Đến lúc này, Tiêu Chỉ Tình, vú Vương, và Tố Tâm cuối cùng
cũng thôi không khóc nữa, cùng nhau ngồi xuống xung quanh chiếc bàn trà.
Vú Vương và Tố Tâm muốn nói lời cảm ơn với Dương Thần, nhưng
hắn gạt đi, cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Sau khi ngồi xuống,Dương Thần vuốt ve Lam Lam, dò hỏi:
- Mấy người sắc Vi,
Nghiên Nhi, Trinh Tú đâu rồi?
- Chị em họ đều đã
ra một khu đảo nằm cách khá xa chỗ này, dù sao thỉnh thoảng cũng phải luận bàn võ
công, không tiện ở đây, cũng không cần lo lắng đả thương người vô tội.
Lưu Minh Ngọc nói.
Dương Thần sửng sốt:
- Nghiên Nhi và
Trinh Tú cũng đi sao? Tu vi của các cô ấy không phải đã...
- Đột phá rồi...
Đường Uyển có vài phần cảm khái nói:
- Sau khi anh đi
không bao lâu, Nghiên Nghiên đã đột phá, bây giờ đã là Hóa Thần sơ kỳ. Cũng
không biết có chuyện gì xảy ra, mà An Tâm tự nhiên khi luyện công trong đêm đã
xảy ra điều phi thường, kết quả là cả cô ấy cũng đã có bước đột phá.
- Còn về Trinh Tú
thì rất đáng khâm phục, hình như ngộ tính của cô ấy rất cao, mặc dù tu luyện
sau cả Nghiên Nghiên nhưng bây giờ cô ấy cũng đã tiến vào Hóa Thần sơ kì
Dương Thần không nói lời nào, lại có chút lo lắng, không biết
Thái Nghiên và Trinh
Tú ngộ được cái gì, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt.
Việc Trinh Tú đột phá khiến cho hắn không khỏi có chút giật
mình, cô gái nhỏ này đã tu luyện tới Hóa Thần, mặc dù trong thời gian rất ngắn!
Mặc dù là do có đan dược hỗ trợ, tiến đến Tiên Thiên đại
viên mãn rất nhanh, nhưng cảm ngộ được lại là một việc khó khăn.
Việc này rất khó nói, dù sao Trinh Tú cũng có nhiều kinh
nghiệm so với các cô gái cùng trang lứa, trải qua rất nhiều nguy hiểm, đối với
chuyện thế gian đã có rất nhiều cảm xúc đặc biệt.
Tính đến hôm nay, trong số các cô gái của mình, cũng chi còn
lại Lâm Nhược Khê, Đường Uyển, Mạc Thiện Ni, Lưu Minh Ngọc và Lý Tinh Tinh đang
ở Yến Kinh là chưa
đột phá được đến Hóa Thần, Tiêu Chi Tình không thể tu luyện
nên không tính.
- Các em xem đấy, mấy
cô ấy đều đã đột phá, không cảm thấy nóng lòng sao?
Dương Thần trêu ghẹo nói.
Lưu Minh Ngọc điềm nhiên cười nói:
- Vấn đề này trước
đây chúng em đã từng nói qua rồi, bọn em tuổi tác đã lớn đương nhiên sẽ đột phá
chậm hơn so với lúc còn trẻ rồi.
- Bà xã, những lời
này của Minh Ngọc không thấy có gì không đúng sao? Tuổi của em ngang với Nghiên
Nghiên mà.
Lâm Nhược Khê thư thái cầm lấy một chén hồng trà, đưa lên miệng,
thản nhiên nói:
- Em không vội.
Thấy cô ấy lạnh nhạt mà nói câu đó, khiến Dương Thần không
biết nói gì thêm, đôi lông mày nhíu lại, liền thoải mái cười, không nói thêm
cái gì nữa.
- Đã là như thế, đợi
khi nào Nghiên Nghiên trở về, ông xã anh có thể nhìn xem cô ấy đã tu luyện được
cái gì, đúng là vô cùng thần kỳ đấy.
Dương Thần nhíu mi cười nói:
- Thần thần bí bí,
lại còn giấu cả anh nữa.
Đang nói chuyện, Ron đã mang vài bình rườu Margaret màu đỏ đến,
loại rượu năm 82 này trên thị trường cũng phải có giá hơn hai vạn nhân dân tệ
trở lên, lại còn không có để bán.
Nhưng thủ hạ của Dương Thần trên khắp thế giới quanh năm có
đồ tốt đều hiếu kính đem đến, nên rượu ngon không hề thiếu.
Mở vài chai rượu ra, Dương Thần gọi Ron ở lại, cùng nhau trò
chuyện, uống hai ly, dù sao cũng là ngày vui, chờ đám sắc Vi trở về.
Cô con gái Tiểu mập trước hết nhìn loại rượu nho trang nhã
này cảm thấy hứng thú, xin Lâm Nhược Khê một ngụm, kết quả là vừa uống vào thì
nhổ ra, nói rằng đồ uống không ngon, mùi vị không thể nào bằng nước trái cây.
Dương Thần thì bắt đầu kể lại đại khái những chuyện xảy ra
trong Huyễn cảnh., lại phối hợp ăn ý với Tiêu Chỉ Tình che giấu một số sự việc
có thể khiến cho vú Vương và Tố Tâm lo lắng.
Biết được tu vi của Dương Thần đã tiến tớ Thái Thanh Thần
lôi đại viên mãn, trong Huyễn cảnh gần như không có đối thủ, các cô gái hiển
nhiên có chút vui mừng.
Đương nhiên, Dương Thần biết với thực lực của bản thân mình,
khẳng định không phải là không có địch thủ.
ít nhất, nhân vật phía sau số 1 kia, mình chưa chắc đã là đối
thủ của y, bởi vì lúc trước tu vi chưa đủ, cũng không biết chính xác cấp bậc của
y là gì.
Ron nghe những việc này đều không hiểu, nhưng không hề để ý,
đã uống đến mức mặt đỏ hồng lên bắt đầu nói:
- Minh Vương các hạ,
lần này ngài trở về, tôi có chuyện cần thông báo với ngài.
- Ah? Có chuyện gì
vậy?
- Là Công chúa
Jane, đang dự định thành lập một phòng thí nghiệm ở chỗ cô ấy đang ở. Cô ấy đã
vận chuyển các loại thiết bị, và các loại tư liệu lên tàu chi vài ngày nữa sẽ tới
đây.
Ron nói.
Dương Thần còn tưởng là chuyện gì, gật đầu nói:
- Đây vốn là nhà của
cô ấy, cứ để cô ấy làm đi, sau này muốn làm thí nghiệm cũng đờ phải chạy về, cô
ấy là nhà khoa học nghiên cứu, không có thí nghiệm xác thực thì không được.
Bởi vì đây chính là quốc gia bị bỏ quên, là do nữ vương
Cartherine, cho Dương Thần làm lễ vật, cho nên trên đảo vốn đã có chỗ ở của hai
mẹ con cô ấy, ngoài ra còn rất nhiều đất trổng.
Jane trước đây cũng không thường xuyên đến chỗ này, nhưng vì
muốn ở cùng các chị em khác, nên dự định đem phòng thí nghiệm dời đến đây, dù
sao cũng có tu vi, di chuyển rất thuận lợi.
Một lúc sau, ở bầu trời phía nam bỗng nhiên xuất hiện mấy
bóng dáng xinh đẹp đang hạ xuống, chính là đám người sắc Vi đang quay trở về đảo.
Nhìn thấy Dương Thần và Tiêu Chi Tình, bọn họ mừng rờ, không
ngừng cười nói, hỏi thăm sự tình.
Dương Thần phát hiện ra tu vi của sắc Vi, Thái Ngưng, An Tâm
đều đã là Hóa Thần kì cuối, tu vi chân nguyên của An Tâm lại tăng trướng nhanh
chóng, dường như còn mạnh hơn cả ra sắc Vi Thái Ngưng, cô gái này ngày càng có
nhiều biến hóa, trong đầu hồi tưởng lại đôi mắt xanh đáng yêu kia, lại cảm thấy
cổ quái.
Thái Nghiên và Trinh Tú đã là Hóa Thần sơ kì, hắn tin rằng với
việc dùng đan dược hỗ trợ, chẳng bao lâu sẽ tiến được tới kì cuối.
- Anh yêu, anh đoán
thử xem em lĩnh ngộ được cái gì!
Không đợi Dương Thần hỏi, Thái Nghiên đã ra vẻ đắc ý, trên
khuôn mặt lộ ra nụ cười. Đọc text chỉ có tại ' t ung h oanh . com'
Dương Thần khoát tay:
- Thần thần bí bí,
anh không đoán được.
Thái Nghiên cười hì hì, vận chuyển chân nguyên, trên tay
bùng lên một luồng hỏa diễm màu trắng!
Dương Thần ngẩn ra, hắn chưa từng nhìn thấy loại hỏa diễm
này, nghi ngờ nói:
- Chẳng lẽ là... Dị
hỏa?
- Ông xã, anh cũng
biết ư?
Thái Nghiên chi chi Tố Tâm nói:
- Dì Tố Tâm cho em
biết cái này có thể là một loại dị hỏa gọi là ‘ Tâm Hỏa’
Tâm hoả?
Dương Thần nhìn về phía Tố Tâm, Tố Tâm giải thích cho Dương
Thần.
Tâm hỏa này, chính là một loại Dị Hỏa, do tâm sinh ra, thường
xuất hiện trên người những tu sĩ tính cách nóng nảy, nhưng bởi vì tu sĩ tính
khí khá nóng nảy, thông thường không có cách nào tình tâm tu luyện, cho nên
cũng ít khi xuất hiện.
Hơn nữa, chi có tính khí nóng nảy không thôi thì cũng không
được, nhất định còn phải có một viên Băng Tâm linh lung, để có thể tỉnh táo khống
chế tính tình của bản thân.
Thái Nghiên có cả hai điểm này, dù sao cũng đã từng là cục
trướng cục cảnh sát, tính cách cũng không hiền hòa cho lắm, lại tu luyện công
pháp của Dương Thần, đúng là ma xui quỷ khiến ngộ ra được Tâm Hỏa.
Chi là, Tâm hỏa dựa vào sự ngộ tính của Dị hỏa, không có bí
quyết gì, thủ đoạn tấn công đều do chính tu sĩ ngộ ra, đấy chính là điều khó
khăn nhất.
Dương Thần bảo Thái Nghiên thử lấy Tâm Hỏa công kích mình,
phát hiện ra chỗ tốt tâm hỏa này, không phải sẽ thiêu đốt hay gì gì, mà làm cho
tâm thần rối loạn, sinh ra sự luống cuống bất an.
Cũng có thể nói, đây là một loại Dị hỏa mang tính quấy nhiễu,
đương nhiên là do tu vi của Dương Thần rất cao, nếu cùng đẳng cấp với Thái
Nghiên, sợ rằng bị trúng chiêu thì tình thần sẽ tán loạn.
Trinh Tú cũng không lĩnh ngộ được cái gì đặc biệt, chi là từ
Thiên Tiên mà tiến lên Hóa Thần kỳ, kì thật cũng là bình thường, nhưng cô lại
bĩu môi, cảm thấy không cam lòng.
Lại nói Thái Nghiên và Jane khi tiến lên Hóa Thần Kỳ một người
ngộ ra Dị Hỏa, một người ngộ ra lĩnh vực, giống như sắc Vi và Thái Ngưng đều có
‘Đạo’đặc thù, Trinh Tú nhìn lại mình, chi là chuyển hóa chân nguyên thông thường,
nên cô khó tránh khỏi sự khó chịu.
Dương Thần xem vẻ mặt cô như vậy cười cười, rút ra từ trong
nhẫn không gian một đôi song đao tình xảo, đưa tới trước mặt cô.
- Được rồi, cô bé
ngốc, cái này cho em, pháp bảo song đao này là trung thượng phẩm đấy, xem ra rất
thích hợp với tính cách của em.
Dương Thần nói.
Không chi có Trinh Tú, các cô gái khác đều lộ ra ánh mắt
khác thường.
Tính cả hai chuôi thì mỗi cái không dài quá một thước, một
cái thân đao dày, lộ ra hoa văn màu sắc như dây liễu, còn khắc hai chữ “ Mạn
Châu”, một cái khác thì thân lại mỏng hơn, hoa văn giống như đóa hoa hé mờ, khắc
hai chữ “Sa Hoa”.