Thái Thanh sơ kỳ?
Dương Thần liếc mắt nhận ra Từ Thiếu Cung đã
tấn thăng tới cảnh giới Thái Thanh, tuy không biết xảy ra lúc nào, nhưng từ lần đầu gặp gã tới giờ mới qua bao lâu, người này đúng là kỳ tài số
một.
Sức chiến đấu của kiếm tu vượt xa các loại tu sĩ khác, cho
nên, dù Từ Thiếu Cung có tu vi Thái Thanh sơ kỳ nhưng chỉ sợ không yếu
hơn Lạc Thiên Thu bao nhiêu.
- Từ Thiếu Cung, lúc trước cậu đi đâu? Cậu trốn tránh lúc gia tộc gặp nạn?
Một gã Thái thượng trướng lão Tiêu gia phẫn nộ hỏi.
Từ gia là gia tộc phụ thuộc Tiêu gia, Từ Thiếu Cung biến mất không rõ tung tích khi
Tiêu gia gặp nguy cơ sống còn, điều này khiến người Tiêu gia cực kỳ bất mãn.
Con mắt Từ Thiếu Cung lạnh lẽo đảo qua, như một thanh kiếm sắc bén đâm vào
mắt vị trướng lão kia, khiến vị trướng lão đó run rẩy toàn thân.
- Hừ, tôi còn chưa hỏi các người! Tôi chi tim một nơi yên tĩnh lặng lẽ độ một lần Cửu Thiên Thần Lôi Kiếp, tại sao vừa trở lại Huyễn cảnh, trên
trăm người Từ gia chúng ta thì đã chết hơn phân nửa?
Vị trướng lão kia lo lắng không biết làm sao, nói:
- Cậu nói gì vậy? Chỉ Từ gia gặp nạn sao? Toàn bộ Huyễn cảnh đều bị ba gã Chủ thần tàn sát, tam đại gia tộc tổn thương thảm trọng, Hồng Mông tổn
thất hơn tám phần tu sĩ, cậu nghĩ chúng tôi không đau lòng sao?
Từ Thiếu Cung cười lạnh nói:
- Đúng là đủ nghiêm trọng, chỉ chú ý lo chạy lấy thân mình, cũng không
chịu nhìn đằng sau tôi, có nhiều tu sĩ tu vi thấp như vậy bị bỏ lại
trong Huyễn cảnh. May cho họ, là dọc đường tôi tập trung họ lại, lại có
người báo cho tôi biết các người có khả năng trốn tới hướng này, tóm
lại, tôi muốn các người chết hết đi.
Nói xong, Từ Thiếu Cung không chú ý đám người Tiêu gia cùng trướng lão Huyễn cảnh tức sùi bọt mép, ánh mắt nhìn qua Dương Thần.
Cuối cùng, Từ Thiếu Cung cảm thấy hoang đường, cười lớn:
- Cái tên chết bầm, khiến tôi tức chết mà? vốn nghĩ sau khi bế quan kết
thúc có thể cùng anh đánh một trận đàng hoàng, nhưng thực lực của anh
bây giờ cao tới nỗi tôi không đủ sờ nổi gót chân.
Dương Thần đối với gã Kiếm tu cao ngạo này cũng không ghét, cười nhạt:
- Anh cũng muốn tới chỗ tôi tị nạn?
Từ Thiếu Cung thu phi kiếm lại ngẩng đầu nói: nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Tôi không có thù hận gì với anh, nhưng cũng không muốn tị nạn, chi là
bây giờ không có nơi nào để đi, nếu anh không muốn tôi ở lại, tất nhiên
tôi sẽ đi.
Dương Thần suy nghĩ một chút, có nên để một số tu sĩ ở đây lưu lại không, dù sao cũng không ít người không oán không cừu;
nhưng đúng lúc này từ phía sau Thái Ngưng kinh ngạc hô một lên tiếng!
- Sư phụ? Sao người cũng ở đây?
Ánh mắt Thái Ngưng tập trung vào một mỹ phụ mặc váy đỏ, mắt hạnh má đào, dáng
người yểu điệu, đúng là Đường Lộ Di!
Lúc này Dương Thần mới phát hiện, Đường Lộ Di đã đột phá tiến vào Hóa Thần
sơ kỳ, xem ra là vừa tới Huyễn cảnh thì gặp Từ Thiếu Cung.
Mà
Đường Lộ Di dường như không nghe thấy tiếng gọi của Thái Ngưng, ánh mắt
bà tập trung trên người Lạc Thiên Thu, bà thấy cái gì đó khiến bản thân
kinh hoàng, kích động, hô hấp dồn dập, hai mắt đẫm lệ mờ mịt.
Lúc này, Lạc Thiên Thu lơ đãng lướt qua Đường Lộ Di trong tích tắc, khuôn
mặt không có chút gợn sóng sợ hãi của lão lộ ra một tia kinh ngạc.
- Vương... Vương Thánh? Thật... Thật là anh?
Đường Lộ Di nghẹn ngào, không dám tin vào mắt mình.
Dương Thần và Thái Ngưng ngẩn ra, Dương Thần còn bình thường bởi trước kia đã từng đoán định nhưng Thái Ngưng lại khiếp sợ không gì sánh được.
Hai tay Lạc Thiên Thu nắm chặt; mà Lạc Tiểu Tiểu bên cạnh không hiểu, nhìn cha và người phụ nữ xa lạ kia.
Bầu không khí trở nên cổ quái, mọi người đều ý thức được, Lạc Thiên Thu cùng mỹ phụ Hóa Thần sơ kỳ này có gút mắt không ngờ.
Đường Lộ Di rốt cục cất bước, nhanh phi thân tới trước mặt Lạc Thiên Thu, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt ông ta, thì thào nói:
- Sẽ không sai đâu... Là anh... Hình dáng của anh có thay đồi nhưng ánh
mắt, khí chất của anh có hóa thành tro tôi cũng không quên...
- Vương Thánh! Anh trả lời tôi! Anh là cái tên bạc tình bạc nghĩa, lừa đảo, nói đi đồ
tồi!
Một cảnh tượng không ai ngờ tới, Đường Lộ Di cầm lấy cổ áo Lạc Thiên Thu
không ngừng lắc mạnh, gào thét chói tai, nước mắt giàn dụa, tê tâm liệt
phế.
Một vài vị lão nhân Lạc gia còn nhớ, năm đó Lạc Thiên Thiên
lịch lãm ở thế tục lấy tên là Vương Thánh... Chẳng lẽ cô gái này là...
Rất nhiều người đã đại khái đoán ra, nhất thời cổ quái nhìn Lạc Tiểu Tiểu rồi lại nhìn Đường Lộ Di, so sánh với nhau.
- Bà là ai vậy! Không được động vào cha tôi!
Lạc Tiểu Tiểu bên cạnh kịp phản ứng, nhất thời bất mãn muốn đẩy Đường Lộ Di ra.
Nhưng Đường Lộ Di nghe thấy tiếng cô, chợt nhớ ra điều gì, nhanh tay bắt lấy
hai vai cô, vui mừng nhìn ngắm, đánh giá Lạc Tiểu Tiểu.
- Con... Con gọi anh ta... Con là con gái anh ta? Con tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?
Đường Lộ Di hỏi một loạt vấn đề.
Lạc Tiểu Tiểu cảm thấy bà này điên rồi, mờ mịt nhìn về phía cha mình, không ngờ trong mắt cha lại đỏ lên.
- Cha... Đây là sao...
Rốt cục Lạc Tiểu Tiểu ý thức được tinh huống không ổn.
vẫn quan sát không nói, lúc này Dương Thần mới tiến lên, mang theo cảm xúc nói:
- Lạc Thiên Thu, chuyện cho tới giờ ông còn chưa nhận ra bà ấy sao, nói
như thế nào, bà ấy cũng là mẹ một của Lạc cô nương đó.
Mọi người ở đây đều đồng loạt nhìn Dương Thần, có vẻ rất ngạc nhiên không hiểu tại sao Dương Thần biết chuyện này.
Dương Thần cũng không hiểu sao mình lại nói ra, giống như khi Lạc Tiểu Tiểu
nói tới thân thế của mình thì tự nhiên muốn cho cô biết mẹ một cô còn
sống mới không khiến cô đau lòng nữa.
- Lạc Thiên Thu, ông còn
muốn che giấu sao? Ông lấy ngọc bội Lê Hoa trên người Lạc cô nương đi,
lại cho cô ấy một ngọc bội khắc chữ Lộc, đặt nhũ danh là Lộc Nhi, Lộ
Nhi, nếu tôi đoán không sai, đó là tên ông gọi mẹ một của Lạc cô nương,
phải không? Đây không phải là ông không bao giờ quên Đường sư phụ sao.
- Trước kia tôi đã từng nghi hoặc, vì sao ông biết năm đó Đường sư phụ có con gái, còn biết tên cô bé kia, có tín vật là ngọc bội Lê Hoa của đứa
bé kia, chỉ đến khi Lạc cô nương nói về thân thế của mình thì tất cả đã
rõ ràng.
Nghe thấy vậy, Đường Lộ Di mừng như điên, bà tin Dương Thần không nói lung tung, cô gái trước mắt chính là con gái mình!
Lạc Thiên Thu nhất thời mờ mịt, trong đầu hiện lên tình cảnh sớm tối nhiều
năm về trước, từng vui vẻ và bi thương, hiện lên quyền thế gia tộc lúc
lên lúc xuống, cho tới khi chi còn hai bàn tay trắng lưu vong hải
ngoại...
Nhìn mẹ con gặp lại, ông ta cảm thấy nhiều việc thật buồn cười, ông ta cảm thấy mình có một sự giải thoát...
Lạc Thiên Thu đắng chát, cười tự giễu, đặt tay lên lưng Đường Lộ Di:
- Lộ nhi... Anh xin lỗi em...
Đường Lộ Di ôm thật chặt Lạc Tiểu Tiểu, cũng không biết có nghe thấy không, chi không ngừng khóc.
Lạc Tiểu Tiểu ngơ ngác bị ôm chặt, trong miệng không biết nói cái gì, tựa
như biến hóa đột ngột, không biết tiếp nhận làm sao mẹ một đột nhiên
xuất hiện.
Một đám người trong Huyễn cảnh cảm khái, thổn thức, chẳng ngờ, Lạc Thiên Thu lại có giây phút ôn nhu như thế.
Phụ nữ rất mẫn cảm, như Thái Ngưng biết sư phụ đau khổ như vậy, không đành lòng, một mình yên lặng rơi nước mắt.
Có lẽ tình cảm dịu dàng khiến Dương Thần mềm lòng, kệ những tu sĩ này, họ
muốn ở thì ở, chi cần không ảnh hưởng tới cuộc sống của hắn và người nhà là được.
Mà từ một số ít các trướng lão Hồng Mông, Từ Thiếu Cũng biết được số lượng tu sĩ trong Huyễn cảnh bị hao tổn nặng nề, nhưng
cũng không ít tu sĩ tránh thoát khỏi một kiếp, nhưng nhất thời bị phân
tán, rời khỏi Huyễn cảnh cũng không biết đi đâu, loạn thành một đoàn.
Nhưng rõ ràng, Huyễn cảnh không thể trở về, đặc biệt là Huyền Thiên đảo của Hồng Mông.
Hỏa Thần trăm phương ngàn kế, luân hồi trở thành cao tăng Hoa Hạ, một đường đi lên, trở thành một trong Tứ đại trướng lão Huyền Thiên đảo Viêm Vân
pháp sư, khẳng định không chi một đòn tấn công chớp nhoáng như vậy, hơn
phân nửa là muốn tiếp cận đối
phó Thập Nhị Đô Thiên Thần Ma đại trận giải cứu Zeus.
Đám Dương Thần cũng hiểu vì sao Viêm Vân pháp sư từ trước tới nay “Từ bi vi hoài”, rất ít khi xuất thủ, rất có khả năng là ông ta không muốn lộ ra
thực lực chân chính; không dễ dàng ra tay vậy càng khó phát hiện ra thần cách.
Cũng tương tự, Ninh Nhược Trúc có tu vi cao thâm nhưng cũng
rất ít khi ra tay phân nửa vì sợ lộ ra chân tướng, dù sao cần phòng ngừa vạn nhất tránh kiếm củi ba năm thiêu một giờ.