Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 72: Chương 72: Người chồng vĩ đại




- Người đó là ...Trần Phong?

Dương Thần cuối cùng cũng nhận ra cái anh chàng tội nghiệp đó là ai, không ở đó lại là anh ta.

Trần Phong bây giờ với lần cuối cùng Dương Thần gặp anh ta quả thật có thể gọi là khác nhau một trời một vực. Vốn dĩ có đôi mặt dài, gầy, tóc xoăn tít, hai má hóp, toàn thân chỗ nào cũng thấy hình xăm.

Càng làm người khác không thể nhận ra là Trần Phong với nét mặt dở dở điên điên, ngờ nghệch, nếu nói đó là người thì thà nói là giống động vật không lý trí mang dáng vẻ con người còn hơn.

Trước kia là công tử nhà họ Trần, nay thân tàn ma dại, người không ra người, quỷ không ra quỷ, thật là ông trời muốn trêu ngươi.

Tuy nhiên Dương Thần không có ý thương hại hắn ta. Nếu có quả báo, thì Trần Phong ra nông nỗi này cũng là quả báo trước kia hắn ta hay bắt nạt chèn ép người khác.

Trương Anh nhìn Trần Phong với con mắt đầy thù hận, chính hắn ta đã hại đời cô, cô chẳng có lý do gì mà không căm ghét hắn ta cả.

- Đúng vậy, nhưng hắn ta bây giờ không còn là Trần Phong nữa, hắn ta chỉ là một con chó mà tôi nuôi mà thôi!

Trương Anh nói xong, đột nhiên kéo sợi dây thừng trong tay một cái.

Trần Phong vừa đang hưng phấn với Lâm Khôn, đột nhiên khàn khàn hét và bị kéo ngã xuống sàn nhà, sau đó giống như một con chó nhanh chóng bò về cạnh gót chân của Trương Anh, thè lưỡi liếm ngón chân của cô ây bị thò ra ngoài khi đeo dép.

Lúc này Dương Thần mới chú ý, trên cổ Trần Phong bị quấn một chiếc vòng cổ dành cho vật nuôi, dây thừng bị Trương Anh cầm trong tay.

Mọi hành động của Trần Phong không còn lý trí, rõ ràng là phải chịu đựng quá nhiều hành hạ dẫn đến dở dở điên điên.

- Mỗi lần nhìn thấy thằng súc sinh này là tôi muốn rút súng bắn vỡ sọ nó ra, nhưng em gái tôi không cho!

Trương Hổ nói một cách giận dữ.

- Giết hắn ta thì dễ dàng cho hắn ta quá, em muốn hành hạ hắn ta, ngày xưa hắn ta hành hạ em, bây giờ em muốn có thằng đàn ông khác hành hạ hắn ta, mỗi buổi tối, em đều cho phép những anh chị em ngày xưa bị hắn ta bắt nạt hành hạ hắn ta, đợi đến lúc mọi người chán hắn ta rồi, lúc đó giết hắn ta vẫn chưa muộn.

Trương Anh hỏi một cách rất tự nhiên:

- Ngài Dương có còn muốn con chó của em đi phục vụ lão già kia nữa không?

Dương Thần nhìn Lâm khôn đau đến nỗi ngất đi, mặt không biểu cảm nói:

- Mọi người tự lo liệu, vẫn là câu nói đó, chỉ cần không chết, còn cái khác không thành vấn đề!

Nói xong, Dương Thần xoay người rời khỏi căn phòng đó, hắn không còn tâm trạng để nhìn lại những gì đang xảy ra trong căn phòng đó, cho dù là Lâm Khôn hay Trần Phong, cái kết của chúng như thế nào đã không còn quan trọng với hắn nữa rồi!

Nhưng mọi việc trên thế gian này không bao giờ ngờ được.

Đúng lúc Dương Thần lái xe quay lại bệnh viện, thì nhận được điện thoại của Trương Hổ, thông báo cho anh ta một tin mà khi nghe xong, anh ta đờ người ra —— Lâm Khôn, phát điên rồi!

Lâm Khôn tuy rất nhiều lần bị hãm hại, trả thù không thành, bị vứt vào thùng rác, bị bọn lính đánh thuê bắt cóc, việc không thành lại còn hại đến thân. Ngoài ra còn phải đền cả cổ phần của Quốc tế Ngọc Lôi, đối với người chẳng còn gì như Lâm Khôn bất mãn với đời, này lại bị cái thằng súc sinh Trần Phong lấy đi nốt cái lòng tự tôn của thằng con trai...!

Vốn là con cháu nhà quyền quý, tự do tự tại cả nửa đời người, nay lại có kết cục bi thảm như vậy.

Phát điên có lẽ đối với Lâm Khôn mà nói lại là một kiểu giải thoát.

Dương Thần chỉ ra lệnh cho Trương Hổ đưa Lâm Khôn vào viện tâm thần Trung Hải, còn các việc khác, Trương Hổ biết phải làm gì!

Đúng lúc Dương Thần đang thương cảm vì việc Lâm Khôn phát điên, thì bỗng nhiên có điện thoại của Mạc Thiện Ny gọi đến, cái cô sếp nữ xinh đẹp này từ trước đến này thường không nể nang Dương Thần, kể cả lần này anh ta cứu cô ấy, nhưng cô ta vẫn tỏ thái độ cứ như Dương Thần đang nợ tiền cô ta vậy, làm cho Dương Thần cũng chẳng biết làm gì hơn.

- Này, Người đẹp Mạc có gì dặn dò?

Dương Thần thều thào nói.

Ở đầu bên kia, Mạc Nhiên Ny có chút tức giận:

- Làm sao, nghe giọng của anh, nghe vẻ nói chuyện với tôi rất tủi thân lắm hay sao?

- Không tủi thân, được sủng ái quá nên sợ, cái người đẹp này đang yên đang lành thì lại thích gây sự.

Ở đầu bên kia Mạc Thiên Ny nấc lên một tiếng:

- Tôi nói cho anh biết, hôm nay bổn tiểu thư này muốn mời anh ăn tối, đừng có nghĩ người tâm địa người khác xấu!

Dương Thần rất hoài nghi, hỏi một cách đầy cảnh giác:

- Cô Mạc không phải muốn tôi đi đòi nợ ở chỗ nào đó mà có ăn tối đó chứ?

- Dương Thần ngươi chết đi! Bổn tiểu thư tỏ lòng nhân từ muốn mời anh đi ăn tối vì anh đã cứu ta, anh nghĩ ta là loại con gái thích gây sự, không biết nghĩ sao!?

Thì vốn dĩ là vậy.... Dương Thần nghĩ trong bụng, nhưng lại bị mắc ở miệng, dù sao cũng chẳng có lý do gì để từ chối, bụng anh ta cũng đang cồn cào!

- Vậy anh đến bãi đỗ xe công ty, tôi lái xe đưa anh đi.

Mạc Thiện Ny nói xong liền cúp điện thoại.

Bụng Dương Thần đang đói cồn cào, nhấn chân ga tăng tốc độ, chẳng mấy chốc là đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm Quốc Tế Ngọc Lôi. Bây giờ là giờ tan ca, chẳng còn mấy xe ở trong bãi đỗ nữa.

Chiếc Audi A4 màu đỏ của Mạc Thiện Ny cực kì nổi bật đỗ ở một góc khuất, chủ nhân của chiếc xe đó đang chăm chú nhìn đồng hồ đợi Dương Thần.

Mạc Thiện Ny đã thay đổi quần áo, với váy ren hoa văn màu đen, ôm vừa cái eo thon nhỏ, bờ vai thẳng tắp, đôi chân dài trắng nõn nà, chân đi đôi giày cao gót đính thủy tinh óng ả, mái tóc buông xõng rất hợp với vóc dáng. Khuôn mặt có thoa ít phấn trang điểm càng lộ rõ vẻ cuốn hút, gợi cảm, phù hợp với quan điểm thẩm mĩ của người Phương Đông.

Nếu không hiểu rõ những thủ đoạn của người đẹp này, chắc Dương Thần cũng giống như những người con trai khác, bị hút hồn bởi vẻ quyến rũ của Mạc Nhiên Ny.

- Lên xe!

Mạc Thiện Ny không nói nhiều, nhìn thấy Dương Thần đi tới, liền mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Đợi Dương Thần ngồi vào trong xe xong, Mạc Thiên Ny mở nhạc, chiếc IPOD nhỏ nhắn kết nối với bộ khuếch tán AUX, âm thanh du dương của bài hát 《Mộng tỉnh thời gian》đang lan tỏa trong xe.

Mạc Thiện Ny cũng không chủ động nói chuyện với Dương Thần, tập trung lái xe.

Sau khi xe chạy lên đường cao tốc, Dương Thần bất giác phát hiện trong IPOD của Mạc Thiên Ny toàn là những bản tình ca bất hủ nổi tiếng, thập chí là một số bản nhạc nổi tiếng của nhóm rock The Beatle.

- Xem ra cô cũng rất hoài niệm!

Dương Thần vô tình nói:

- Không ngờ một người con gái thành phố lại có khiếu thưởng thức đến vậy!

Mạc Thiện Ny liếc Dương Thần một cái và nói:

- Cái mới thường dễ bị lãng quên, nhưng những thứ không bị lãng quên thì đáng để hoài niệm...!

Nói xong, liền ngập ngừng một lát rồi lại nói:

- Với kẻ thô lỗ như anh thì có nói anh cũng chẳng hiểu.

- Tôi hiểu!

Dương Thần rất thành thật nói:

- Hai năm trước tôi thấy ở Hollywood Jessica Alba rất xinh đẹp, lại vừa quyến rũ, nhưng đến lúc cô ấy có thai, thì tôi mới phát hiện cái cô Marilyn Monroe chết cách đấy rất lâu rồi, càng có sức hấp dẫn hơn.

Mạc Thiện Ny suýt chút nữa thì nghẹn sặc, nếu không phải vì chân đang bận đạp chân ga, thì cô đã đạp Dương Thần một cái bay ra khỏi xe.

Không gian đột nhiên trở lên yên lặng, trong xe chỉ có âm thanh của nhạc rock England tạo lên những tiết tấu thoải mái.

Khi xe dừng hẳn, Mạc Thiện Ny mới nói:

- Đến rồi, xuống xe!

Dương Thần thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghi ngờ bản thân có phải đang hoa mắt, rồi chỉ tay về phía bảng hiệu trang trí đầy ánh đèn, và nói:

- Cô chắc đây là chỗ chúng ta ăn tối?

- Không được sao?

Mạc Thiện Ny nét mặt hằm hằm nói.

Dương Thần lắc đầu nói:

- Tôi chỉ lấy làm lạ là làm sao cô lại đến chỗ này ăn tối, tôi cứ nghĩ cô sẽ đưa tôi đến chỗ nào sang trọng lịch sự, ví dụ như nhà hàng Pháp chẳng hạn, như vậy sẽ xứng đáng với thân phận của cô hơn.

- Tôi thích ăn ở quán cóc, và còn thích ăn đồ ăn vỉa hè nữa cơ, thật không may là anh đoán nhầm rồi!

Mạc Thiện Ny trừng mắt nhìn Dương Thần và nói:

- Xuống xe!

Quán cóc thì quán cóc, Dương Thần tất nhiên là không quan trọng, chỉ cần có người trả tiền là được, vì anh ta không mang theo tiền.

Dọc theo con đường cạnh bờ sông ở khu ngoại ô Trung Hải, buôn bán theo hình thức quán cóc cực kì phát triển và đầy tiềm năng, trải dài hết tầm mắt là đủ các loại dù bạt dùng đủ loại kích cột tre hoặc gậy sắt to nhỏ đỡ lấy.

Ánh đèn đầy màu sắc của biển hiệu làm hiện rõ tên của cái quán này lên, phía bên ngoài người qua lại không ngớt, thứ làm cho Dương Thần cảm thấy bất ngờ là đại đa số khách đến khu vực Trung Hải này lại là tầng lớp nhân viên văn phòng, rất nhiều còn mặc cả đồng phục veston công sở đến, có những người vì sợ nóng lên cầm ca –vat, áo veston trên tay, vừa đi vừa nói cười vui vẻ.

Lúc này, gió từ ngoài bờ sông thổi vào phần nào làm dịu mát cái không khí nóng nực, do đó có phần dễ chịu hơn, làm cho không khí ở đây trở nên thoải mái hơn nhiều. Nhưng mùi vị của hoa quả và rau xanh tạo cho nơi này có nét thôn quê nổi bật, đó có thể là cái mà người ở thành phố đang tìm kiếm.

Bất kể người đông đến thế nào, chỉ cần người đẹp Mặc Thiện Ny mặc váy đen với hoa ren đi trong đám đông vẫn cứ thật nổi bật.

Nếu không phải lúc hai con mắt trừng trừng nhìn người khác, thì Mạc Thiện Ny quả thật là một cô gái đẹp mê hồn, tướng mạo đoan chính, quyến rũ, bước đi nhẹ nhàng, dáng người thắt đáy lưng ong, bờ vai thẳng tắp càng làm cho cô ta trở lên quyến rũ xinh đẹp.

Dương Thần đi cùng người con gái đẹp như vậy, không ít người con trai ném cho hắn ánh mắt ghen tị.

- Cô thường tới nơi này?

Dương Thần không biết rằng tại thành phố Trung Hải lại có một nơi như thế này, có cám giác mới mẻ lên ngó trước nghiêng sau hỏi:

Mạc Thiện Ny gật đầu:

- Lâu rồi không đến!

- Có nhiều quán thế này, biết chọn quán nào!

Dương Thần hoa mắt vì có quá nhiều quán ăn ở đây, tuy có phần giống nhau nhưng về trình độ nấu ăn xem ra cũng có phần khác biệt.

Mạc Thiện Ny liếc mắt nhìn anh ta, nói:

- Cứ đi theo tôi là được rồi!

Dương Thần không nhiều lời, anh ta phát hiện từ lúc Mạc Thiện Ny đến nơi này, cô ta trở nên cực kì yên lặng, cũng không phải là không nói chuyện bình thương, nét mặt như đang nghĩ về cái gì đó, hay đang tìm lại kí ức gì đó.

Đi được khoảng bảy tám phút, Mạc Thiện Ny dẫn Dương Thần đến một quán gọi là “ Xuyên Hương”, không cần hỏi thì cũng biết quán này có hương vị đặc biệt riêng.

Trong quán chỉ có một người phụ nữ với mái đầu hoa râm, thân hình bầu bĩnh, nhìn thấy Mạc Thiện Ny liện chạy lại và nở một nụ cười thân thiện nói:

- Thiện Ny, lâu rồi không đến, nhớ cô quá trời!

Mạc Thiện Ny cũng nở một nụ cười ấm áp pha lẫn chân thành, chạy lại ôm lấy người phụ nữ đó, cũng chẳng thèm đề ý đến khắp người bà ta toàn mùi dầu mỡ.

- Dì Hương, lâu nay bận không, hôm nay con dẫn bạn đến ăn cơm, tiện thể có thời gian đến thăm dì!

Mạc Thiện Ny cầm tay dì Hương và nói.

Dì Hương liếc nhìn Dương Thần lúc này đang đứng sau Mạc Thiên Ny, và lộ một nụ cười đầy ẩn ý, với vẻ mặt làm ra vẻ đã biết rõ sự việc, rồi nói:

- Đây là bạn trai con hả, cái gì mà mời bạn ăn cơm không ăn cơm, có bạn trai rồi sao không nói với dì Hương một câu!

Mạc Thiên Ny mặt đỏ bừng, liền nhanh chóng xua tay phản đối:

- Không phải đâu dì Hương, anh ấy là chồng của bạn thân con, đồng thời cũng là đồng nghiệp, hôm nay anh ấy giúp đỡ con , nên con mới mời anh ấy ăn tối đấy!

- Thì ra là vậy...!

Dì Hương cười chữa thẹn, chào hỏi Dương Thần:

- Bạn của Thiện Ny, đừng khách khí, mời ngồi, cậu lần đầu đến đây, để dì làm cái gì cho cậu ăn, không tính tiền!

Dương Thần cảm ơn dì Hương, và cùng Mạc Thiện Ny tìm chỗ ngồi, sau đó dì Hương mang trà đến mời hai người uống, rồi đi vào bếp bắt đầu làm việc.

- Cô rất thân với bà chủ ở đây, họ hàng nhà cô?

Dương Thần tò mò hỏi

Mạc Thiên Ny uống ngụm trà, rồi lấy tay lau những giọt mồ hôi trên trán, nói:

- Dì Hương là người cùng quê với tôi, vài năm trước khi tôi vừa đến Trung Hải, mọi thứ đều lạ, may mà có dì chăm sóc và giúp đỡ!

- Thì ra cô là người Tứ Xuyên.

Dương Thần có vẻ ngạc nhiên:

- Lần trước tại bệnh viện, cô nói cô quen Nhược Khê quen nhau được vài năm rồi, vậy năm mười ba mười bốn tuổi cô đã một mình đến Trung Hải rồi?

- Sao, có gì kì lạ sao?

Mạc Thiên Ny hỏi ngược lại.

Dương Thần lắc đầu nói:

- Tôi chỉ là khâm phục, một cô bé mười ba mười bốn tuổi một mình đến một nơi rộng lớn như thế này, mà lại còn có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay, mà nhưng bố mẹ cô đâu mà để cô một mình đến đây?

Ánh mắt của Mạc Thiện Ny có chút gì đó u buồn, lí nhí nói:

- Nhà của tôi ở trên núi, rất nghèo, mỗi năm chỉ dựa vào mấy mẫu ruộng bậc thang sống qua ngày. Ba tôi mất vì bệnh tật năm tôi mười ba tuổi, thậm chí tôi đến lúc ba tôi mất, tôi vẫn không biết ông mất về bệnh gì, mẹ tôi một mình nuôi tôi quá vất vả, lên tái giá với một người đàn ông cùng thôn.

Dương Thần chẳng biết nói gì, không ngờ một cô gái xinh đẹp quyến rũ như Mạc Thiện Ny lại có một quá khứ buồn như vậy!

- Cô không đồng ý cho mẹ cô tái giá nên đã một mình bỏ đi!

Im lặng một hồi lâu, rồi Dương Thần mới hỏi.

- Không phải!

Mạc Thiện Ny lấp liếm, lấy tay lau nước mắt:

- Nói tóm lại, là tôi có lý do đi khỏi nơi đó, hơn nữa ở đó chẳng có trường học, tôi không muốn lãng phí cả đời mình ở đó!

Dương Thần nhìn thấy đôi mắt của Mạc Thiện Ny hoen đỏ, ngân ngấn nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.