Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 272: Chương 272: Nói được một nửa.




Cùng với giai điệu du dương của điệu Van Danube, Dương Thần dẫn Lâm Nhược Khê đi vào giữa sàn nhảy.

Hắn bước chậm rãi, một tay xoa nhẹ thắt lưng của Lâm Nhược Khê, chạm đến từng phần mềm mại dưới lớp áo đó, tay kia đan ngón vào nhau nhìn đối phương.

Nói không hồi hộp đúng là lừa gạt người ta, cơ thể Lâm Nhược Khê run lên theo bản năng, thậm chí trong một lúc đã quên mất bước nhảy đầu của điệu Van là gì.

Trên thực tế, mặc dù từ nhỏ đã tiếp thu được nền giáo dục về lễ nghĩa xã hội của bậc thượng lưu và cũng học được những điệu nhảy cần thiết nhưng người dạy Lâm Nhược Khê cũng là một cô gái, đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Nhược Khê nhảy cùng một người đàn ông.

Lần đầu nhảy lại là nhảy cùng người đàn ông này, hơn nữa cả hai mới cãi nhau xong, không thể không nói rằng Lâm Nhược Khê cảm thấy có chút châm chọc.

Vì vợ chồng Dương Thần và Lâm Nhược Khê rất nổi tiếng nên khi bắt đầu nhảy đã bị không ít người chú ý.

Tính cách Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng, vốn dĩ không muốn tham gia buổi tiệc này, nói chi tới việc bị người khác nhìn mình khiêu vũ, vì vậy toàn bộ cơ thể cô cứng đờ, động tác cũng không được uyển chuyển.

Nếu không linh hoạt, động tác sẽ rất khó coi.

Dương Thần cười như không cười, nói.

Lâm Nhược Khê cắn chiếc môi mỏng.

Anh tự lo cho mình đi.

Cùng với những sự trao đổi đơn giản, cuối cùng Lâm Nhược Khê cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không ngờ đây lại là khiêu vũ, bị hắn ôm cũng không sao cả, dù sao mọi người xung quanh cũng đều như thế, thậm chí những người trẻ tuổi còn lợi dụng khoảng trống để hôn nhau.

Trao đổi bạn nhảy là điệu nhảy truyền thống đã có từ thế kỷ thứ mười một, mười hai nhưng trước thế kỷ mười bảy, nó luôn là vũ đạo được Hoàng gia châu Âu thưởng thức.

Sau cuộc đại cách mạng Pháp, nó dần dần đi vào quần chúng nhân dân, pha trộn các điệu nhảy khác, về sau được nước Mỹ truyền bá rộng rãi, từng bước mang tính quốc tế như hiện nay, cũng chính là điệu Van và Rumba.

Bởi vì thể loại đa dạng nên người học cũng khác nhau, các điệu nhảy ít nhiều cũng có điểm khác nhau.

Thứ Lâm Nhược Khê tiếp thu được chính là việc giảng dạy khiêu vũ quốc tế chính thống, dùng cho lễ nghĩa trong xã hội, và không tìm hiểu quá kĩ, vì vậy mặc dù nhảy rất chuẩn nhưng đa số động tác đều rất cứng nhắc.

Dương Thần nhảy một đoạn ngắn với Lâm Nhược Khê, hắn không nén nổi mà cười:

Em yêu, em có biết khi nhảy cùng em, anh có cảm giác gì không?

Cái gì?

Lâm Nhược Khê thấp giọng hỏi, nghĩ thầm có phải lâu rồi không luyện tập nên đã nhảy sai bước nào rồi chăng.

Anh có cảm giác như chúng mình đang quay về giai đoạn châu Âu thời trung cổ, trong vũ hội cung đình nhảy điệu giao hữu truyền thống cùng một tiểu thư nhà quý tộc, nhưng giống như là nhảy với khúc gỗ vậy, hoàn toàn không có sự mềm dẻo.

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê không ngu ngốc, nhìn Dương Thần bằng nửa con mắt.

Anh chỉ cần nói thẳng tôi khô khan là được rồi, cần gì phải nói vu vơ chứ. Khi học thầy đã dạy tôi như vậy, vậy theo anh tôi nên nhảy như thế nào hả?

Cần anh dạy em không?

Dương Thần chớp chớp mắt nhìn cô.

Lâm Nhược Khê không chịu thua bèn giận dữ nói:

Anh chẳng qua cũng chỉ biết nhảy mà thôi, vậy lấy gì để dạy tôi?

Ai nói anh chỉ biết nhảy, anh chỉ phối hợp bước nhảy cùng em mới như vậy thôi, thật ra cho dù đó là điệu nhảy truyền thống thì chỉ cần thay đổi một vài chi tiết thì vẫn đáng xem.

Dương Thần nghiền ngẫm nói.

Tất nhiên Lâm Nhược Khê sẽ không tin, đối với cô ấy mà nói thì Dương Thần biết nhảy cũng là chuyện lạ rồi, hắn nghiên cứu được bao nhiêu chứ.

Lâm Nhược Khê cười nói:

Được rồi, anh nói nên làm gì đây, tôi cảnh cáo anh, nếu là những động tác ngu ngốc thì tôi sẽ không nhảy cùng anh nữa đâu.

Xem ra Chủ tịch Lâm của chúng ta vẫn là một cô gái nhát gan, ít nhất là về mặt khiêu vũ.

Dương Thần thở dài nói.

Lâm Nhược Khê cười châm chọc:

Anh không cần phải dùng kế khích tướng khiêu khích tôi đâu.

Vậy em hãy thả lỏng ra, em dùng sức như vậy thì làm sao anh có thể hướng dẫn em được?

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê có chút do dự, trong lòng khá bận tâm nhưng di chuyển theo từng bước nhảy trong lòng cũng thả lỏng hơn chút, cô cắn răng một cái, bắt đầu thả lỏng cơ thể.

Đột nhiên khi Lâm Nhược Khê chuẩn bị lùi một bước về phía sau cô liền cảm thấy một tay của Dương Thần đã buông eo của cô ra, theo sát đằng sau, sức lực dồn vào tay còn lại, toàn bộ cơ thể cô nhẹ nhàng lùi về sau hai bước.

Sắp bắt đầu rồi!

Dương Thần thì thầm một tiếng, những động tác nối tiếp nhau.

Lâm Nhược Khê cảm thấy hai tay Dương Thần không ngừng làm những động tác rất khéo léo, lúc thì phẩy chân ra, khiến tiết tấu trong những bước nhảy của cô nhanh hơn, có sự thay đổi rất lớn.

Giai điệu của khúc nhạc đệm đúng lúc bắt đầu trở nên nhanh hơn, điệu Van ngay từ đầu đã mang nhiều ý nghĩa sâu lắng.

Lâm Nhược Khê thấy những ngọn đèn pha lê lớn treo bên trên đã bắt đầu xoay tròn, cơ thể cô dựa vào hay tay của Dương Thần, xoay theo những quỹ đạo khác nhau, chỉ cần thả lỏng người một cách tự nhiên thì có thể thực hiện được những động tác mà trước đây không nghĩ tới.

Bước nhảy của hai người bỗng chốc hoàn toàn không giống với những cặp đôi khác ở xung quanh, đặc biệt là động tác của điệu Van, giống như người trượt băng chuyên nghiệp, những bước xoay tốc độ cao, sự phối hợp hoàn mỹ, lúc có lúc không, Lâm Nhược Khê cảm thấy một tay Dương Thần đang ôm eo của cô, cơ thể bỗng như bay lên.

Trên thực tế, vì động tác của Dương Thần quá nhanh nên Lâm Nhược Khê không có thời gian suy nghĩ xem bản thân rốt cuộc đang làm gì, chỉ là tuân theo lời chỉ dẫn, cơ thể tự nhiên nhẹ nhàng đến như vậy.

Không ít đôi nhảy xung quanh đều dừng lại, có hứng ngắm nhìn những động tác trong điệu Van của hai người họ.

Ở đây có không ít người đã từng đến những nước phương Tây, rất dễ nhận ra, bước nhảy của hai người họ có chút nồng đậm của phong cách dân gian phương Tây, ngẫu hứng và tự nhiên.

Lúc này Lâm Nhược Khê trong bộ lễ phục ren đen dường như rất căng thẳng, có nhiều lần, cô đã hoảng sợ vì nghĩ rằng quần áo của mình có thể bị rách.

Làn váy giống như đóa hoa sen màu đen nở rộ, bay lên cùng những bước nhảy, lộ ra đôi chân trắng trẻo mịn màng.

Có rất nhiều cô gái nhìn những động tác của hai người họ bằng ánh mắt hâm mộ, không ít người đàn ông theo bản năng quyết định không nhảy nữa, bởi vì bước nhảy của mình dường như khiến người ta phát nôn ra.

Vẻ mặt của mọi người ở đó rất kỳ lạ, Liễu Vân trước đó định làm Dương Thần bẽ mặt, ngay lúc này đây, Liễu Vân nở một nụ cười, nhưng mang vẻ u uất, ánh mắt phản chiếu hình ảnh của đôi nam nữ trên sàn nhảy, giống như là muốn thiêu đốt bọn họ vậy.

Trong một góc, Đường Uyển đang uống rượu. Ả cùng với chị em nhà họ Thái rất kinh ngạc, Dương Thần mà bọn họ quen biết chưa từng biểu lộ như vậy.

Khi bản nhạc ngừng hẳn, không ít người cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, họ bèn la ó, đòi Dương Thần và Lâm Nhược Khê phải nhảy thêm lần nữa.

Lâm Nhược Khê thở hổn hển, khuôn mặt trắng mịn bỗng đỏ lên, hai tròng mắt nhòe nước, đây vẫn là lần đầu cô khiêu vũ say sưa như thế, đến cuối cùng thậm chí có không ít động tác hoàn toàn nằm áp sát vào người Dương Thần, đều dựa vào sức của hắn mới thực hiện được những động tác với độ khó như vậy.

Giây phút dừng lại, Lâm Nhược Khê mới ý thức được mình đã dũng cảm đến thế, sắc mặt càng đỏ hơn, không dám ngẩng đầu lên nhìn Dương Thần.

Dương Thần vẫn chưa cố gắng hết sức, trên thực tế thì kỹ năng cơ bản của Lâm Nhược Khê không tồi, hắn chỉ cần nhắc nhở chút ít thì những động tác đó sẽ suôn sẻ thôi.

Nhảy nữa không? Dương Thần hỏi.

Lâm Nhược Khê cúi đầu, nhẹ nhàng lắc lắc.

Động tác như thế này có phải thú vị hơn đi bộ không?

Dương Thần vui sướng nói.

Lâm Nhược Khê bỗng hỏi ngược lại:

Anh đã nhảy với rất nhiều phụ nữ rồi sao?

Dương Thần nghẹn lời, nuốt giọng nói:

Sao lại hỏi như vậy?

Anh tỏ ra rất thuần thục, trước kia ở nước ngoài anh cũng thường nhảy như vậy, đúng không?

Dương Thần trả lời cẩn thận:

Có nhảy ở một số quán rượu, em cũng biết đó, quán rượu của nước ngoài khá thoải mái, mọi người nhảy với nhau là chuyện rất bình thường, hơn nữa, động tác cũng phải khoa trương lên.

Lâm Nhược Khê gật đầu:

Hình như tôi cũng đã hiểu tại sao anh như vậy, lúc trước ở nước ngoài chắc chắn đã từng sống rất... nhất định rất...

Rất cái gì?

Dương Thần hỏi.

Lâm Nhược Khê thở dài:

Không nói nữa, đi ra ngoài thôi, tôi mệt rồi.

Dương Thần cảm thấy bất đắc dĩ, tại sao nói được một nửa mà không chịu nói tiếp, thói quen gì đây? Hay là muốn người ta lo lắng?

Nhưng xem ra, Lâm Nhược Khê có vẻ không đấu tranh với chính mình nữa, đây cũng xem như là một tin tốt lành.

Có điều không ngờ được là Dương Thần làm loạn như vậy, trong sàn nhảy dường như không còn ai nhảy cả, mọi người đều cảm thấy những bước nhảy của mình khó coi, họ bắt đầu uống rượu tán gẫu, ra cái vẻ rất bận rộn.

Với tư cách là chủ nhân của buổi tiệc, Liễu Bách Khang thấy tình hình như thế, đi thẳng lên bục, tuyên bố màn tiệc khiêu vũ sẽ kết thúc sớm hơn dự định, tiếp theo là màn hát kịch và buổi bán đấu giá từ thiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.