Cũng không phải Ngọc Tuyết Ngưng coi thường nơi này, thật sự là rất khó
lý giải, nơi nguyên thủy không được khai hoang và phức tạp thế này, sao
lại hấp dẫn người ta đến ở chứ.
Hơn nữa, cảnh sắc tự nhiên có thể tự hào duy nhất ở đây cũng chẳng có gì hấp dẫn người ta cả, bởi vì vấn
đề khí hậu toàn cầu chợt giảm nên rừng mưa nhiệt đới ở đây cũng tràn đầy nguy cơ.
Mặc dù nhiệt độ ở đây cao hơn những nơi khác không ít,
nhưng cũng chỉ trong thời gian này mà thôi, qua một hai tháng nữa thì
chỉ e rừng mưa cũng héo rũ triệt để.
Dương Nguyên Túc gật đầu một cách khẳng định, tiếp tục dẫn đường cho Ngọc Tuyết Ngưng.
Ở giữa đảo nhỏ hơi hướng về phía Bắc, trên bãi đất cao hơn mực nước biển
khoảng hơn 300 thước Anh, có một tòa nhà gỗ rất bình thường, con đường
nhỏ gồ ghề uốn quanh, ba mặt là rừng cây, một mặt là vách đá.
Nếu như không chú ý nhìn thì cũng không ý thức được là nơi đây có người ở.
Lúc này, một người phụ nữ mặc quần áo vải thô màu tha chì, đầu đeo một cây
trâm gỗ đang đứng ngoài căn nhà gỗ phơi một chút thảo dược khô.
Người phụ nữ nhìn có vẻ khoảng 30, 40 tuổi, vóc người yểu điệu, dung mạo
thanh tú, chi là bộ quần áo cũ kia đã che mất hơn nửa dung mạo của cô,
rất có hơi hướng quê cha đất tổ.
Khi Dương Nguyên Túc dẫn Ngọc Tuyết Ngưng xuất hiện ở trên mặt đất ngoài căn
nhà, người phụ nữ buông chiếc giỏ làm bằng trúc trong tay xuống, tay xoa xoa vào quần vải, nghiêm túc mà cung kính quay người đến trước mặt Ngọc
Tuyết Ngưng.
- Tiền bối.
Người phụ nữ khom lưng hành lễ, sau đó liền tiếp tục quay về phơi thảo dược của mình như không có chuyện gì.
Ngọc Tuyết Ngưng có chút hăng hái nhìn bóng lưng người phụ nữ, cười hỏi Dương Nguyên Túc đang đứng bên cạnh:
- Cô ấy là sư tỷ ngươi sao?
Dương nguyên túc cười khổ, tựa hồ đối với vị sư tỷ này cũng rất bất đắc dĩ:
- Đúng vậy, đây chính là sư tỷ ta, Lý Tuyết Mai, là một trong những tồ tiên của nhà họ
Lý ở Hoa Hạ hiện nay, sư tỷ ta từ trước đến nay trầm mặc ít lời, nhưng tỷ
ấy thực sự rất kính nể tiền bối, tiền bối đừng trách tỷ ấy vô lễ.
Ngọc Tuyết Ngưng cười khanh khách nói:
- Đúng là đứa trẻ không hiểu chuyện, như là ta cướp người đàn ông của cô
ta vậy. Nếu tôi trách cô ta thì cô ta còn có mạng mà đứng đây ư? Sư phụ
ngươi cũng chưa chắc giữ được người lão nương muốn giết.
Mặc dù
trên mặt vẫn là nụ cười mê người, miệng thoải mái trêu chọc nhưng lúc
này ánh mắt của Ngọc Tuyết Ngưng lại khóa chặt trên cửa căn nhà gỗ.
Trong ánh mắt của cô lộ ra sự sự hãi và chấn động, chứng minh nội tâm cô rất kịch liệt, không thể che giấu được.
Vừa vặn vào lúc này, thân ảnh của một người đàn ông trung niên đi ra từ nhà gỗ.
Đây là một người đàn ông thoạt nhìn rất bình thường, khoảng 40, 50 tuổi,
tóc ngắn, hai bên tóc mai hơi hoa râm, khuôn mặt tuấn lãng, lộ nụ cười
thản nhiên, đôi mắt lộ ra tia sáng nhè nhẹ ôn hòa.
Nam tử mặc áo ngắn tay màu trắng, phía dưới là chiếc quần màu nâu đen, đi tất màu đen, dẫm lên đôi dép màu da trâu đã cũ, quai dép cũng đã đứt.
Nếu đi trên đường lớn thì e ngay cả ăn xin cũng không hứng thú với ông ta.
Nhưng nếu như có cường giả nào ở đây, nhìn thấy nam nhân bình thường đến cực
điểm này sẽ ý thức được vì quá bình thường nên mới khiến người ta cảm
thấy có gì đó không đúng lắm...
Hình như là nhìn có vẻ giống băng sơn, tất cả đều lộ ra trước mắt mọi người, nhưng trên thực tế bản thể
thực sự lại ở dưới biển sâu, khó mà biết được.
Hai người này, nữ nhân giống như tiên nữ đến từ thiên cung, nam nhân là như khách qua đường trên thế gian.
Thế nhưng trong mắt người đang đứng một bên là Dương Nguyên Túc lại tản ra ánh sáng không thể nào nhìn thẳng.
- Tiểu Tuyết, nàng vẫn khỏe chứ?
Hai người đưa mắt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng nam nhân phá vỡ sự trầm mặc, nhẹ nhàng ân cần thăm hỏi một tiếng.
Giọng của nam nhân có chút già nua, giống như không phải người với diện mạo này nói ra vậy, giống một người già hơn.
Chỉ một câu hỏi thăm ân cần lại khiến thân thể mềm mại của Ngọc Tuyết Ngưng hơi run rẩy, viền mắt đỏ lên...
Đột nhiên một lực chân nguyên dâng trào khiến người ta sợ hãi, lấy cơ thể nàng làm trung tâm, mạnh mẽ phát ra!
Giống như hàng trăm đầu đạn hạt nhân sắp nổ ở gần trong gang tấc khiến Dương
Nguyên Túc và người vốn ung dung bận phơi thảo dược là Lý Tuyết Mai cũng mở to hai tròng mắt!
Thực lực của Ngọc Tuyết Ngưng không phải hai người bọn họ có thể chống lại, hai
người đều bị uy áp ép đến mức không thở được trấn trụ, không cừ động được!
Đây là loại áp chế pháp tắc huyền ảo mà bọn họ không dám tưởng tượng, giống như dùng cả địa cầu đè lên một que diêm vậy, không phải uy lực mà họ có thể tưởng tượng được!
Chi mành treo chuông, chi cần Ngọc Tuyết
Ngưng không thu lại một chút thì đừng nói tất cả, cho dù là mười mấy
quốc gia châu Mỹ Latin lớn nhỏ ở ngoài hải vực cũng đều bị san thành
bình địa!
Vừa vặn lúc này, nam nhân lộ ra một nụ cười khổ, không
biết bước chân dịch chuyển thế nào đã đến trước mặt Ngọc Tuyết Ngưng,
lập tức giơ tay khoát lên vai Ngọc Tuyết Ngưng.
Trong nháy mắt,
lực khủng bố vô hình vừa nãy muốn hủy diệt đất trời bây giờ lại như bị
một bàn tay khổng lồ che trời vô hình nắm trọn vậy, toàn bộ đều thu
lại...
Tất cả đều xảy ra với tốc độ ánh sáng, thậm chí khiến Dương Nguyên Túc và Lý Tuyết Mai chưa kịp phản ứng.
Thế nhưng, bọn họ cũng đã ra một thân mồ hôi lạnh!
Hai người sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng cảm nhận được một cách sâu sắc cấp độ của nam nhân và Ngọc tuyết Ngưng, là cảnh giới biến thái cờ nào!
- Tiểu Tuyết, hà tất gì nàng phải thế, muốn gặp ta mà vừa gặp lại như vậy, thật không cần thiết.
Nam nhân cười nói.
Ngọc Tuyết Ngưng hừ lạnh một tiếng, phất tay hất bỏ đôi tay nam nhân để trên vai nàng.
- Tại sao ta không thể làm vậy? Tiêu Dao... năm vạn năm trước ngươi phụ
ta, chọn sứ mệnh chó má thì cũng thôi, nhưng ngay cả tên họ, lai lịch
ngươi cũng lừa ta năm vạn năm! Sao ta không thể như vậy?
- Lẽ
nào bây giờ ngươi muốn nói với ta, tất cả đều không phải do ngươi sớm đã tính toán? Hay là ta chẳng qua chi đúng lúc gặp những chuyện đó...
- Ổ không, ta sai rồi, ngươi là Mông Tiêu Dao, lão tố tông nhà họ Mông, cái tên khốn nghe nói sớm đã chết rồi!
Hai tròng mắt Ngọc Tuyết Ngưng đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, không thấy vẻ đùa
cợt trước đây.
Mông Tiêu Dao lại không buồn bực mà vẫn mang theo ý cười ôn hòa:
- Ta có thể cảm nhận được nàng đã bước nửa bước chân qua cánh cửa đó. Hơn nữa chắc nàng đã nhìn thấy những văn tự mà ta ghi lại trên đỉnh Thông
Thiên tháp. Nhiều như rừng, nàng nên hiểu rõ dụng tâm của ta, nàng ngày
hôm nay thật sự muốn vì chuyện năm đó mà canh cánh trong lòng ư?
- Không sai, quả thực nửa bước chân của ta đã bước qua nhưng ngươi đừng quên, còn nửa bước chân nữa, vẫn chưa bước qua đâu.
Ngọc Tuyết Ngưng cười nhạt.
Mông Tiêu Dao sau khi hơi nhíu nhíu mày, lại thoải mái nói:
- Nàng à, ta tưởng qua năm vạn năm thì nàng sẽ thay đối, xem ra nàng vẫn như trước
đây... Nếu ta đoán không lầm thì thực ra nàng sớm đã có thể bước qua cánh cửa đó, chi là nàng không nguyện ý thôi.
- Cho dù ta muốn bước qua thì cũng không chọn cách giống ngươi.
Ngọc Tuyết Ngưng hít sâu một hơi, làm cho mình tỉnh táo lại, quay người lập tức tự nhiên cười nói, xuân về hoa nở:
- Được rồi, ta không muốn nói với ngươi những lời khiến ta không vui, vì lão già ngươi, không đáng.
Mông Tiêu Dao dường như sớm đã đoán được sẽ như vậy, cười chi vào Ngọc Tuyết Ngưng:
-Nàng...
- Nàng cái gì mà nàng? Ngươi thấy ta rất cổ quái ư? Chẳng lẽ ta phải khóc, phải gào
lên, phải ra tay với ngươi sao? Ta sẽ không giết hai đồ đệ của ngươi, nhưng
ta rất biết cách làm mình vui vẻ... Nếu không làm sao ta có thể ở trong
Vạn Yêu Giới buồn chán năm vạn năm.
Ngọc Tuyết Ngưng rất đắc ý liếc Mông Tiêu Dao một cái, sau đó tự mình đi vào căn nhà gỗ mà ông ta ở.
Trong nhà, vừa đi vào đã có mùi thảo dược, bài biện cổ xưa đơn giản, trên
tường treo không ít vật phẩm trang sức hình các con vật của dân bản xứ,
trên mấy chiếc tủ lại chứa đầy các lọ thảo dược.
Mông Tiêu Dao đi vào phòng, để hai đồ đệ ở bên ngoài.
Thấy Ngọc Tuyết Ngưng nhìn xung quanh một cách hứng thú, Mông Tiêu Dao nói:
- Mười mấy năm trước ta đến đây, vốn định trong lúc rảnh rỗi đi một chút, nhưng lại gặp một đứa trẻ của người dân ở đây bị rắn độc cắn bị thương, đúng lúc gặp mẹ đứa trẻ đó cầu xin giúp đờ.
- Lúc đó ta đang
rảnh rỗi nên dùng chút thảo dược cứu đứa trẻ đó, sau đó người Anh-điêng ở trên đảo này đều cảm tạ ta, tặng ta không không ít đồ ăn và một số đồ
thủ công mĩ nghệ.
- Người dân ở đây rất thuần phác, phong cảnh lại khiến người ta thoải mái, đúng lúc ta muốn thay đổi nơi sống nên đã dựng một căn nhà gỗ ở đây, làm bác sĩ ở nơi đây, dùng một số thảo dược
trên đảo để chữa bệnh cho dân.
- Cứ sống như vậy đã được mười
mấy năm rồi, đối với những người như chúng ta mà nói, mặc dù chi là chút thời gian rất ngắn, nhưng đối với những người ở nơi đây đã rất lâu
rồi.
Ngọc Tuyết Ngưng xoay người lại, cười nói:
- Ta bảo mà, chả trách tìm mấy vòng địa cầu cũng không tìm thấy ngươi,
mặc dù cảnh giới của ngươi cao hơn ta nửa bước, nếu ngươi ở ẩn ta cũng
không tìm được, nhưng với những gì ta hiểu biết về ngươi, những nơi nên
đi ta đều đi rồi, hóa ra... ngươi thay đồi khẩu vị, đến đây làm bác sĩ.