Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 918: Chương 918: Tùy tiện chơi đùa




Trời mờ tối, vẻ mặt của Dương thần có chút đau lòng và tự trách.

Lưu Minh Ngọc cười điềm tĩnh.

- Về sau anh chú ý là được rồi, tuy anh không thể cho mỗi người một thân phận người vợ, nhưng nếu anh đối với tất cả mọi người đều công bằng, cùng sự khoan dung và trân trọng, thực ra mọi người sẽ không có ý kiến gì cả.

Dương Thần cười đau khổ nói:

- Ý em nói là, những người khác đều có thành kiến với anh?

Lưu Minh Ngọc nhún nhún vai, vẻ mặt “Anh đoán xem”.

Dương Thần hiểu ngầm, cười khẽ tiếng, hắn lập tức đưa tay phải ra, nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn, nhỏ nhắn mềm mại của Lưu Minh Ngọc.

Dương Thần khẩn thiết nói:

- Cảm ơn em, Minh Ngọc, cảm ơn em đã thẳng thắn đối với anh và sự dũng cảm của em, nếu không có em, có lẽ anh sẽ lại làm tổn thương người khác, nhưng chính anh lại không hay biết gì.

Lưu Minh Ngọc giảo hoạt cười:

- Nếu em đã tốt như vậy, chi bằng anh chọn em làm vợ là được rồi.

Dương Thần sửng sốt, sợ hãi nhìn người phụ nữ bên cạnh mình.

Lưu Minh Ngọc phì cười:

- Em nói đùa thôi, em biết anh chắc chắn không muốn…

Dương Thần áy náy, nhéo nhéo tay cô, không biết nói gì cho phải, những vướng mắc giữa hắn với Lâm Nhược Khê, không phải chỉ vài ba câu là có thể giải thích được.

Lưu Minh Ngọc nhìn hắn một cách dịu dàng:

- Tuy thực ra em có chút đố kỵ, anh luôn coi trọng Lâm tổng hơn bất kì ai trong bọn em, nhưng em biết anh có lý do của anh, chỉ cần anh đối tốt với em, như vậy cũng đủ rồi. Dù sao người đàn ông khác, không giống anh, có thể khiến em trẻ mãi không già, đúng không?

Dương Thần thản nhiên nói:

- Hóa ra em coi trọng anh điểm ấy?

Lưu Minh Ngọc rộng mở nói:

- Phụ nữ giống như động vật giống cái đi tìm giống đực trong thế giới tự nhiên, tất nhiên họ sẽ chọn bầu bạn với những người mạnh mẽ, kiên cường, dù cho người đó không phải chỉ có một người bạn gái, nhưng nếu đạt được nhiều lợi ích hơn, thì những hy sinh kia ít nhiều cũng đáng giá.

- Em nói như vậy anh rất đau lòng, nhưng anh thật lòng thích em.

Lưu Ngọc Minh cười khẽ nói:

- Anh yêu, chẳng phải anh nói thích sự thành thật của em sao, đó là những lời trong lòng em, ít nhất bây giờ, có thể em không hoàn toàn thuần khiết vì tình yêu mà cam tâm làm người tình của anh, anh nghĩ muốn chinh phục em hoàn toàn, ít nhất còn phải mấy chục năm nữa đấy.

Dương Thần không có cách nào khác, nhìn cô gái với vẻ đắc ý, liền trực tiếp lái xe rẽ xuống đường.

Xe dừng ở ven đường một con phố vắng vẻ, chỉ có đèn đường chiếu sáng nhất khu vực này.

Lưu Minh Ngọc nghi ngờ hỏi:

- Anh yêu, sao anh phải dừng xe ở đây? Không đến nhà em sao?

Dương Thần cười tà nói:

- Anh thấy em như đang rất đắc ý, anh nghĩ nên trừng phạt em một chút.

- Trừng phạt?

- Chúng ta giống như không ở trong xe…

- A!

Hai má Lưu Minh Ngọc lập tức đỏ ửng lên, làm gì có chuyện cô ta không hiểu cái ý đó.

- Anh…

Dương Thần không thể chờ đợi được, trong xe tràn ngập mùi nồng đậm quyện vào nhau của mùi hương cơ thể cùng hương thơm nước hoa Chanel số năm của cô, khiến lòng hắn rạo rực từ rất lâu rồi.

Ngay tức thì, hắn vòng tay ôm thân thể mềm mại của Lưu Minh Ngọc, không gian trong rộng rãi của chiếc xe BMW X6, cũng đủ để hắn trực tiếp ôm lấy cô lên đùi hắn!

Dương Thần điều chỉnh chiếc ghế ngồi ngả ra đằng sau, khoảng rộng tức khắc càng lớn hơn.

Lưu Minh Ngọc biết nên cũng không né tránh, tuy là ngượng ngùng, nhưng cô lại cảm thấy có chút kích thích.

Thân thể cô ta vốn yếu mềm giống như kẹo bông, phần mông vùi lấp trên đùi, giống như muốn bao bọc cặp đùi.

Lưu Minh Ngọc tiến sát vào lòng Dương Thần, ôm chặt eo hắn, tựa đầu vào bờ vai hắn, thân thể mềm mại nở nang, từ ngực tới bụng, cùng Dương Thần dính sát vào nhau, hơi nóng quay cuồng.

Trong phút chốc, Dương Thần chỉ cảm thấy miệng khát lưỡi khô, liền đưa tay ôm lấy khuôn mặt Lưu Minh Ngọc, hắn cúi xuống, hai đôi môi đối lập với nhau, những nụ hôn nồng nhiệt trỗi dậy.

Phản ứng của Lưu Minh Ngọc rất cuồng nhiệt, cô ta quấn chặt lấy hắn, chủ động đưa đầu lưỡi vào quấy trong miệng hắn.

Chuyện này, bọn họ đã từng trải qua không ít lần, nhưng lần này càng thêm kịch liệt, vì cả hai cùng cảm thấy kề sát nhau hơn.

Phụ nữ là như vậy, một khi đã mở lòng, thì thứ gì cũng đều có thể cho đi.

Lưu Minh Ngọc tuy rất chủ động, nhưng đó là vì ảnh hưởng của rượu, của đầu lưỡi trắng mềm có chút vụng dại, điều này cũng khó trách, vì rốt cuộc kinh nghiệm của cô ta chưa đủ.

Kinh nghiệm của Dương Thần rất phong phú, nhưng lúc này, kinh nghiệm phong phú ấy dường như cũng không giúp được hắn bao nhiêu.

Ôm Lưu Minh Ngọc – một báu vật quý giá như vậy vào lòng, chỉ cần là một người đàn ông, thì anh ta sẽ không thể kiềm chế hay giữ bình tĩnh đươc.

Dương Thần hôn môi Lưu Minh Ngọc, bàn tay không ý thức được của hắn tiến vào bên trong cạnh váy của cô ta.

Tay Dương Thần tiến sâu vào bên trong, chạm vào làn da trắng mịn của Lưu Minh Ngọc.

Lưu Minh Ngọc giật mình, khắp người run nhẹ, thở gấp, tất cả càng làm trỗi dậy tính kịch liệt hơn, đầu lưỡi cũng có chút cứng ngắc.

Tay Dương Thần tiếp tục hướng lên trên.

Áo lót của Lưu Minh Ngọc được cài vô cùng chặt.

Ngực cô thực sự rất đầy đặn, nhất định phải được cài chặt chút, nếu không vừa đi đường, hai chú thỏ trắng nhỏ sẽ nhảy không ngừng, đi được một chút lại quýnh lên, nói không chừng sẽ nhảy xuống bên dưới, lúc ấy chúng sẽ chạy không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Nói như thế nào cũng là tầng cấp bậc cao nhất chỉ sau Chủ tịch ở Công ty, không thể quá diêm dúa lẳng lơ được.

Tay Dương Thần không chen được vào bên trong.

Lưu Minh Ngọc đỏ mặt, hơi hơi nâng cơ thể mình một chút về phía sau, cố gắng để ra một chút khe hở giữa áo lót và làn da của cô, làm cho Dương Thần tiện lợi hành động.

Động tác này thật đúng là có chút hiệu quả, cuối cùng thì tay Dương Thần cũng chen được vào bên trong.

Tiếp đó, Dương Thần không kìm nổi tình cảm, hít sâu một hơi.

- Minh Ngọc em yêu… Dương Thần thở gấp cười:

- Tại sao em lại to hơn rồi…

- Đừng…

Lưu Minh Ngọc ngượng ngùng líu ríu:

- Em cũng không biết… nó phức tạp lắm, em đã đổi rất nhiều áo lót.

Tay của Dương Thần không phải là nhỏ, nhưng so sánh với bộ ngưc của Lưu Minh Ngọc, thì quả thực thua kém, nếu áp vào thì không có cách nào có thể nắm chắc được.

Quả anh đào nho nhỏ, đã trở nên cứng rắn.

Đè ép rất lợi hại, bàn tay bắt đầu hoạt động, thật bất tiện.

Mỗi một vị trí, huyết mạch sôi sục.

Hắn tự nhiên nắm lấy chiếc áo lót mỏng manh đó vén lên trên, hai chú thỏ trắng mịn chắc nịch cuối cùng cũng không bị trói buộc nữa, chúng nhảy ra, Dương Thân giơ tay bắt lấy, hung hăng ra sức.

Cái thứ cảm giác sung mãn, tuyệt vời kì lạ.

Lưu Minh Ngọc đã mềm như một bãi bùn, hai tay ôm lấy cổ Dương Thần, cả người cô ta đều đặt trên người hắn, ghé sát vào tai hắn thở hổn hển, giọng điệu nhỏ nhẹ, mang theo sự mê hoặc quyến rũ vô tận.

Từng giây từng phút qua đi, khoảnh khắc giữa lúc nồng nàn đạt đến một cấp độ mới, vì một số trạng thái đột phát, Dương Thần lại không thể không dừng lại được.

Không có cách nào, Dương Thần buồn bực phát hiện ra, chỗ rẽ ở phía trước, một đám người bán hàng rong đẩy xe đi đến, hiển nhiên là bọn họ mở quán đêm ở vùng này.

Biết quản lý đô thị ban ngày uy phong bát diện, đám người đó không có giấy chứng nhận bán hàng mà có thể ở đây kinh doanh quả không hề dễ dàng.

Lúc Dương Thần ngừng hôn môi mơn trớn, Lưu Minh Ngọc đã hơi mơ mơ màng màng, nhưng động tác Dương Thần nhẹ nhàng đẩy cô ra, khiến Lưu Minh Ngọc lập tức “bừng tỉnh” lại.

Đôi mắt Lưu Minh Ngọc long lanh, tràn đầy sắc xuân:

- Làm sao vậy?

Dương Thần tiếc hận nói:

- Hay là chúng ta đổi địa điểm đi.

Lưu Minh Ngọc như hiểu ra tất cả, cười khanh khách nói:

- Hóa ra anh cũng có lúc xấu hổ, em tưởng da mặt anh còn dày hơn tường thành chứ.

- Anh xấu hổ?

Dương Thần cười ha hả nói:

- Em yêu, chi bằng chúng ta diễn một bộ phim tình cảm hành động vì quần chúng đông đảo?

Nói xong, Dương Thần giơ tay chỉ vào đám người bán hàng rong ở phía trước.

Lưu Minh Ngọc vừa nhìn, liền bừng tỉnh ngộ ra, vốn đã đỏ ửng hai má, lại càng giống như một thứ diễm lệ của ánh nắng chiều, cô cắn môi.

- Anh sao không nói sớm, mặt em hướng phía sau xe, đương nhiên là không nhìn thấy.

Dương Thần thổi hơi nóng nói:

- Vậy thì chúng ta đi đến khách sạn gần nhất, nơi này sẽ có người đến, nói không chừng vẫn luôn có người đến, nếu về nhà em, chắc anh sẽ chết nghẹt mất.

Lưu Minh Ngọc ngây thơ gật gật đầu, bình thường tại lúc này, người phụ nữ sẽ phục tùng vô điều kiện sự sắp xếp của người đàn ông.

Mười mấy phút sau, đã gần đến 3 giờ sáng.

Đêm khuya như thế, lại khiến cho cảm xúc mãnh liệt đặc biệt của nam nữ muốn được phóng thích.

Bước vào cửa một căn phòng của dãy căn hộ kinh doanh gần khách sạn bốn sao, Dương Thần liền vội vã đặt người phụ nữ toàn thân kiều nhuyễn trên một chiếc giường đôi rộng rãi.

Nhìn đường cong mông mẩy từ đằng sau lưng, đã làm cho tuyến trên thận của Dương Thần điên cuồng tiết ra.

Đôi tay của Dương Thần ôm chặt lấy cặp mông căng tròn của Lưu Minh Ngọc, trực tiếp áp thân mình lên, làm chiếc váy của Lưu Minh Ngọc vén lên.

Lưu Minh Ngọc mặc một chiếc tất quần bằng tơ tằm có đai đeo màu mận chin, khiến Dương Thần trong lòng sốt ruột vô cùng bức bách, theo bản năng thì phải xé rách thứ che chắn tiến vào rào cản này.

- Đừng xé!

Lưu Minh Ngọc vội vàng chạy trốn khỏi ma trảo của Dương Thần, quay người lại, bĩu môi nói:

- Anh làm gì mà nóng vội vậy, cũng đã đến đây rồi chẳng nhẽ không để cho anh ăn sao, em tắm cái đã, sửa sang lại quần áo, anh cũng tắm chút đi, sau đó hãy làm có được không?

Dương Thần khóc không ra nước mắt.

- Minh Ngọc em yêu, chúng ta bỏ qua những trình tự này đi, không phải em muốn anh nín chết chứ?

- Không được!

Lưu Minh Ngọc bất mãn nói:

- Anh lần nào cũng vậy, động một tí là cuống lên, em lại không phải người phụ nữ mà anh trả tiền để mua về đùa bỡn dùng chơi, anh muốn làm gì thì làm cái đó, anh biết không, có lúc em cảm thấy, anh tìm đến sự thuần khiết của em chỉ là vì sự phát tiết, bởi vì anh vốn dĩ đã không đối đãi cẩn thận với chuyện này…

Đối với anh mà nói có thể như vậy rất kích thích, nhưng anh có biết làm như vậy với những người phụ nữ bọn em là rất không vệ sinh không, tùy tiện như vậy, nếu chẳng may bị lây nhiễm thì phải làm sao.

Dương Thần bối rối, xem ra đêm nay cô ta quyết tâm lên lớp mình, còn nói mình rất xấu hổ.

- Em yêu, thực sự nghiêm trọng như vậy sao?

Lưu Minh Ngọc gật đầu một cách nghiêm túc.

- Đương nhiên, anh thấy bị người khác coi mình như búp bê, tùy thích chơi đùa trên giường là một việc rất vui hay sao? Cho dù trong cuộc chơi sẽ có lúc hưng phấn, kích thích, nhưng sau khi qua đi rồi, trong lòng sẽ cảm thấy rất chua xót, anh có thể hiểu được không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.