Lâm Nhược Khê nhã nhặn lịch sự ngồi trên ghế,
cầm một chén trà nóng hổi tỏa ra hương thơm Lam Sơn, nghe thấy câu hỏi
của Dương Thần, mấy người phụ nữ kia nhìn chằm chằm vào mình, ung dung
nhấp một ngụm trà, từ từ đặt xuống.
Trầm mặc một lát, Lâm Nhược Khê mới mở miệng, giọng nói rất trong trẻo:
- Lúc trước em có nói rồi, em cũng không rõ ràng lắm, là lúc đó em thấy Lam Lam bị bắt, em rất tức giận muốn bọn chúng chết hết.
-
Về phần tại sao bọn chúng lại không đánh trả, em cũng không biết mình
tại sao làm được thế, em chỉ nghĩ là bọn chúng không được cử động, để em có thể cắt đầu bọn chúng nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.
-
Còn nữa, em cũng không hiểu vì sao trong đầu việc đầu tiên nghĩ tới là
mượn thanh đoản đao của Trinh Tú, tất cả là vô ý thức, không thể giải
thích rõ được nguyên nhân.
Lâm Nhược Khê nói rất thành khẩn,
hoàn toàn không thấy cô có ý giấu diếm gì, trên mặt cô thậm chí còn có
một chút mệt mỏi, với sự hoài nghi của mọi người, cô không còn sức để
giải thích.
Sau khi nghe xong, Dương Thân yên lặng nhìn vợ một hồi, nở nụ cười dịu dàng:
- Nếu nghĩ không ra thì không cần cố nữa, chỉ cần em và con không có việc gì là tốt rồi.
Nói xong, Dương Thần đứng dậy, nói với mấy người Ngọc Lan Đình:
- Ngọc môn chủ, người gia tộc ẩn thế đã tìm tới tận cửa bắt nạt vợ con
tôi. Sự sỉ nhục này tôi không thể để yên; Bây giờ tôi tới tìm bọn họ
nhưng trước khi đi có chuyện xin nhờ ba người.
Ngọc Lan Đình nghĩ đến cái gì, vẻ mặt hiện ra sự khó khăn nói:
- Dương công tử, không phải chúng tôi nói không giữ lời, bạc tình quả
nghĩa, tới Huyễn cảnh là phá vỡ quy tắc từ xa xưa, dẫn đến mầm tai họa.
Dương Thần khoát tay, cười nói:
- Ngọc môn chủ đã hiểu lầm, tới Huyễn Cảnh, một mình tôi là đủ, nhưng
mà tôi rất lo lắng cho người nhà và dân thường trên đảo, mặc dù còn tồn
tại các chủ thần nhưng có Ngọc môn chủ ở đây cũng yên tâm hơn.
Ngọc Lan Đình dù sao cũng là cao thủ Thái Thanh đỉnh phong, lực chiến
đấu Thất Vĩ Thiên Hồ, so với tu sĩ Thái Thanh đỉnh phong của nhân loại
tuyệt đối mạnh hơn không ít, Dương Thần hi vọng cô có thể làm người bảo
vệ cho các bà vợ một thời gian.
Như vậy, hắn đi Huyễn cảnh cũng không có lo lắng chút nào.
Có lẽ các chủ thần không có địch ý gì với họ bởi do mình để họ ở lại đây.
Mấy người Ngọc Lan Đình nghe thấy thế, không cần từ chối điều này, các
cô ở trên đảo một thời gian ngắn cũng không sao, khó khăn lắm mới được
ra ngoài ngắm nhìn thế giới, lại khiến Dương Thần chịu một cái ân tình,
là cục diện lý tưởng nhất.
Kết quả là, ba người rất nhanh
liền đáp ứng, Ngọc Lan Đình biểu thị mang theo Văn Hồng cùng Kỷ Vân ở
trên đảo một thời gian ngắn, chờ Dương Thần trở về.
Ba cô gái Hồ tộc nghĩ rằng, với thực lực của Dương Thần muốn san bằng ba đại gia
tộc ẩn thế là không thể nhưng thừa sức tàn sát một hồi rồi trở về.
Chúng nữ nghe Dương Thần nói muốn đi Huyễn Cảnh huyết tẩy gia tộc ẩn
thế, không khỏi kinh hồn táng đảm, nhưng Dương Thần đã quyết định chuyện gì các cô cũng không ngăn được.
Huống chi, thù hận hai bên
đã đến mức không chết không thôi, thừa lúc này nguyên khí đại thương, là một cơ hội tốt, miễn cho đến lúc đó khôi phục lại, lại làm ra chuyện gì kinh khủng hơn.
Lần này tới vẫn còn tốt, nếu triệt để liều lĩnh vạch mặt, tổn thương thân nhân ở trong Hoa Hạ thì vô cùng nghiêm trọng.
Dương Thần an bài mọi chuyện thỏa đáng, lại một lần nữa rời khỏi nhưng không trực tiếp đi tới Huyễn cảnh.
Dương Thần bấm điện thoại gọi cho hai người nhưng không ai trả lời.
Thân ảnh chợt lóe, nháy mắt, Dương Thần đã tới Châu Âu, trên một đỉnh núi thuộc dãy Alps.
Tuyết một màu trắng xóa cả núi non, gió lạnh gào thét, rét thấu xương;
nhiệt độ quá thấp khiến việc leo lên núi bình thường rất khó khăn.
Bởi vì là ban đêm, ở đây cũng cách nơi có người sống rất xa.
Khuôn mặt Dương Thần trầm vào nước, rồi đột nhiên gỡ bỏ phong ấn, cắt không gian ra, đánh tan mỏm đá rộng mười mét vuông.
Ầm ầm!
Tuyết ầm ầm sụp suống, tạo thành cơn sóng tuyết khiến dãy núi trở nên hỗn loạn.
Một lát sau, trên bầu trời đêm mở ra bốn cánh cửa không gian, hai anh
em Stern và Alice; Poseidon và Huyết tộc thân vương Rafael, Hermes, lần
lượt đi ra từ đó.
Bốn chủ thần nhìn thấy chỉ có Dương Thần
một mình ở đó, hiểu ra, Dương Thần gỡ bỏ phong ấn không gian khiến họ
chú ý chạy tới.
- Hades, buổi tối đột nhiên anh lại gỡ bỏ
phong ấn, lại không có đánh nhau, như thế là công nhiên phá hư “Minh ước Chư thần”, không được đâu.
- Minh ước Chư Thần? Không phải cái thứ đó đã trở thành vô nghĩa rồi sao.
- Hades, anh có ý gì?
Artemis nhíu mày nói.
Dương Thần hừ lạnh một tiếng:
- Minh ước Chư Thần được ký kết là vì tránh cho tu sĩ Hoa Hạ cùng Thần
Tộc lưỡng bại câu thương, nhưng đó là thế cục trước kia, hai bên đều có
con bài chưa lật để chống lại nhau.
- Nhưng hiện tại, trái tim Gaia sống lại, khiến lực lượng chủ thần vốn hùng mạnh lại càng ngày càng tăng.
- Sau này, à không, bây giờ thực lực của chư thần đã siêu việt hơn tu sĩ Hoa Hạ, còn cần cái minh ước chó má kia sao?
- Sự thực chứng minh, ngày hôm nay ba người Apollo, Artemis và Poseidon đã đánh tan tinh nhuệ của ba đại gia tộc ẩn thế.
- Đừng cho là tôi không biết, chỗ Hermes còn gần hơn so với bọn họ, anh không đến, chỉ có thể là anh vững tin, ba người bọn họ đã đủ rồi, anh
không cần xuất thủ, không phải sao?
- Hắc hắc…
Hermes lộ ra một nụ cười tà:
- Không sai, có vấn đề gì sao? Tôi là Huyết tộc, ban ngày khá mệt mỏi đó.
- Đừng có đùa! Mấy tên các người cho tôi là thằng ngu sao! ? Thực lực
của mấy người, đám kia tu sĩ kia không rõ ngọn ngành, nhưng tôi cũng có
thần cách giống các người; Bây giờ đứng gần nhau như này rất rõ ràng
trình độ từng người.
- Với tình hình chiến đấu lúc sáng, nếu
cả bốn người cùng ra tay, cả đám tu sĩ kia hoàn toàn không có cơ hội
trốn thoát! Các người hoàn toàn có thể giết chết bọn chúng nhưng cố ý
nương tay.
Dương Thần tức giận chất vấn.
- Hades, là anh trách chúng tôi thất thủ sao? Người nhà của anh chắc không có việc gì mà.
Apollo xua tay, bất đắc dĩ nói.
Dương Thần híp mắt
- Còn đang giả ngu sao. . . Tôi nghĩ các ngươi là bạn của tôi, nhưng
hiện tại xem ra, các người đều đang gạt tôi chuyện quan trọng! Khẳng
định các người đang có ý đồ bí mật gì đó mà tôi không biết.
- Hades thân mến, anh không nên đoán bậy, anh là đồng bạn của chúng tôi.
Artemis khuyên nhủ.
Dương Thần cười ha ha:
- Đồng bạn? Tốt lắm, nếu là đồng bạn, các người cũng không thể không
nói cho tôi biết vì sao tôi không liên lạc được với Aphrodite và Ares?
Bọn họ đã đi đâu?
Bốn chủ thần trầm mặc, sắc mặt cổ quái, nói không nên lời.
- Poseidon, anh ở Hawaii, chỗ này còn xa hơn cả chỗ của Ares, anh có
thể chạy tới trên đảo đánh nhau, vậy với tính cách của Ares, không có
khả năng không tham chiến, hắn không đến, khả năng duy nhất, chính là
hắn có chuyện khác quan trọng hơn cần xử lý. Anh nói đi tôi đoán có đúng không?
Dương Thần hỏi Poseidon.
Dáng người Hải Thần khôi ngô, sắc mặt vẫn bình tình, đối mặt với Dương Thần thản nhiên trả lời:
- Chuyện của bọn họ, tôi không rõ ràng lắm.
Dương Thần sớm biết như vậy, trực tiếp nói:
- Khẳng định có quan hệ với trái tim Gaia đúng hay không?
Bốn chủ thần lần thứ hai trầm mặc, ai cũng không có ý mở miệng.
Dương Thần phối hợp nói:
- Lúc trước, tôi chỉ là suy đoán, nhưng hiện tại tôi hầu như xác định
được, trái tim Gaia khiến toàn cầu hạ nhiệt độ có bàn tay phía sau của
các người. Trước đây lúc Athena tìm được trái tim Gaia, Apollo và
Artemis hai người nói tới nói lui rất kỳ quái, có lẽ đã sớm dự đoán có
ngày này.
- Hades. . . Chúng tôi. . .
Apollo có chút không đành lòng, nhíu mày, nhưng vẫn là ngậm miệng lại.
Dương Thần mỉm cười:
- Không cần khó khăn như thế, các người không nói, tôi cũng có thể đoán được, hơn phân nửa là có quan hệ với Athena, tôi không biết rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì, cũng không biết một đám các người mưu đồ bí mật gì. . . Thế nhưng. . . Tốt nhất đừng làm chuyện gì khiến tôi phản cảm nếu
không đừng trách tôi lục thân không nhận.
Nói đến đây, ánh mắt Dương Thần lộ ra sát khí, lành lạnh đáng sợ, như cơn ác mộng giữa trời đêm.
Trong gió lạnh gào thét không còn ai lên tiếng nữa.
Một lúc sau, Hermes đột nhiên giẫm lên hư không, đi tới cạnh Dương Thần, khóe miệng nhếch lên, nhấn mạnh từng lời:
- Hades, tôi tin lời anh. . . Nhưng đừng quên những gì tôi nói với anh
ngày đó, tôi biết anh không muốn tin, nhưng. . . Nếu có ngày lời của tôi thành sự thực. . . Vậy anh nên nhớ kỹ những lời anh nói hôm này. . .
Tôi rất mong chờ.