Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 525: Chương 525: Tâm ma và thân vương




Đúng vào lúc giữa trưa, bên ngoài viện bảo tàng Louvre nổi tiếng nằm ở bờ tây sông Seine nước Pháp.

Vừa xem xong buổi biểu diễn thời trang ở Selma vào lúc chiều, một mình Lâm Nhược Khê khóa túi xách của mình lại rồi bước chầm chậm qua Kim Tự Tháp pha lê nổi tiếng.

Cô mặc chiếc váy ngắn màu đen, mang đôi giày cao gót bằng pha lê màu đen, mái tóc đen nhánh khẽ bay theo gió, quần áo gọn gàng, cách phối hợp đơn giản nhưng thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.

Thành phố nổi này từ trước tới giờ không thiếu sự trang điểm nhiều màu sắc do quan niệm trước đó, nhưng cũng chính vì thế, tiêu chuẩn thẩm mỹ của mọi người rất hay bị xoi mói, nhưng không có gì phải nghi ngờ, Lâm Nhược Khê đã phá vỡ đi hàng rào thẩm mỹ của phương Đông, phương Tây, mặc dù cô không cố ý trang điểm thật đẹp nhưng có một số người giống như là đang chăm chú nhìn con hạc đang lạc giữa bầy gà.

Nếu không phải là người thật tinh mắt thì đều có thể nhìn thấy quần áo đơn giản trên người Lâm Nhược Khê, trên thực tế đều không phải là những đồ xa xỉ phẩm không dưới hai mươi ngànro, những người có thể mặc vô cùng quý phái, e rằng từ sớm đã có một số paparazzi hoặc là thợ chụp ảnh, muốn tiến lên phía trước bắt chuyện.

Đúng lúc này, một đôi trai tài gái sắc da trắng ôm nhau thân mật đang đứng lên bên cạnh hồ, lên tiếng chào hỏi Lâm Nhược Khê.

- Ôi, cô Lâm, cuối cùng cô cũng đã xuất hiện, thật vất vả cho chúng tôi khi đợi cô rồi.

Gã Stern tóc vàng bảnh bao chào hỏi Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê đang nhớ lại những kiểu thời trang mà lúc nãy cô thấy, cẩn thận lựa chọn thương hiệu mà một năm qua tìm kiếm và nghĩ một số chuyện khác, đột nhiên thấy Stern và Alys xuất hiện, khiến cô có chút giật mình.

- Ông Stern và cô Alys, các người ở đây là vì chờ tôi sao?

Lâm Nhược Khê có chút không hiểu, sáng hôm nay lúc đi ra ngoài, Dương Thần vì phải giải quyết chuyện của hắn mà không đi cùng cô mà lại cùng với anh em Stern, tối qua đã chia tay ở quán rượu, buổi sáng cũng không thấy đâu.

Vốn tưởng anh em nhà Cromwell dở hơi này cuối cùng sẽ đến nơi khác chơi, không ngờ lại đột ngột xuất hiện trước mặt cô.

- Quả thật lúc nãy tôi có thấy cô Lâm tại đại sảnh nhưng chúng tôi cảm thấy không khí nơi đó quá oi bức, liền sớm ra đây đợi cô Lâm, cũng hơn một tiếng rồi đó.

Alys nói một cách khổ sở.

Lâm Nhược Khê có linh cảm không tốt, cô điềm nhiên nói:

- Không biết hai vị đợi tôi để làm gì, có chuyện gì à?

Stern cười ha hả hỏi:

- Cô Lâm, ông Dương không có mặt ở đây sao?

- Vâng, có vẻ anh ấy đi thăm hỏi những người bạn ở châu Âu, có thể mai mới về.

Lâm Nhược Khê nói rõ.

Stern ồ lên một tiếng.

- Vậy bây giờ cô Lâm đang đi đâu?

Lâm Nhược Khê nhìn ra được dáng vẻ chờ đợi của hai anh em nhà này, càng cảm thấy tò mò, cô hỏi:

- Tôi tính đi ăn một cái gì đó, rồi đến thăm bé Harry, nhân tiện đi mua ít quà cho nó, gặp ở Pari, xảy ra việc như thế này cũng xem như là có duyên.

- Tốt quá!

Stern bỗng la lên một tiếng, vẻ mặt cảm động nói:

- Cô Lâm thật sự là Thánh mẫu Maria chuyển thế, thật khiến chúng tôi cảm động, chúng tôi cũng nghĩ giống như cô Lâm đây, là đến thăm bé Harry, hay chúng ta đi ăn trước rồi hãy đến bệnh viện.

Cùng đi ăn sao?

Lâm Nhược Khê hiểu được, có lẽ hai anh em nhà này dây dưa bằng việc mời ăn uống, từ từ lên xe, mặc dù không biết tại sao họ quấn lấy cô nhưng cô thật không thể thẳng thừng từ chối họ, ngẫm đi ngẫm lại, coi như những ngày này cùng họ đi vậy.

- Được đó, dù sao tôi cũng chỉ có một mình, xem như có hai người bạn vậy.

Lâm Nhược Khê đồng ý nói.

Chỉ thấy vẻ mặt của Stern và Alys thoải mái hơn, Stern ngại ngùng, nhỏ giọng nói:

- Cô Lâm quả thật tốt bụng, tối qua ông Dương có nói, cô không quá để ý việc mời chúng tôi ăn vài bữa, tôi vẫn lo lắng cô không muốn, xem ra là do tôi nghĩ quá nhiều rồi, nhưng cô yên tâm, quan trọng là bây giờ chúng tôi và người nhà tôi đã thông suốt một số chuyện, đợi khi người nhà tôi hiểu rõ tình hình thật sự của chúng tôi, họ sẽ trả tiền cho cô Lâm ngay thôi.

Lâm Nhược Khê vừa nghe mới tỉnh ra, thì ra là do tên Dương Thần đó nhiều chuyện rồi, ai nói cho hắn biết nhiều ngày qua mình rất muốn mời hai anh em nhà này? Tiền không thành vấn đề, quan trọng là hai anh em nhà họ là những người mà người bình thường chịu nổi sao? Đợi khi lên xe mình lại làm chuyện đó thì làm thế nào đây?

Bây giờ tốt rồi, hai người họ cận kề mình, hơn nữa còn có bắt đầu như thế này, không lẽ trên đường đi mình nói không muốn sao?

Mặt Lâm Nhược Khê không biểu lộ điều gì, nhưng trong lòng cô hận đến mức nghiến răng...

Dương Thần đáng chết, Dương Thần thối tha, hắn phải đi ra ngoài chơi bời thì cứ đi, làm gì mà người đi rồi, còn bỏ lại bên cạnh mình hai tên dở hơi này?

Nhưng dù có như vậy thì Lâm Nhược Khê cũng đành phải nói vài câu với anh em Stern, cô đi về hướng bãi giữ xe.

Chỉ có điều, Lâm Nhược Khê không phát hiện, còn có vài bóng người trong biển người mênh mông bám sát mấy người bọn họ…



Bên cảng La Havre, chỗ lên tàu của chiếc du thuyền Louie mười sáu.

Đám người Verdessa và bảy người của Thạch Trung Kiếm đều nhìn người đàn ông từ xa đang dần dần đi tới kia.

Khuôn mặt của người đàn ông đó có chút thanh tú, nhưng lôi thôi lếch thếch, giống như là sáng sớm khi ra đường quên không cạo râu vậy, gã mặc chiếc áo sơ mi bằng vải bông màu đỏ, phía dưới là chiếc quần thể thao sốc sếch màu vàng nhạt và mang một đôi giày chơi bóng hiệu Nike.

Lúc này một mình đi bộ đến, miệng còn ngậm điếu thuốc, bỏ hai tay vào túi áo, thật là bê bối.

- Ác ma? Ngài là nói người đó à?

Verdessa thật sự đã nhận ra người đàn ông đó là ai rồi, không phải trước đó hai ngày là Dương Thần được đích thân nữ hoàng xứ Wales bảo lãnh à?

Khắp nơi trên người đàn ông bí ẩn này đều lộ ra nghi vấn, nhưng Verdessa vì bận rộn với công văn nên cũng không điều tra rõ ràng, đến bây giờ vẫn là không biết nên dùng thái độ nào đối với Dương Thần.

Phần tử khủng bố? Gã không sợ, nhưng nữ hoàng xứ Wales? Gã không sợ cũng phải sợ.

Dương Thần đi đến, khi còn cách mọi người hai mươi mét thì một tay hắn kẹp lấy đầu thuốc, nhếch miệng cười, chào hỏi nói:

- Đây không phải là Cục trưởng Verdessa à? Thật là có duyên nhỉ. Tôi vẫn đang nghĩ muốn lên tàu thì người phụ trách việc điều tra có ngăn cản tôi không? Nếu ông là Phó cục trưởng thì xem ra không thành vấn đề rồi, ha ha ha ha...

Mặt Verdessa tái mét, mình quen hắn à?

- Ác ma quyết đấu với tôi, tôi sẽ giết chết ngươi!

Đột nhiên, tên thiếu niên Prince với vẻ mặt tràn đầy sự tức giận đã la lên một tiếng, bước lên một bước, tay trái ngửa lên trời, ánh sáng của một quả cầu thủy tinh xuất hiện, lơ lửng trên tay cậu rồi dần dần lan ra xung quanh.

Cho dù là ban ngày thì vẻ đẹp từ ánh sáng của trái cầu vẫn khiến người ta choáng váng, đám người của Verdessa suy nghĩ trong vài giây, không kịp nghĩ kỹ, trái cầu này là gì, tại sao nói xuất hiện là xuất hiện vậy?

- Prince, dừng tay!

Storm girl Laura quát mạnh một tiếng, tay trái túm lấy Prince, ánh sáng của trái cầu cũng theo đó mà tan biến đi.

- Laura, sao lại ngăn cản tôi? Cô rõ ràng quen anh ta mà.

Prince kêu to, trong hốc mắt thậm chí xuất hiện sự giận dữ.

Laura lạnh lùng nói:

- Chính vì ta biết hắn là ai nên không cho phép cậu động thủ, cậu vẫn không phải là đối thủ của hắn.

Dương Thần vẫn im lặng nhìn thấy tất cả, lúc này, hắn ném đầu thuốc xuống biển, cẩn thận đánh giá một chút dáng vẻ của Prince, rồi nhìn đám người của Laura, hắn nhíu mày nói:

- Các người nói linh tinh gì vậy? Tôi có thù hằn với đứa trẻ này à? Thiếu niên này sao lại gặp tôi đã muốn quyết đấu với tôi? Chậc chậc, tiểu tử à, ngươi biết quyết đấu nghĩa là gì không?

- Ta biết!

Trên khuôn mặt Prince tuấn tú trắng nõn lộ ra vẻ hung tợn, y như muốn ăn tươi nuốt sống Dương Thần, cậu lớn tiếng nói:

- Quyết đấu là cuộc chiến trong đó người ta lấy tính mạng làm tiền cược, ác ma à, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.

Dương Thần gãi đầu:

- Tôi không nhớ tôi đã từng làm gì với cậu, cậu còn nhỏ như vậy, tôi cũng không thể cùng cậu cướp đàn bà, tôi cũng không thiếu tiền, sẽ không cướp tiền tiêu vặt của cậu, cậu làm gì mà hận tôi vậy?

Prince giận dữ, khàn giọng nói:

- Ác ma, ngươi đừng nghĩ tránh được, ngươi chắc chắn biết ta là ai, người đừng có trốn.

Cô gái tên Enma bên cạnh lo lắng nhìn Prince, cô đỡ vai Prince rồi nhỏ giọng khuyên:

- Prince à, đừng như vậy nữa, được không? Anh thật biết dọa người ta...

- Không cần đàn bà như cô quản đâu, mau biến đi!

Prince gạt tay Enma ra.

Enma bị đẩy ra, chỉ có thể nhìn Prince bằng ánh mắt tội nghiệp, cũng không đám nói gì, chỉ có Laura thương tiếc xoa đầu cô bé, mong Enma đừng quá đau buồn.

Nhìn thấy Prince lúc nãy còn rất ác độc đột nhiên biến thành bộ dạng điên cuồng này, trán Verdessa toát mồ hôi lạnh.

Nếu không phải Laura ngăn cản thì không chừng vừa nãy đã đánh nhau rồi, cái tên tiểu tàn bạo này có quan hệ gì với tên lưu manh Dương Thần kia?

Dương Thần bĩu môi, xem thường.

- Cậu không nói thì tôi làm sao biết được tôi đã làm gì, ngay cả lần trước đi vệ sinh thế nào tôi còn không nhớ nữa!

- Minh vương, ngươi không quen Prince, nhưng ngài chắc chắn biết cha của nó, Tâm Ma - Lais Winter.

Trong mắt Laura ẩn chứa sự thù hận, nói ra từng chữ từng chữ một nhưng rất dễ nhận ra, cô đang cố kiềm nén sự giận dữ.

Dương Thần sửng sốt, lúc này mới cẩn thận nhìn chằm chằm vào bảy người này, trong chốc lát hồi tưởng lại, cười chế giễu, vỗ vỗ trán rồi nói:

- Thật ngại quá, ngày tháng nhàn rỗi quá nhiều, suýt chút nữa không nhận ra các người là ai, không ngờ là người của Thạch Trung Kiếm, nhiều năm trước còn có quan hệ với tôi, nhưng do gặp quá nhiều người nên đột xuất không nhớ ra.

Dương Thần nói tới đây, chợt dừng lại:

- Lais Winter sao... Người đàn ông đó tôi nhớ rất rõ, ra là người suýt nữa giết chết tôi... Nhưng cuối cùng lại bị tôi giết, ha ha, quyết đấu à?

Dương Thần lại nhìn về phía Prince đang hùng hổ, thở dài:

- Tôi nói rồi, chiêu thức lúc nãy của cậu tại sao có cảm giác quen thuộc đến vậy, xem ra cha cậu là pháp sư tâm ma, đứa con này cũng là pháp sư tâm ma phải không? Không sai không sai, từ ma lực lúc nãy của cậu mà phán đoán thì gần như không hề yếu hơn cha cậu nha!

- Tôi đã vượt qua cha của tôi rồi, tôi nhất định có thể giết ngươi, ác ma như ngươi, báo thù cho cha ta.

Tiếng nói Prince trầm lại.

Lúc này, tên Wood khôi ngô trong Thạch Trung Kiếm đã đứng dậy, cao giọng nói với Dương Thần:

- Minh vương các hạ còn nhớ tôi không?

Dương Thần ngẩng đầu nhìn, nghĩ kỹ lại, nghi ngờ hỏi:

- Ngươi là... Người đá năm xưa? Ngươi chưa chết sao?

Wood nhếch miệng cười:

- Năm đó, tôi trơ mắt nhìn Minh vương một mình giết hại đoàn quân tinh nhuệ của Thạch Trung Kiếm chúng tôi, bao gồm mười một người kỳ tài, có thể nói là do trời cao chiếu cố đến, tôi bị thương nặng và vẫn có thể sống, nhưng năm đó Prince vừa mới trở thành thành viên của Hiệp hội ma pháp Merlin, chỉ nhìn thấy vài hình ảnh đầu tiên trên chiến trường, chẳng qua, cậu ta vẫn nhớ hình dáng của ngươi, là ngươi, lần đầu tiên trước mặt cậu ta giết cha của cậu ta.

Dương Thần im lặng, trong đầu không khỏi hiện lên chuỗi ngày tháng ở nước Anh tanh mùi máu kia.

Lúc trước sau khi đáp ứng sự giao phó của Kathleen, dường như một mình quấy rối hoàng gia Anh một trận long trời lở đất, sau khi giết chết những thành viên chủ yếu muốn giết hại mẹ con Kathleen này, cuối cùng nữ hoàng Anh cũng không thể tại vị, khiến cho Thạch Trung Kiếm ngoại lệ được tham gia vào việc tranh đoạt địa vị trong hoàng gia.

Nhưng trong Thạch Trung Kiếm, đội ngũ tinh nhuệ của Hiệp hội ma pháp Merlin đúng lúc có pháp sư tên gọi là “Tâm ma”, Lais Winter thống lĩnh.

Trình độ ma pháp của Lais Winter cực cao, kêu gọi tâm lý tiêu cực bên trong người Dương Thần, sản sinh ra nỗi đau khôn cùng về mặt tâm hồn, từ đó khiến thân thể phải chịu những kích thích thông thường, với tình hình não bộ không chịu khống chế, phán đoán việc sinh ra các loại cảm giác không muốn sống.

Dương Thần vốn có một mặt vô cùng đen tối, bị pháp ma kích thích, gần như trong nháy mắt, hắn rơi vào vực sâu thăm thẳm.

Tuy nhiên, khi lâm vào đường cùng, kẻ mạnh thật sự luôn có thể phản công lại.

Dương Thần sử dụng tia sáng cuối cùng, cứng rắn thôi thúc tinh thần được ổn định, gạt bỏ tạp niệm, nắm lấy cơ hội, chém chết Lais Winter không có năng lực phản kháng kia.

Đây gần như là lần chiến đấu gần với cái chết nhất của Dương Thần, nhưng cuối cùng đã bảy tám năm qua, hắn cũng không nhớ đến lần đầu tiên đó.

Giờ phút này, hiện trường có chút lạnh lẽo, bảy người của Thạch Trung Kiếm ẩn chứa sự căm thù đối với Dương Thần, nhưng không dám ra tay tùy tiện, mà Dương Thần vẫn đang suy nghĩ về quá khứ, những điều này khiến hắn cảm thấy rất xúc động.

Đám người của Verdessa khiếp sợ, khó có thể bình tĩnh lại.

Tuy bọn họ không hiểu cách xưng hô “Minh vương” thay thế cho điều gì nhưng không ngờ người đàn ông này lại một mình giết sạch đoàn quân tinh nhuệ của Thạch Trung Kiếm.

Nói như vậy, nhân vật huyền bí vào năm đó đã giúp nữ hoàng xứ Wales giành lại địa vị và làm ổn định địa vị bá chủ hoàng gia Anh thật sự chính là người đàn ông Hoa Hạ tướng mạo xấu xí này à?

Như vậy, đã rõ nguyên nhân của việc nữ hoàng xứ Wales muốn tự mình đến đồn cảnh sát bảo lãnh... Verdessa toát mồ hôi lạnh và suy nghĩ, gã có chút sợ hãi, nếu người đàn ông này thật sự bị chọc giận thì Cục An ninh nước Pháp cũng bị chiếm sao?

Một lát sau, Dương Thần nhẹ giọng cười rồi ngẩng đầu nói:

- Bị các người nhắc tới như vậy, tôi nhớ ra rồi, tùy các người, tôi đã giết rất nhiều người của Thạch Trung Kiếm, các người hận tôi cũng có thể hiểu được, nhưng không có nghĩa tôi sẽ để các người giết chết tôi, có lửa mới có khói, gần đây tôi đã cố gắng tu tâm dưỡng tính, cũng không thể tùy tiện để các người giết tôi, nhưng hiện tại thì chúng ta nên lên tàu đã.

Thấy Dương Thần muốn lên tàu, Verdessa sợ hãi cả kinh, nói:

- Vậy... Vậy thì ông Dương này, cho tôi hỏi ngài cũng lã thành viên tham gia đại hội lần này phải không ?

Dương Thần có chút xấu hổ, hắn nói:

- Tuy rằng tôi không được mời nhưng đâu có nghĩa ai nhận được thư mời mới được tham gia, ông xem tôi đã chạy tới đây rồi, ông cũng không nỡ bắt tôi trở về Pari chứ? Tôi đã ngồi xe gần ba tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới tới được đây.

- Ở mỗi đầu đường của chúng tôi đều có người canh gác, không có giấy thông hành thì không thể vào được đây, ông Dương không thể là... Đem người của chúng tôi làm cho...

Verdessa cảm thấy nói chuyện vô cùng khó chịu, trong lòng bực bội, nhưng cũng không dám giận dữ với Dương Thần.

Dương Thần vội khoát tay.

- Tuyệt đối không có, chỉ có điều họ đã ngất đi mà thôi.

Da của Verdessa co giật một lúc, gã không biết làm thế nào cho tốt, muốn ngăn cản người đàn ông này gần như là rất nguy hiểm, nhưng để hắn lên tàu, hắn có thể sẽ làm loạn kế hoạch của cuộc họp bí mật lần này không?

- Cục trưởng Verdessa à, để hắn lên tàu đi, đừng để đến lúc cuối, khiến hắn chỉ có thể động thủ mới để hắn lên, điều đó chỉ có thể là sự sỉ nhục mà ngài tực rước lấy thôi.

Một giọng nam nho nhã lịch sự bỗng từ sau lưng mọi người truyền đến.

Dương Thần không cảm thấy bất ngờ, hắn liếc qua liếc lại, nhìn thấy hai dáng người đang từ bên này đi về hướng hắn, họ nhe răng cười, còn vẫy tay với một người trong số đó.

Người đàn ông đi tới mặc chiếc áo khoác màu đen mang phong cách thân sĩ, trên áo đính những cúc áo dát vàng tinh xảo, dáng người cao chừng một mét chín, mái tóc màu vàng nhạt được chải chuốt bóng loáng.

Khuôn mặt của người đàn ông đó anh tuấn, bình tĩnh, lông mày sáng, da trắng nõn nà, mịn màng như da con gái, nhưng nhìn thế nào cũng là một người đàn ông trưởng thành điển trai đến nỗi khiến người ta mơ hồ.

Cô gái dịu dàng đứng bên cạnh người đàn ông, lúc này đang bĩu môi, giống như là đang giận ai đó, dáng vẻ có rất nhiều điểm tương đồng với người đàn ông kia, khiến người ta rất dễ nhìn ra, đây là con gái của người đàn ông, mà lại giống như tình nhân.

- Người là thân vương Sargeras sao?

Storm girl Laura cẩn thận đánh giá, rốt cuộc nhận ra người đến là ai, trong mắt ả đầy vẻ căng thẳng.

Thân vương Sargeras xuất hiện, thậm chí còn khiến ba tên kỵ sĩ bàn tròn nãy giờ không nhúc nhích kia phải đứng lên.

- Không cần nhìn tôi như vậy, tôi cũng giống như mọi người, có dẫn theo con gái của tôi là Lilith. Tham dự đại hội lần này giống như tôi, một cụ già sống cuộc đời ẩn dật, chắc hẳn không đáng được tiếp đón long trọng như vậy.

Sargeras hiền hòa nói.

- Cha à, đừng phí lời với họ, bọn họ là những kẻ nhát gan, đều kiêng kị cái tên của cha, vốn dĩ chưa thấy qua động tác của cha đã sợ như vậy rồi.

Lilith hừ một tiếng, ánh mắt tập trung vào người Dương Thần, bĩu môi nói:

- Minh vương các hạ, thật là bất hạnh, lại gặp nhau nữa rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.