Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 701: Chương 701: Tây Thi




Ninh Quang Diệu vội đem ảnh chụp nhét trở về, có chút gấp gáp cười nói:

- Ồ, Thúy San à, anh ở đây.

La Thúy San nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, bưng một chén trà tiến vào, nhìn Ninh Quang Diệu dịu dàng cười nói:

- Vừa về đến nhà liền vào trong phòng, đi làm một ngày không mệt mỏi sao, uống chút sâm Mỹ, em thấy mình mấy ngày nay hơi nóng giận.

Ninh Quang Diệu trong mắt hiện lên một tia cảm động, nhận chén trà, nói:

- Em đi làm cũng mệt mỏi mà, còn chăm sóc anh, thật làm phiền em quá.

La Thúy San mỉm cười lắc đầu, khóe mắt vừa mới liếc tới màn hình máy tính trên bàn của Ninh Quang Diệu, hơi hơi sửng sốt.

Ninh Quang Diệu uống vài ngụm trà sâm Mỹ, gặp ánh mắt La Thúy San dừng lại ở màn hình máy tính, trên mặt có chút xấu hổ, vội hỏi:

- Đúng rồi, Quốc Đống còn không chịu trở về sao.

- Đúng vậy.

La Thúy San quay đầu lại, bất đắc dĩ cười nói:

- Đứa nhỏ này cũng hăng hái giống mình, mình cũng thật là, dù thế nào cũng là thân sinh phụ tử, chúng ta chỉ có một người con trai, Quốc Đống nếu không đúng, mình cũng nên cho nó một lối thoát thích hợp.

- Hừ, co được dãn được, mới có thể làm nên đại sự, nó không chịu được đả kích như vậy, về sau như thế nào tiếp quản được Ninh gia!? Khi anh còn trẻ cũng không có điều kiện thuận lợi như nó bây giờ, tuổi nó bây giờ đã lên làm cán bộ cấp Giám đốc sở, còn muốn thế nào nữa?! Anh thấy chiều chuộng làm hư nó, vì sao mọi người nhìn thấy nó là nhượng bộ lui binh! Cũng không nhìn, đối phương Dương gia là dễ chọc sao!?

Ninh Quang Diệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

La Thúy San yên lặng gật gật đầu.

- Quả thật, sau khi cha qua đời, tuy rằng chúng ta vẫn là có ưu thế nhất, nhưng chung quy tư cách có chút miễn cưỡng, cũng không có thể chống chọi hai vị lão nhân Dương gia, Lý gia kia.

Ninh Quang Diệu thở dài.

- Tóm lại, mình nên tìm thời gian thích hợp khuyên nhủ nó, thực không chịu thua, anh sẽ suy xét đưa nó đi xuống phía dưới rèn luyện!

La Thúy San vừa nghe, thất thanh nói:

- Đi nơi khác sao? Việc này... việc này có nhất thiết không, đi ra bên ngoài chỉ là cần đấu một chút lý lịch, thứ này Ninh gia chúng ta căn bản không cần, có chỗ nào có thể so sánh với Yến Kinh nơi rèn luyện con người này? Quang Diệu, mình đừng có gấp, Quốc Đống mặc dù có chút không hiểu chuyện, nhưng công tác là không thành vấn đề!

Ninh Quang Diệu không thể không hừ một tiếng, cũng không cãi lại vợ mình.

La Thúy San sắc mặt u ám bất định một lát, bỗng nhiên thấp giọng nói:

- Mình... Là đang lo lắng cho Tiết Tử Tĩnh sao...

Ninh Quang Diệu tay cầm chén trà run lên, thiếu chút nữa làm nước trà đổ ra ngoài, ngạc nhiên nhìn La Thúy San.

- Em... Sao lại...

La Thúy San sắc mặt hơi đau khổ nói:

- Em đâu phải không biết năm đó mình cùng Tiết Tử Tĩnh từng có một câu chuyện xưa, việc này có cái gì đáng kinh ngạc đâu. Tuy nhiên sau này cô ta được gả cho người nhà họ Lâm, còn sinh ra Lâm Nhược Khê, chúng ta lại sớm có con cái, cuộc sống dần ổn định, em cũng không nhắc tới cái gì.

Ninh Quang Diệu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chột dạ cười cười.

- Dù sao cũng là cố nhân, hơn nữa cha mẹ cô ấy đều mất rồi, anh chỉ là có chút thương tiếc đứa nhỏ kia. Huống chi, Quốc tế Ngọc Lôi đích thật là dây chuyền sản xuất trọng yếu khu kinh tế Giang Nam. Anh cũng hy vọng, có thể chống đỡ qua cửa ải này.

La Thúy San đáy mắt chảy qua một tia lạnh lẽo, giây lát lướt qua, ngẩng đầu dịu dàng nói:

- Công việc mình rất bận, việc này tạm thời bỏ qua một bên. Em vừa lúc ngày mai có việc đi Trung Hải khảo sát, thay mình đi giúp Ngọc Lôi khơi thông quan hệ. Những người đó nếu không ai đi giám sát, đều làm ăn không tử tế, hay là em đi xem được thì tốt hơn.

- Em... Thật sự?

Ninh Quang Diệu có chút không thể tin được.

La Thúy San liếc mắt nhìn chồng một cái.

- Chẳng lẽ em vì mình và Tiết Tử Tĩnh từng có một đoạn tình, sẽ hận chết con gái của Tiết Tử Tĩnh sao? Trẻ con là vô tội, em cũng vì kinh tế quốc gia mà suy xét.

Ninh Quang Diệu cảm động vô cùng, đi lên trước, cầm lấy hai tay của người vợ.

- Mấy năm nay phải đối mặt với những mưa gió khó khăn, anh trong lòng vẫn đều cảm ơn. Không ngờ tấm lòng của em còn bao dung hơn so với sự tưởng tượng của anh. Một người chồng như anh thật không bằng em... Thúy San à, anh nói thật, anh vẫn còn lo lắng em sẽ không vui khi thấy anh quan tâm kia đứa nhỏ kia. Là anh rất xin lỗi em. Nếu em có thể thay anh đi chăm sóc nó một chút, thật sự rất cảm kích em.

La Thúy San lắc đầu, chân thành tha thiết dịu dàng cười nói:

- Với em mà nói, chỉ cần có thể giúp đỡ mình, những thứ khác đều không sao cả...

Ninh Quang Diệu thâm tình nhìn người vợ trước mắt, trên gương mặt mang theo nét tang thương, hốc mắt hơi hơi ướt át, cuối cùng, dùng sức ôm lấy bà...

Trung Hải, tòa nhà Quốc tế Ngọc Lôi, đèn đuốc sáng trưng.

Đã tới thời gian rạng sáng, nhưng toàn bộ người trong tòa nhà chưa ai tan tầm về nhà.

Không ít nhân viên thay nhau nghỉ ngơi cũng chủ động về tới công ty, luân phiên làm việc trước máy tính, để cho một bộ phận khác có thể được tiếp tế một ít thức ăn nước uống.

Dựa theo yêu cầu của Lâm Nhược Khê, cứ mười phút, nhóm kế toán của công ty lại mua vào một lượng lớn cổ phiếu. Những bộ phận khác cũng đều đang trấn an người hợp tác khắp nơi, tận lực lôi kéo các tổ chức.

Trong phòng họp tổng chỉ huy, Lưu Minh Ngọc đã trở lại công ty cùng những cán bộ cấp cao của các bộ phận khác đang chặt chẽ thảo luận cái gì, còn Lâm Nhược Khê vẫn như cũ, ngồi ở vị trí của mình, nhìn các loại số liệu trên màn hình, dường như đang xuất thần.

Lúc này, cửa phòng họp bị mở ra, mọi người bên trong bỗng nhiên ngửi được một mùi cay nóng, trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng hội nghị đều nhìn phía cửa...

- Ha ha, cái mũi các ngươi đều rất mẫn cảm nha.

Dương Thần bỗng nhiên hai tay cầm theo túi to túi nhỏ một đống đồ, vui vẻ từ từ đi vào một bên, đem đồ đặt tới trên bàn hội nghị, đẻ thẳng lên không ít văn kiện đặt ở phía dưới.

Nếu trước đây, khẳng định có người sẽ bất mãn cho rằng Dương Thần tùy tính và quấy rầy, nhưng hiện tại Dương Thần thân phận là chồng của Chủ tịch, mọi người không tiện chất vấn cái gì.

- Giám đốc Dương, cái gì vậy?

Một quản lý hỏi.

Lâm Nhược Khê sắc mặt trong trẻo lạnh lùng quay đầu, cũng nhìn Dương Thần.

- Còn có thể là cái gì, bữa ăn khuya đó.

Dương Thần nói xong, từ trong túi lấy ra từng túi ni lông đựng đồ ăn vặt, các loại xiên cay, bánh mật xào, sườn chiên, đủ loại đồ ăn vặt ở chợ đêm, được đặt ra trên mặt bàn.

Mọi người căn bản cơm chiều không ăn no, lại công tác tới rạng sáng, vừa thấy những thứ mà ngày thường cũng không thèm liếc mắt nhìn, đều có chút nuốt nước miếng.

Nhưng, mọi người vẫn là đem ánh nhìn Lâm Nhược Khê trước...

Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng gật gật đầu:

- Không cần nhìn tôi, ăn đi.

Mọi người lúc này mới vui vẻ chạy đến chỗ ấy, đều tự cầm một ít, bắt đầu ăn ở trong phòng hội nghị.

Dương Thần sau khi lấy cho Lưu Minh Ngọc một chén mì sợi thịt bò, lại cầm mấy xiên thịt dê nướng, đưa đến bên miệng Lâm Nhược Khê, nói:

- Nào, há mồm!

Lâm Nhược Khê nghiêm túc nhíu mi, nhỏ giọng nói:

- Vì sao Minh Ngọc được ăn mì thịt bò, em chỉ có thể ăn thịt dê xiên nướng...

Tuy rằng nhỏ giọng, nhưng Lưu Minh Ngọc ngồi gần đấy vẫn nghe thấy, cô cũng phát hiện trong tất cả thức ăn, chỉ có cô một mình có mì thịt bò ăn, cho nên lúc này đành phải giả vờ cái gì cũng không biết, cúi đầu ăn mì.

Dương Thần cười khan vài tiếng, tiến đến Lâm Nhược Khê bên tai nói:

- Minh Ngọc về sau có ba cô ấy nuôi, cho dù không ở Ngọc Lôi công tác, cũng được chăm sóc tốt. Em à... Không làm Chủ tịch thì theo anh cùng nhau bán thịt dê xiên nướng, hiện tại nên thích nghi với khẩu vị này trước, đây là do anh mượn quầy hàng riêng tự mình nướng đó!

Lâm Nhược Khê vừa nghe, nhất thời xấu hổ nhìn hắn.

- Đùa như vậy vui lắm sao! Em mới không cần thích nghi đâu!!

Dương Thần nhún vai:

- Được, vậy em không ăn, thịt dê xiên nướng cũng cho Minh Ngọc luôn, uổng phí công anh nướng lâu như vậy...

Lâm Nhược Khê vừa nghe, vội vàng lại nói:

- Không được! Em... Em cũng không ăn cơm chiều.

- Em không phải nói không cần thích nghi sao, bà xã, em không thể thay đổi như vậy chứ.

Dương Thần có chút vô tội nói.

- Phụ nữ vốn hay thay đổi, lấp đầy cái bụng đói cũng không thể sao.

Lâm Nhược Khê cũng không nói nhiều, trực tiếp cầm lấy thịt dê xiên nướng trên tay Dương Thần, từng miếng nhỏ cắn ăn ngon lành.

Vài người quản lý cao cấp vừa ăn bữa ăn khuya, vừa châu đầu ghé tai, tuy rằng công ty tai vạ đến nơi, nhưng có thể ở thời điểm này nhìn thấy Lâm Nhược Khê ăn thịt dê xiên nướng, thật đúng là thật sự mới mẻ!

Dương Thần lại đem mấy xâu thịt dê xiên nướng đưa tới trước mặt Lâm Nhược Khê, ước chừng hai mươi mấy xâu, xoay người nói với mọi người:

- Không cho phép ai ănvụng thịt dê xiên nướng của bà xã tôi! Nếu tôi mà biết tôi sẽ đem người đó ném xuống từ mái nhà!

- A? Vâng vâng…!!

Vài nhóm quản lý ở đây dở khóc dở cười, nhưng đều gật đầu đồng ý, kỳ thật dựa vào lá gan bọn họ, cũng không dám đoạt đồ ăn của Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê duỗi chân đá đá ở bắp chân Dương Thần, khuôn mặt nhanh chóng đỏ như quả táo, người này là ai vậy!

Dương Thần cười ha hả, căn bản không cảm thấy ngượng ngùng, lại sửa sang lại, cầm mấy chiếc túi to còn lại đi ra ngoài.

Lâm Nhược Khê hỏi:

- Phải đi tới chỗ Thiến Ny không?

Dương Thần bước chân dừng lại một chút, quay đầu lại cười nịnh nói:

- Bà xã anh minh, dự liệu như thần.

- Hừ!

Lâm Nhược Khê khinh thường nói:

- Thật đúng là một người cũng không chịu buông.

Dương Thần than thở nói:

- Không có biện pháp a, bận quá, đưa qua chỗ Thiện Ny xong, còn phải đưa cho An Tâm.

- An Tâm?

Lúc này Lưu Minh Ngọc cũng tò mò, xoa xoa đầu môi còn dính canh thịt bò, hỏi:

- An Tâm cũng ở lại công ty không trở về?

- Đương nhiên a!

Dương Thần đắc ý nói:

- Nếu An Tâm không giúp anh giữ vị trí, anh làm sao có thể ra bên ngoài mua bữa ăn khuya!? Cái này là phân công hợp tác!

- Em nghĩ anh chính là muốn rảnh rỗi.

Lâm Nhược Khê oán hận cắn một miếng thịt dê xiên nướng, lười liếc mắt nhìn người có da mặt dày này một cái.

Đúng lúc này, Dương Thần bỗng nhiên một bước, thân hình vọt đến gần chỗ Lâm Nhược Khê, cúi người, ngay trên mặt Lâm Nhược Khê dùng sức hôn "chụt" một cái thật lớn!

Một tiếng này, khiến toàn bộ những người khác trong phòng làm việc đều ngây dại!

Lâm Nhược Khê cũng có chút ngây ra, theo bản năng sờ sờ khuôn mặt còn ẩm ướt, thiếu chút nữa không kinh hô lên! Không ngờ ngay trước mặt nhiều người như vậy lại bị hôn!

Dương Thần trừng mắt nhìn, nói:

- Thế nào đều được, thả lỏng một chút, mặc kệ kết quả thế nào, vấn đề lớn đến mấy, cuối cùng còn có anh chống đỡ.

Lâm Nhược Khê ánh mắt đầy tình cảm nhìn người đàn ông, thất thần một hồi lâu, mới hơi hơi gật gật đầu.

- Cái gì cũng đừng sợ! Cổ đại không phải là có đậu hũ Tây Thi sao, cùng lắm thì theo anh bán thịt dê xiên nướng làm thịt dê xiên nướng Tây Thi!

Dương Thần vỗ bộ ngực nói.

- ...

Vừa mới còn trong mắt nổi lên một tia cảm động, nghe nói như thế, Lâm Nhược Khê tức thì lại nghiến răng nghiến lợi:

- Cút!

Dương Thần bật người vội vội vàng vàng chạy đi, một đường vẫy tay với những người ngồi trong phòng hội nghị, khiến tất cả mọi người đều trợn mắt.

Lưu Minh Ngọc càng cố nén cười, ăn mấy miếng mì, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hướng Lâm Nhược Khê nói:

- Tổng giám đốc Lâm, nếu tôi nhớ không lầm, ngày mai chính là ngày đấu thầu phát triển ba dự án bất động sản tại Biện Châu, nơi đó chúng ta chuẩn bị hơn một tỷ tiền đầu tư, hiện tại quân bài chưa lật đều bị phơi bày hết rồi, còn tiếp tục đi đấu thầu hay không?

Lâm Nhược Khê nghe được việc này, vẫn là lập tức nghiêm túc lên, cũng không nghĩ nhiều, nói:

- Đương nhiên phải đi, tuy nhiên tôi sẽ phái những người khác đi, cô ở lại tổng bộ chỉ huy ban Quan hệ xã hội là tốt rồi.

- Tổng giám đốc Lâm, việc này không ổn.

Lại một người quản lý sau khi nghe được câu chuyện, vội vàng nói:

- Hiện tại giá cổ phiếu chúng ta đã rớt xuống ba mươi phần trăm! Thời điểm như thế này lại đi đấu thầu dự án lớn như vậy, hơn nữa đối thủ có sự chuẩn bị, chúng ta như vậy không phải tự tìm đường chết sao!?

- Đúng vậy tổng giám đốc Lâm, như vậy càng lún càng sâu a!

Lâm Nhược Khê không hài lòng nói:

- Tôi đương nhiên biết, nhưng vấn đề là nếu chúng ta thật sự không đi, ngoại giới khẳng định sẽ cho rằng vì chúng ta hoàn toàn vô lực chống cự, công nhân cũng sẽ hoàn toàn mất đi sự tin tưởng.

Mọi người nghe xong, tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng lại cảm thấy có đạo lý, lòng người tan, mới là điều kinh khủng nhất.

Mà đúng lúc này, một gã trợ lý tạm thời chạy vào phòng họp, kinh hoảng nói:

- Tổng giám đốc Lâm, không tốt rồi, vài đại cổ đông yêu cầu mời dự họp hội nghị khẩn cấp, yêu cầu đổi mới Tổng giám đốc điều hành! Bằng không... Bằng không bọn họ sẽ bán ra cổ phần của bọn họ với giá thấp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.