Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 500: Chương 500: Thật giống chim cánh cụt




Hai chiếc xe Jeep RANGLER việt dã cải trang màu rằn ri, trên mỗi xe trừ người lái ra đều có thêm hai tên thổ phỉ áo đen, một tên cầm trong tay súng phóng rocket, tên kia thì giữ súng máy Gatling có độ tàn phá uy chấn thế giới, nghiễm nhiên muốn đánh banh xác đám người Dương Thần cùng với chiếc xe.

Dương Thần dường như chưa nhận thấy, sau khi từ từ nhập xong số điện thoại, ấn nút gọi, mới ngẩng mặt lên mỉm cười, thấy hai chiếc xe Jeep chỉ còn cách khoảng chừng trăm mét, nâng khẩu súng trong tay lên.

Tên áo đen trong xe Jeep dù sao cũng đã chịu qua chế độ huấn luyện quân sự nghiêm khắc, tuy rằng xét về cục diện bọn chúng chiếm thế chủ động, lại không chút lơ là cảnh giác, chiếc xe Jeep bắt đầu di chuyển vòng vèo không qui luật tiến đến, để tránh bị Dương Thần “không cẩn thận” đánh trúng, mà hai xe phụ trách tấn công cũng sớm lên cò vũ khí của bọn chúng.

- Tạch tạch.

Khói súng bay nghi ngút, hai tiếng súng vang lên, hỏa tiễn nhỏ cỡ đạn bay, xẹt qua theo quỹ đạo thiêu đốt trắng đỏ, cùng lúc hướng về phía Dương Thần và chiếc xe Bentley bay tới.

- Tạch tạch tạch tạch.

Đạn liên tục bắn ra, không phân biệt được là Dương Thần bắn về phía tên áo đen, hay là khẩu súng Gatling của tên áo đen bắn phá điên cuồng.

Súng máy Gatling hỏa lực như rắn điên cuồng, so với hỏa lực mong manh từ khẩu súng trường trên tay Dương Thần, đối lập rõ rệt.

Cố Đức Mạn ở trong xe Bentley không dám nhìn chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, ôm đầu khóc thảm thiết, anh ta muốn chui ra ngoài chạy trốn, nhưng toàn thân lại chẳng có chút sức lực.

Anh em Stern thì lại chạm ly rượu vang thật lâu, chẳng có cảm nhận bên ngoài đang đánh nhau.

Lâm Nhược Khê ngồi ở ghế phụ dùng kính chiếu hậu nhìn rõ nhất trường hợp tàn khốc sừng sững trước mặt ở bên ngoài. Lúc nhìn thấy hai khẩu súng hướng về vị trí xe và Dương Thần nã đạn, tim của cô lại muốn nhảy ra ngoài, nếu không phải có tố chất tâm lý đã qua thử thách, người con gái bình thường có lẽ ngất đi rồi.

- Dương Thần đáng ghét còn nói mình đừng lo lắng, anh như thế thì báo cáo với không báo cáo có gì khác nhau đâu?

Ngay lúc tứ phía lửa đạn ngàn cân treo sợi tóc ấy, hai khẩu súng máy Gatling phía sau tên áo đen đột nhiên ngừng tấn công, mà tên tài xế của hai chiếc xe Jeep mềm oặt ra trên ghế, xe bị mất tay lái, bắt đấu hướng về hai phía chạy gấp khúc.

Hai tên áo đen phụ trách phóng hỏa tiễn không hiểu sao cũng vậy, cùng lúc gục đầu xuống, lại phát hiện hai tên đồng bọn bên cạnh trên trán chúng bị đạn bắn xuyên qua, thứ trăng trắng đo đỏ bắn cả ra ngoài.

Cùng lúc đó, hai quả đạn hỏa tiễn vốn rất nhanh lao đến gần Dương Thần và chiếc xe Bentley, trong tình huống đó còn khoảng mười hai mười ba mét gì đó, ầm ầm nổ tung.

- Làm sao có thể…

Một trong những tên áo đen dung tiếng Pháp nói với chính y như thể mộng du, y không muốn tin, gã đàn ông một mình một súng đứng cách đó không xa không ngờ trong nháy mắt, ngắm chính xác bắn chết đồng bọn của y không nói làm gì, còn không biết dùng cách gì làm nổ hỏa tiễn.

Khoảnh khắc hỏa tiễn nổ tung trong không trung, hai viên đạn xuyên qua phá hủy ngọn lửa bàn trúng bình xăng hai chiếc xe Jeep không người lái…

- Rầm rầm …

Không để cho hai tên còn lại nhiều thời gian suy nghĩ, chiếc xe Jeep bị bắn trúng bình xăng nổ tung, cháy thành hai quả cầu lửa, thậm chí bánh xe đang chuyển động cũng bị nổ tung bay lên trời.

Hai tên áo đen phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, bọn chúng toàn thân dính lửa nhảy ra khỏi xe, nhưng ngọn lửa bốc từ xăng không phải là sát thương chúng có thể chịu được, hai tên “người lửa” không giãy dụa được bao lâu, chết trên bờ đê con sông.

Giải quyết xong bọn đuổi theo, Dương Thần mới nói vài câu vào điện thoại của hắn, sau đó gác máy.

Suy nghĩ một lúc, Dương Thần ném khẩu súng trong tay xuống sông Seine cách đó hơn chục mét, khẩu súng sau khi xẹt qua một đường parabol cao cao rơi xuống dòng sông.

Làm xong việc đó, Dương Thần mới trở vào trong xe, không chút hoang mang lấy thuốc từ trong túi áo ra, rút một cây, mở cửa xe rồi lấy bật lửa ra, tự châm thuốc cho bản thân hắn.

Sau khi thưởng thức một hơi thuốc, Dương Thần vui sướng hài lòng liếm liếm môi, khởi động xe, tiếp tục xuất phát.

Cố Đức Mạn ngồi trong xe ôm đầu ngồi một lúc lâu, phát hiện bản thân chẳng bị gì, mới tò mò ngẩng đầu lên, nhìn xem tình hình bên ngoài, rồi lại nhìn hai anh em Stern hỏi:

- Thế … thế là thế nào?

Alys vừa vuốt ve má anh trai vừa cười nói:

- Ông Cố Đức Mạn, tư thế của ông vừa nãy thật giống chim cánh cụt, đáng yêu ghê, đám người kia sớm đã bị ông Dương “giải quyết” rồi. Chẳng lẽ đến giờ ông vẫn chưa phát hiện ra à?

- A?

Cố Đức Mạn há hốc miệng, vẻ mặt kiểu khó có thể tin được, bị hai anh em vô tâm nhìn chằm chằm, lại khiến anh ta hiểu rốt cuộc lúc nãy anh ta đáng xấu hổ bao nhiêu, không khỏi đỏ bừng mặt, ra vẻ điềm tĩnh nói:

- Thật là may mắn, thật là may mắn, tuy nhiên mọi người không sao là tốt rồi…

Mà Dương Thần ngồi ở phía trước lái xe một lúc lâu lại phát hiện, khong khí có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại, Lâm Nhược Khê ngồi ở ghế phụ khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng nhìn như đóng đinh vào hắn, trong bóng tối, vẻ mặt của Lâm Nhược Khê khiến Dương Thần nổi cả da gà.

- Nào…Bà xã ngoan, vẻ mặt em thế là thế nào, anh lại làm sai điều gì à?

Dương Thần nhíu mày, bản thân hắn lúc nãy có báo cáo rồi mà, không lẽ lại xuất hiện thêm ngã rẽ nào nữa?

Lâm Nhược Khê không trả lời, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, làm việc cô thường hay làm nhất —— trầm mặc.

Dương Thần phiền muộn đưa tay trái đang kẹp điếu thuốc tựa vào cửa kính xe, tay phải giữ tay lái, lâu lâu lại liếc nhìn Lâm Nhược Khê một cái, nhìn người phụ nữ này lại lần nữa rơi vào chiến tranh lạnh, càng nghĩ càng đau đầu.

Đã đến một nơi xa xôi như Paris rồi mà vẫn giống như ở nhà không nói chuyện với hắn, may sao ở nhà có vú Vương, Trinh Tú cũng không quá buồn chán, ở đây chỉ có hai người giương mắt nhìn thế để làm gì? Thế không phải muốn hắn ức chết hay sao?

Hồi lâu, Dương Thần thở dài thật dài, tự cười giễu chính hắn, cười rất khô khan, nheo nheo mắt ngắm nhìn Lâm Nhược Khê không hề hiểu ý của hắn, chỉ có thể bắt đầu tự nói chuyện:

- Kỳ thực anh biết em lại trách anh làm những việc thót tim như thế, nói những câu mà em không thích, tuy nhiên Nhược Khê em cảm thấy anh làm việc không chính chắn, rất nguy hiểm, nhưng thực ra trong lòng anh đã có sắp xếp cả rồi, anh làm sao nỡ để em xảy ra bất cứ chuyện gì chứ, tên háo sắc như anh làm sao nỡ…Đúng không nào?

Lâm Nhược Khê dường như cái gì cũng không nghe thấy, không chút thay đổi cứ nhìn ra cảnh đêm mông lung đen tuyền bên ngoài cửa kính, xe vẫn đang chạy trên con đường nhỏ xuyên qua khu rừng, ngoài rừng cây đen xì ra không có gì để nhìn.

Không có biện pháp gì nữa, Dương Thần chỉ có thể tiếp tục một mình thao thao bất tuyệt nói:

- Buổi chiều khi đến đây, anh nhìn thấy qua trang bị của đám người đó, súng của bọn chúng toàn là G36 của công ty HK Đức sản xuất, loại súng tự động này trước mắt đang dẫn đầu trên thế giới, còn trang phục của bọn chúng hẳn là đặc chế, cũng không phải trang phục chiến đấu chính thức, nói cách khác, nhóm người này khẳng định đến từ tổ chức khủng bố cá nhân cực kỳ cao cấp, trừ phi không ra tay, chứ nếu ra tay thì quyết sống chết, anh rất tò mò không biết mục đích của chúng là gì…

- À, đúng rồi, lúc nãy lao ra khỏi nhà kho, không phải anh không muốn mở cửa đàng hoàng, chỉ là anh nhìn thấy trên cửa có lắp đặt thiết bị phát nổ, nếu không biết mật mã, dù cho dùng biện pháp thế nào cũng phát nổ nên dùng đạn bắn làm nó phát nổ trước, rồi mới lao xe ra với tốc độ cao cuốn theo không khí làm ngọn lửa bị thổi bạt đi, cho nên có khả năng làm em sợ…

Đám người đó có thể xem là lão binh dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, tuy nhiên không biết lai lịch thế nào, nhưng có thể biết rõ ràng, tùy tiện lao xe vào kho hàng lúc trời tối không phải là quyết định sáng suốt, thế nên vẫn canh giữ bên ngoài, dù sao chỉ cần không ra ngoài, chúng ta ở bên trong kho hàng không làm được cái gì cả.

Tuy nhiên bọn chúng không tưởng tượng được chúng ta có thể xông ra, cho nên mới đành lái xe xông ra đuổi theo chúng ta, vốn thế mà, nếu chúng ta đều đi ra rồi, cũng không thể thả đám người cũng bị bắt cóc, dù sao em cũng nghe Stern nói rồi đó, buổi chiều lúc bọn họ bị bắt cóc có nghe thấy tiếng người khác bị giam giữ, theo anh đánh giá thì cũng là quý tộc và nhà giàu tham gia Tuần lễ Thời trang Paris …

Nói đến đây, Dương Thần nhìn thấy Lâm Nhược Khê quay mặt sang, tuy nhiên vẻ mặt không có chút biểu cảm nào, nhưng tốt xấu gì cũng là đang nhìn hắn.

Dương Thần nhếch miệng mỉm cười.

- Vừa nãy anh xuống xe gọi điện thoại, em đoán xem gọi đi đâu?

Lâm Nhược Khê khẽ lắc đầu, trong lòng cô tuy rằng còn đang tức giận, nhưng lại rất hiếu kỳ muốn biết Dương Thần rốt cuộc làm cái gì.

- Gọi báo cảnh sát Pháp.

Dương Thần nói xong, hút một hơi, nhả khói trắng ra bên ngoài cửa xe, lại nói:

- Nhiều người như thế, chúng ta không thể kéo hết trở về được, anh liền báo cảnh sát nói rằng anh nhìn thấy kẻ bắt cóc giam giữ con tin ở một kho hàng bên dòng sông, nhanh đến cứu người, tuy rằng không báo địa chỉ cho họ, nhưng họ có thể nghe thấy tiếng súng nồ rát bỏng lúc nãy chắc chắn sẽ đến, dù sao anh cũng đã xử lý đám người đó rồi, đám người bị bắt cũng không còn nguy hiểm, từ từ mà chờ thôi.

Nghe nói như thế, trong mắt Lâm Nhược Khê loé lên một chút căng thẳng rốt cuộc nhịn không được nói:

- Anh làm như thế, có bị cảnh sát phát hiện không, họ không phải sẽ điều tra số điện thoại sao?

Trong lòng Dương Thần thở ra nhẹ nhàng, cuối cùng mở miệng cười nói:

- Yên tâm, anh dùng điện thoại inte vệ tinh, không phải số điện thoại, trong thời gian ngắn cảnh sát không điều tra ra đâu, đợi đến lúc tra ra được thì phỏng chừng anh cũng đã về nước thêm nữa anh cũng không làm chuyện xấu, đây là cứu người cơ mà.

Lâm Nhược Khê gật gật đầu, đột nhiên nhận ra bản thân cô không ngờ nói chuyện với Dương Thần, gương mặt đỏ lên, vốn chiến tranh lạnh với hắn, biểu đạt bản thân cô bất mãn, liền thêm một câu:

- Đừng có nghĩ giải thích với em nhiều như vậy thì xem như không có chuyện gì xảy ra, anh cứ động cái là làm những chuyện doạ người ta chết khiếp, lại không thèm quan tâm cảm nhận của người ở bên cạnh.

Dương Thần bất đắc dĩ nói:

- Nếu em hỏi anh, anh sẽ nói, nhưng chuyện này không kịp, người ta đều nhằm về phía chúng ta nổ súng, anh không thể giải thích với em trước rồi mới ra tay được.

Lâm Nhược Khê ngẫm lại thấy cũng có lý, cuối cùng buộc lòng phải ngậm miệng, hừ một tiếng lạnh lùng, che giấu sự xấu hổ của bản thân.

Dương Thần đột nhiên phát hiện dáng vẻ xấu hổ quái lạ đáng yêu của bà xã nhà hắn, không kìm lòng nổi không để ý, vuốt nhẹ cằm xinh xắn trên gương mặt trái xoan của Lâm Nhược Khê một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.