Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1057: Chương 1057: Sao lại kẹp người ta!




Đầu Dương Thần hình như đã bắt đầu nghe không ra nữa rồi, mình không sợ loại phụ nữ độc ác, chỉ sợ loại phụ nữ thích làm nũng thôi!

Lạc Tiêu Tiêu đứng trước mặt chính là loại vô cùng biết làm nũng, cô gái này không phải đang giả vờ, xem ra, quả thực tính tình cô ta là như vậy!

Nếu như là người đàn ông khác, chắc chắn là sẽ cảm thấy vô cùng thích thú, một em gái đáng yêu ngọt ngào như thế này cơ mà, khuôn mặt như thiên thần, dáng dấp đẹp mê hồn, nếu như mình mà chưa kết hôn thì chắc chắn cũng sẽ thích cho mà xem, nhưng bây giờ, mình làm sao mà “tiêu hóa” được cơ chứ!

Một mình Tuệ Lâm thôi mà thiếu chút nữa là phải cắt ruột rồi, thêm một Lạc Tiêu Tiêu nữa thì ruột gan mình chắc phải cắt làm mấy khúc ý chứ!

- Cô đừng có làm loạn lên nữa, tôi thực sự phải đi rồi, không vợ tôi lại gọi điện thoại dục bây giờ.

Dương Thần dùng lực đẩy Lạc Tiêu Tiêu ra khỏi người mình.

Dùng hết sức nắm chặt lấy Dương Thần, nhưng sức của Lạc Tiêu Tiêu làm sao có thể so được với sức của Dương Thần, đành để cho hắn đẩy ra.

Nhìn thấy Dương Thần cứ thế rời đi, Lạc Tiêu Tiêu tức giận dậm chân bình bịch xuống đất,

- Dương Thần! Nếu như anh dám bỏ em mà đi, em... em sẽ chết cho anh xem!

Làm gì có chuyện Dương Thần để ý đến cô ta, móc chìa khóa xe ra, bước nhanh đến chiếc xe của mình.

Lúc còn mấy bước nữa là đến được chỗ đỗ xe, đột nhiên nghe thấy có tiếng “tùm” ở phía sau!

Theo sau đó, là tiếng hét thất thanh của mấy người đi bộ ngang qua hồ!

Dương Thần kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một đám bòn bọt nổi lên, Lạc Tiêu Tiêu đúng là đã nhảy thẳng xuống hồ rồi!

Phụ nữ thời xưa, một là khóc hai là làm loạn ba là thắt cổ tự tử, hôm nay Lạc Tiêu Tiêu không thèm nói hai lời, mới chiêu thứ nhất mà đã “nhảy hồ” rồi sao!?

Phản ứng đầu tiên của Dương Thần là, tốt xấu gì thì cô gái này cũng có chút nội công, còn tưởng mình không biết sao? Nhảy xuống hồ mà có thể chết được sao?

Nhưng sau đó, nghe tiếng hét sốt ruột của mấy người đứng trên bờ, Dương Thần mới phát hiện ra tình hình có gì đó không đúng!

Lạc Tiêu Tiêu này... hình như không biết bơi!?

Lúc trước mặt nước còn sủi bọt, nhưng bây giờ chỉ nghe thấy mấy tiếng “ùng ục ùng ục”, Lạc Tiêu Tiêu đúng chỉ còn có một bàn tay chới với dưới hồ.

- Cái cậu này, cậu còn đứng đó dương mắt nhìn sao! Cô gái ấy là bạn gái của cậu đúng không! Mau đi cứu cô ấy đi!!

Một ông già hét lớn.

Có mấy người đi dạo ngang qua cũng đã phát hiện ra chuyện này, cũng có người bắt đầu cởi bỏ áo ngoài, định nhảy xuống hồ cứu.

Nhưng vừa nghe ông lão hét lên như vậy, tất cả đều trợn mắt nhìn về phía Dương Thần.

Nam nữ cãi nhau, bạn gái cũng đã nhảy xuống hồ rồi, anh là bạn trai còn không nhảy xuống cứu người ta đi còn gì nữa?

Dương Thần chửi thầm một tiếng, đúng là gặp quỷ rồi, người biết nội công không có nghĩa là sẽ biết bơi, mặc dù bản thân mình cảm thấy rất kỳ quặc, nhưng không thể thấy chết mà không cứu, đặc biệt là khi mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình như thế này.

Kết quả là, sau khi lao người đến, nhún một cái, đã lao xuống hồ.

Chỗ Lạc Tiêu Tiêu nhảy xuống, bây giờ đã không còn nhìn thấy cô ta đâu nữa, Dương Thần lặn xuống sâu hơn một chút nữa, trong không gian đen kịt của nước hồ, sau khi cảm nhận một chút, liền túm lấy được một cái cổ tay!

Khoảng cách cũng không xa, không cần dùng nhiều sức, Dương Thần đã nâng được cơ thể sũng nước của Lạc Tiêu Tiêu từ mặt nước lên bờ.

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không ngừng chỉ trỏ, đại khái là mắng Dương Thần không phải, không ra gì.

Dương Thần cũng không để ý đến những người này, nhưng vừa mới bò lên, Dương Thần phát hiện ra mình đã sai.

Lạc Tiêu Tiêu lúc này đã uống không ít nước, ngất đi rồi, nhưng cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng chiếc áo sơ mi dính hết vào người, khiến cho những đường cong, những chỗ cần lồi, những chỗ cần lõm hiện lên rõ mồn một, mấy ngọn đèn đường lại chiếu thẳng xuống, thế nên cô gần như đang khỏa thân vậy!

Phát hiện bất đắc dĩ của Dương Thần, khiến cho cái đó của mình cũng có phản ứng... mặc dù mình không hề mong muốn điều này.

Tuy nói rằng cô gái này không hề có quan hệ gì với mình, nhưng cũng không thể để người khác nhìn thấy cô ta như vậy được.

Dương Thần vội vàng ôm lấy cô, bế thẳng về phía xe của mình.

Sau khi để Lạc Tiêu Tiêu tựa người vào ghế, Dương Thần đang định vận nội công đẩy hết nước trong người cô ra, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy, cô thở phập phồng như cánh hoa, hơi thở dần dần ấm lên...

Giống như là... đang đợi để được hôn vậy.

Dương Thần lập tức ý thức được mình đang bị đùa giỡn, vừa rồi còn tương đối hỗn loạn, nên chưa quan sát được kỹ càng, thế nên giơ hai ngón tay ra kẹp lấy đôi môi của Lạc Tiêu Tiêu!

- Á, ay ya! Đau!

Lạc Tiêu Tiêu mở mắt ra, bực bội đập bàn tay trắng như tuyết của mình vào ngực Dương Thần.

- Anh làm gì vậy hả! Sao lại kẹp môi người ta!

Dương Thần cười giễu cợt

- Tôi còn muốn hỏi cô cơ đấy, cô chết đuối rồi còn gì, sao lại còn biết chu mỏ ra hả?

Lạc Tiêu Tiêu đỏ mặt, chớp chớp mắt nhìn Dương Thần,

- Em nhìn thấy trên phim truyền hình, không phải khi chết đuối, người ta phải làm hô hấp nhân tạo sao... em đợi anh làm...

Còn “hô hấp nhân tạo”!

Khuôn mặt Dương Thần trở nên cứng ngắc,

- Cô quả thật là rất thành thật.

- Đương nhiên rồi, từ nhỏ Lạc Tiêu Tiêu em đã rất thành thật, ba em nói, đây cũng là ưu điểm duy nhất của em! Mặc dù... em cảm thấy đây cũng chỉ là một trong số những ưu điểm của minh mà thôi.

- Được rồi, đúng là sau khi gặp gió rồi thì sẽ gặp mưa... thành thật? Thế mà còn lừa tôi là mình bị chết đuối?

Dương Thần cũng không có tâm trạng đâu mà tiếp tục đùa giỡn với cô nhóc này, tiện tay đẩy cô ra, rồi quay người đi về phía ghế có tay lái.

Lạc Tiêu Tiêu di chuyển ánh mắt của mình, cười duyên một cái, rồi mở cửa ghế ở tay lái phụ một cách rất tự nhiên, ngồi xuống!

Vì xe của Dương Thần là xe BMW, thiết kế cảm ứng, chỉ cần chạm nhẹ vào khóa trong phạm vi cho phép, là cánh cửa xe sẽ tự động mở ra.

Thế nên Dương Thần chưa kịp khóa của.

Sau khi cô nhóc Lạc Tiêu Tiêu này đắc ý ngồi xuống, còn thắt dây an toàn cho mình một cách rất tự nhiên nữa chứ!

Dương Thần sắp tức giận đến run người, từ trước đến nay chưa từng gặp một cô gái nào khó chơi như thế này!

Nếu như là trước đây, chắc chắn mình sẽ cho cô ta một cái tát, không thì vặt đầu cô ta cũng nên.

Nhưng bây giờ mình đã không còn là sát thủ máu lạnh nữa rồi, cũng không thể vì chuyện này mà giết người được, huống hồ điều mấu chốt nhất là mình cũng không hề có ý định muốn giết cô ta.

Giống như một cô em gái nhỏ mà mình không quen đến làm loạn lên với mình, quả thật là rất phiền phức, nhưng cũng không thể dùng dao mà chém chết nó được.

Dương Thần mở cửa xe, lạnh giọng hỏi:

- Cô có ra hay không.

Lạc Tiêu Tiêu lắc đầu,

- Em muốn đi cùng với anh, anh đi đâu thì em đi đó! Nhà anh ở đâu? Em đi xem xem, lần sau sẽ biết đường đến!

Dương Thần đau đầu bóp bóp chán, nhìn sắc trời, đoán chắc mọi người ở nhà đã làm xong cơm tối, đang chờ mình về ăn rồi.

Tình hình này, e rằng vẫn còn phải lằng nhằng.

Dương Thần không muốn Lâm Nhược Khê khổ sở đợi mình rồi lại hiểu lầm, vì vậy rút điện thoại ra, muốn gọi điện thoại về nhà.

Nhưng vừa rút điện thoại ra, Dương Thần liền nhớ ngay ra đến vụ “nhảy hồ”!

Điện thoại ngâm nước rồi!!?

- Thôi xong! Chuyện quái quỷ gì vây?!

Dương Thần chỉ cảm thấy ngày hôm nay đen đủi đến tận cổ, nhìn chiếc điện thoại không còn chút phản ứng nào, nếu như không phải là đồ Lâm Nhược Khê tặng, thì hắn đã đập bể từ lâu rồi!

Lạc Tiêu Tiêu lén lè lưỡi, nhưng lại giả bộ như không nhìn thấy gì.

Dương Thần tức giận, nhét điện thoại vào túi, nắm tay lại, ánh mắt lạnh tanh nói:

- Tôi đếm đến ba, nếu như cô không ngoan ngoãn chui ra, thì tôi sẽ vứt cô xuống hồ đấy!

Kỳ thực hai người đều đã ướt như chuột lột rồi, nhưng Dương Thần cũng không câu nệ tiểu tiết, huống hồ nước hồ cũng không làm ảnh hưởng đến hai người, không nghĩ nhiều nữa...

Lạc Tiêu Tiêu nhìn sắc mặt kinh khủng của Dương Thần, cắn môi, rồi nhìn ra ngoài bằng ánh mắt vô cùng đáng thương, hét lớn...

- Mọi người mau đến đây mà xem a! Người đàn ông này không cần tôi lại còn đánh tôi!!! Anh ta muốn vứt tôi xuống hồ!!!

Đám người vừa lúc nãy đứng xem náo nhiệt cách đó không xa, lúc này nghe thấy tiếng hét thất thanh của Lạc Tiêu Tiêu, trong chốc lát đã xúm lại xem.

Dương Thần rốt cuộc cũng đã hiểu cái gọi là “phụ nữ và tiểu nhân thì cùng một ruộc”, bất lực, mày còn có thể làm gì được nữa đây?

Không thèm để ý đến những người có mặt ở đây, liều lĩnh kéo cô ta ra?

Người ta là một cô gái đẹp như hoa như ngọc, lẽ nào không có người nào thèm muốn sao, trên đường chỉ có một mình mày, làm sao có thể nói rõ được quan hệ chứ!

Dương Thần không biết phải xử lí cô gái này như thế nào nữa, nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất cũng nên báo tin về nhà, tránh để đến lúc về Lâm Nhược Khê lại tức giận với mình.

Dương Thần nhìn xung quanh, tìm một cậu thanh niên trẻ tuổi, cười cầu hòa nói:

- Người anh em, có thể cho tôi mượn điện thoại một chút được không?

Cậu thanh niên này liếc mắt nhìn Dương Thần, mỉa mai nói:

- Tôi nói nghe nè người anh em, tôi thấy anh đi BMW, tốt xấu gì thì cũng phải có chút phong độ, đừng có bạc đãi phụ nữ như vậy, cô ấy xinh đẹp như vậy, anh đối xử tốt với người ta một chút, đến lúc này rồi còn gọi điện thoại a, lẽ nào anh còn định gọi cảnh sát đến giải quyết tranh cãi dân sự sao?

Dương Thần muốn một đấm đấm cho anh ta chết luôn đi đỡ phải lải nhải nhiều, đây là cái thứ lí luận gì chứ!?

- Tôi không có ý đó, tôi muốn gọi điện thoại cho vợ tôi, cô ấy đang...

- Cái gì!? Anh còn có cả vợ sao!? Anh đã kết hôn rồi!? Kết hôn rồi lại còn “đầu độc” cô gái này sao!?

- Tôi... tôi... đúng vậy... nhưng tôi...

Dương Thần hết đường chối cãi, thôi coi như xong, hiểu lầm lớn rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.