả bản thân cũng khống chế không được, đem đi đánh nhau e là cũng không quá thích hợp…
Dương Thần lắc lắc đầu, thầm nghĩ may là mình đủ khỏe, nếu không thì
vẫn chưa lĩnh ngộ Nhược Thủy, mà đã bị trọng thương, chẳng phải là khóc
không ra nước mắt.
Ấy, khoan đã!
Trong đầu Dương Thần bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ.
- Mình dùng là Tam dương chân hỏa, Nghiệp hỏa tầng thứ ba cuối, phối
hợp cảnh giới tầng thứ hai của Hàn thủy, Minh thủy… Nếu là dùng tầng
thứ hai của Tam Muội chân hỏa thì sao? Sẽ khác chứ…
Dương Thần lẩm bẩm tự nói, rơi vào trong suy nghĩ của tu luyện.
Trên bầu trời, nhiệt độ dưới 0 độ, nhưng điều này cũng giúp suy nghĩ của Dương Thần rất nhanh bình tĩnh.
Tuy nhiên cũng may vùng này không có máy bay nào bay qua, bằng không có người nhìn thấy một người đàn ông toàn thân không mặc gì, mặt mày nhem
nhốc đứng trên trời suy nghĩ, chỉ sợ bị dọa đến chết ngất mất.
Dần dần, một cảm giác càng ngày càng rõ ràng trong lòng Dương Thần, tuy là không thích bị nổ bay, nhưng Dương Thần rất muốn thử lần nữa, dù sao cũng không chết được.
Vì thế, cũng không quan tâm đến việc
thay bộ quần áo khác, Dương Thần lại vận lên một luồng Tam Muội chân hỏa màu bạch kim, ngưng tụ một luồng Minh thủy màu u lam, chầm chậm, đem
hai luồng năng lượng, dung hợp với nhau…
Bỗng nhiên! Hai luồng năng lượng đã phát sinh cảm ứng mầu nhiệm khác hoàn toàn với lúc nãy!
Màu bạch kim của Tam Muội chân hỏa giống như rất có sức hấp dẫn với
Minh thủy, cổ nhân nói, thủy hỏa bất dung, nhưng lần này, Dương Thần
thấy được một khái niệm hoàn toàn khác!
Chỉ thấy được, Minh
thủy và Tam Muội chân hỏa, như là thuốc màu bị hòa tan, dần dần, hình
thành một loại năng lượng màu vàng xanh.
Loại này là sức mạnh thuần túy của thiên địa, nhưng lại kết hợp tính ăn mòn cực mạnh của
nhiệt độ cao sáng rực của Tam Muội chân hỏa, và Minh thủy
Ngọn lửa màu lam…
Dương Thần sửng sốt nhìn sự chuyển động của ngọn lửa trên tay, tựa như
ngọn lửa của tinh linh, bản thân đã sử dụng hai luồng Minh thủy và Chân
hỏa lớn như vậy, không ngờ chỉ cô đọng lại thành ngọn lửa lam to bằng
quả đấm!?
Về mặt này, lực lượng bao hàm, có thể tưởng tượng!
Dương Thần vui sướng vô cùng, chẳng lẽ đây là sự huyền bí ẩn chứa trong đó
Minh thủy và Tam Muội chân hỏa nhìn có vẻ như thủy hỏa bất dung, nhưng
lại bao hàm cùng một loại đặc tính, đó chính là ăn mòn, ăn mòn này không phải sự ăn mòn bình thường trên ý nghĩa, mà là ăn mòn vật chất, linh
hồn.
Nói như vậy, Ly hỏa và Quỳ thủy, tuy một cái là thiêu
hủy, một cái là đông đặc, nhưng đều đại diện một loại năng lượng của
tính phá hủy sao…
Dương Thần kìm nén kích động, lại cô đọng
ra một luồng Nam Minh Ly hỏa, một vũn�n chẳng qua chỉ đi theo bước chân
của người sáng tạo, từng bước một tu luyện, tuy rằng dựa vào nhận thức
thiên phú của mình, tìm thấy con đường thiên địa của mình, nhưng vẫn chỉ đứng trên dấu chân của người đi trước.
Cho đến giờ phút này, Dương Thần bắt đầu dùng góc độ của một “người ngoài cuộc”, xem quy luật của trời đất này!
Trong nháy mắt, Dương Thần cảm thấy thế giới trước mắt mình, càng huyền dịêu mà mới lạ, dường như có vô số của cải, huyền bí chờ đợi mình đi
thăm dò.
- Ha ha, tu luyện quả là một việc thú vị, đây mới
là con đường mà loài người theo đuổi - nguồn gốc vũ trụ, chẳng trách đám người trong Huyễn cảnh (thế giới huyền ảo) câu nệ việc tu luyện như
vậy…
Người sáng tạo này, e rằng sớm đã đứng bên ngoài trời
đất, quan sát khổ hải thương sinh linh, mới có thể sáng tạo ra môn công
pháp này, cũng không biết nhân vật như vậy rốt cuộc là thời đại đại
chiến của các vị thần mấy vạn năm trước, hay là đạo pháp thông thần của
những vị tiên nhân của thời đại thái cổ…
Dương Thần sinh lòng bái phục trong lòng, đây là một loại tôn trọng đối với tổ tiên cường nhân.
Bùi ngùi đứng lặng hồi lâu trên bầu trời, bất giác đã đến đêm rồi.
Dương Thần bất giác giật mình, nhớ đến lúc trước mình còn định li4nh
ngộ Nhược Thủy, lúc này lại cười ha hả, tính sẵn trong lòng
- Nếu như Tam dương chân hỏa này và Hàn thủy điểm tương thông như vậy,
Nhược Thủy cũng phải có quy luật tương thông với Nghiệp hỏa…
Những điều trước đây Dương Thần mê hoặc, giờ phút này giải quyết dễ
dàng, hơi suy nghĩ, giơ tay gọi một luồng sức mạnh đất trời, chầm chậm
ngưng tụ trên tay…
Từ sức mạnh phá hủy cơ bản nhất, đến sức
mạnh xâm nhập của gặm nhấm ăn mòn, đến cuối cùng, nên là sức mạnh của
tinh lọc đến hư vô…
Trên tay Dương Thần, dần dần xuất hiện
một luồng sức mạnh xám trắng thần bí, giống như sinh mạng đang ngọ
nguậy, tỏa ra ra hơi thở nguy hiểm như muốn thôn tính vạn vật trong thế
gian…
- Nhược Thủy… Cũng chỉ như thế thôi.
Dương Thần nhìn lên bầu trời ảm đạm, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ… Thái thanh thần lôi là…
Gió lạnh thổi qua bầu trời, lời nói rất nhỏ, bị gió thổi thành từng mảnh vụn…
…
Trung Hải, trước cổng trường mầm non Vân Hoa.
Hàng xe nối liền không dứt chầm chậm chạy qua cổng trường, giờ tan học
của các bé, hiển nhiên là thời gian xếp hàng chờ đợi của rất nhiều phụ
huynh và bảo mẫu.
Khi một đám học sinh mặc đủ màu sắc, giọng
nũng nịu hô hào chạy ra, trong đó một bé gái mặc quần yếm màu lam, khuôn mặt tròn, cột hai bím tóc càng làm người khác chú ý.
Thứ
nhất làn da đứa nhỏ này trắng nõn, ngũ quan tinh xảo như là những tiểu
minh tinh đóng quảng cáo trên TV, cực kỳ đáng yêu, hai là trên tay đứa
nhỏ này đang cầm con diều hình chú ếch màu đỏ đã bị rách một lỗ.
Đây chính là cô bạn nhỏ Lam Lam, tuy nhiên lúc này bé mập đang bĩu môi, vẻ mặt không vui.
Con ếch đỏ? Các phụ huynh đều cảm thấy những người làm diều nhân phẩm rất đặc biệt.
- Lam Lam, sao vậy, con diều rách rồi?
Một cô gái mặc áo len xám, váy ngắn đen và quần tất thời trang, bước
lên ngồi xổm xuống ôm lấy bé mập, đương nhiên là Mạc Thiện Ny đến rước
đứa bé.
Xung quanh có vài người làm bộ dạng hiểu rõ, đều xem cô gái là mẹ của Lam Lam, cảm thấy người mẹ như thế, sanh đứa con đẹp
như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Lam Lam gật gật đầu, không vui nói:
- Bị Trần Hâm Hâm trong lớp đạp hư đó!
Mạc Thiên Ny nghe xong, lập tức hỏi:
- Là con trai hả? Bạn đó ăn hiếp con sao?
Lam Lam lắc lắc đầu,
- Lúc Lam Lam thu dây diều, bạn đó đang đuổi theo mấy bạn khác, vừa hay chạy tới đã giẫm hư rồi…
- Phùuu
Mạc Thiện Ny thở phào nhẹ nhõm, nhéo nhéo khuôn mặt Lam Lam,
- Vậy thì tốt, dù sao thì cũng đã thả qua, sau này lại làm cho Lam Lam là được rồi.
- Hừ! Lam Lam nổi giận rồi, đá vào đít Trần Hâm Hâm một cái, bạn đó ăn
hết mấy ngụm bùn, cũng không dám đứng dậy đánh nhau với Lam Lam, còn là
con trai đó, thật vô dụng!
Bé mập cao ngạo nói.
Mạc
Thiện Ny đành cười trừ, ai mà đánh lại con chứ… Đây đúng là đã bị Dương
Thần “chiều hư rồi”, đoán chừng trên lớp không ít bạn nam đã bị Lam Lam
“ức hiếp”, ai bảo đến cả giáo viên cũng sợ Dương Thần muốn chết chứ.
Đột nhiên, Lam Lam đưa đầu nhìn về phía sau Mạc Thiện Ny, chớp chớp đôi mắt to, nói: