Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1401: Chương 1401: U Linh




Dưới biển sao cuồn cuộn, làn sóng ba đào cuộn trào mãnh liệt trong một mảnh hải vực quay cuồng ngưng trù như mực.

Gío biển mãnh liệt gào thét mang theo hàn ý nhẹ nhẹ mà lạnh như băng cùng với mùi nước biển.

Nếu cẩn thận phân tích rõ, còn có thể ngửi được mùi thuốc súng từ giữa chỗ đó…

Trên một hải phận nhìn như bình tĩnh yên ả, một con thuyền chiều dài vượt quá 100m giống như một con quái thú lớn nhất giữa biển cả, đang yên lặng nổi trên mặt biển.

Tới gần mới có thể thấy rõ, đây là một chiếc tàu ngầm bằng sắt thép!

Giờ này khắc này, một cô gái mặc bộ đồ da màu đen bó sát người, tóc đen thật dài tết thành đuôi ngựa, dáng người phương Đông cổ điển nở nang mang theo lực hấp dẫn làm nổ tung người, đang đứng ở bong thuyền.

Bên cạnh cô gái là một người đàn ông tóc vàng thân hình cao lớn nhưng dáng người hơi có vẻ gầy ốm.

Người đàn ông đó mặc áo khoác hải quân, mặt mang theo nụ cười mỉm nhìn về phía Tây mặt biển, trên gương mặt cường tráng là thần thái thoải mái.

Mà ở phía sau một nam một nữ này là một đội tướng sĩ mặc quân trang của hải quân, chẳng qua là không có bất cứ ký hiệu chứng tỏ là của quốc gia nào. Ngược lại là ở ngực, họ đều dùng một hình dáng hoa văn kiểu bộ xương khô màu bạc chói mắt mà khủng bố buộc vòng quanh!

Người đàn ông tóc vàng chú ý tới ưu sầu của mỹ nữ phương Đông, dùng tiếng anh tiêu chuẩn London nước Anh cười nói:

- Bàn Nhược phu nhân, đừng quá lo lắng, thời gian vẫn còn đủ. Cách thời gian quân khu Giang Nam của Hoa Hạ phát hiện ra chúng ta và tới đây, ít nhất phải nửa giờ.

Bàn Nhược mặt không biểu tình, lãnh đạm nói:

- Thượng tá Bruce, tôi cũng không quan tâm đến hải quân Hoa Hạ, cái tôi quan tâm chính là Ngài Minh Vương có gặp phải rắc rối hay không.

Người đàn ông tóc vàng này chính là cháu của Macedonia, Thượng tá Bruce. Chỉ là so với lúc trước bị lãng quên đi ở quốc gia đã thêm chút thịt, không còn vẻ khô cằn như trước.

Mà một thân áo khoác ngoài hải quân đã khôi phục vị trí Thượng tá điều khiển quân đội hành động, Thượng tá Bruce thiếu đi một chút khôi hài, trở nên hơi trầm ổn cùng rụt rè.

- Thuốc nổ là Bàn Nhược phu nhân tự mình dẫn bát kỳ đi bố trí, uy lực của thuốc nổ này hẳn là cô rõ ràng hơn ai hết, đối với Ngài Minh Vương mà nói thì không tính là gì.

- Về phần hạm đội của chúng tôi phóng ra ngư lôi, đạn đạo chiến hạm tuần tra đều là do Ngài Minh Vương yêu cầu. Ông ấy đương nhiên đã biết rõ hậu quả, sẽ không làm ra chuyện gì hại đến bản thân mình.

Thượng tá Bruce nói.

Mắt Bàn Nhược hiện lên vài phần phức tạp, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thoáng qua những binh lính thiết huyết ở phía sau.

Ngoại trừ chiến thuyền tàu ngầm hạt nhân dưới chân này, ngay vừa rồi, nơi này còn dừng lại hai chiếc tàu bảo vệ, một chiếc tàu khu trục tên lửa đạn đạo.

Tất cả đều là những trang bị hải quân tiên tiến nhất các quốc gia, thậm chí bởi vì một vài cải trang đặc thù, so với quân Mỹ, hạm đội của quân Nga còn có hàm lượng khoa học kỹ thuật cao hơn nhiều!

Mấy trăm chiến sĩ dường như là quân chính quy nghe theo sự chỉ huy của Thượng tá Bruce, căn cứ theo tọa độ Dương Thần phát tới đã hoàn thành việc phóng ra hơn mười quả đạn đạo, làm việc liền mạch lưu loát!

Sau khi kết thúc mệnh lệnh, hạm đội hướng về phía vùng biển quốc tế, mà chiến thuyền tàu ngầm hạt nhân này thì ở lại, chờ Dương Thần.

Bàn Nhược không dám tưởng tượng, vì sao dưới tay Dương Thần lại có trang bị hoàn mỹ như vậy, hơn nữa còn xuất quỷ nhập thần mà đi vào hải vực Hoa Hạ mà không bị siêu cấp hạm đội phát hiện?

Đây không chỉ là vấn đề tài lực, mà càng cường đại hơn là con đường, phải có lực hiệu triệu lớn thế nào mới có thể tổ kiến thành công.

Có được hạm đội như vậy, chỉ sợ là tập kích bản thổ Mỹ cũng không phải là vấn đề gì, bởi vì quân Mỹ mãi đến khi gặp đả kích mới có thể phát hiện ra hành tung của hạm đội này!

Nếu không phải lần này Dương Thần để cô dẫn dắt bát kỳ tham dự vào hành động, Bàn Nhược cũng không dám tưởng tượng, thủ hạ của Dương Thần lại có thể có thực lực như vậy…

- Thượng tá, có thể nói cho tôi biết hạm đội của anh tên là gì không? Tôi hình như chưa từng nghe qua lính đánh thuê nào có quy mô như này.

Bàn Nhược nhịn không được hỏi.

Thượng Tá Bruce hí mắt cười nói:

- Bàn Nhược phu nhân, cô là người một nhà, đương nhiên có thể nói cho cô biết… Nhưng tôi muốn sửa lại một chút, đây không phải là hạm đội của tôi, đây là hạm đội riêng của Ngài Minh Vương.

- Tôi chỉ là quan chỉ huy ‘Hạm đội U linh’ này, nhờ phúc của nhạc phụ Tướng quân Solon, được Ngài Minh Vương tín nhiệm, đến dẫn dắt hạm đội này.

- ‘U linh’ của chúng tôi không phải lính đánh thuê, mà là được thành lập từ tiêu chuẩn quân chính quy. Ngoại trừ việc chiến đấu vì Ngài Minh Vương, thì là bảo vệ lãnh địa không bị xâm phạm. Lần này tới đây chỉ là một tiểu đội trong hạm đội của chúng tôi, bởi vì không muốn làm khó cho chính phủ Hoa Hạ.

Bàn Nhược khiếp sợ mở to hai mắt, không dám tin. Đây chỉ là một tiểu đội sao?

Cô quy thuận Dương Thần cũng không ít thời gian, trong đó cũng từng cùng Dương Thần trao đổi với các thủ hạ khác của hắn, không ngờ vẫn là chỉ thấy được một góc băng sơn.

Kỳ thật cô cũng không biết, lần trước sau khi Minh Vương rời đi đã lưu lại không ít thế lực, các thế lực đó đều do Dương Thần tiếp nhận. Cho nên Dương Thần cũng không tốn nhiều sức lực đã đạt được hàng loạt chiến lực dự trữ. Bằng không Dương Thần muốn mở rộng thế lực của mình khắp thế giới, cũng phải mất không ít năm.

Mất một lúc Bàn Nhược mới hồi phục tinh thần lại từ trong cảm giác vô cùng kính nể. Cũng đúng lúc này, khứu giác vô cùng nhạy cảm đã giúp cô nhận thấy sự khác thường từ trên mặt biển!

- Có người đến… Là Ngài Minh Vương!

Bàn Nhược kinh hỉ nhìn ra phía xa mặt biển.

Trước mặt người ngoài, cô vẫn là không trực tiếp gọi hai chữ ‘chủ nhân’.

Thượng tá Bruce cũng nhìn thấy bóng người di chuyển trên mặt biển, nhẹ nhàng thở ra, lúc trước anh ta cho người tìm kiếm tín hiệu di động của Dương Thần, nhưng lại phát hiện không thể tìm ra, chung quy vẫn có chút lo lắng.

Giờ này khắc này, vác theo Mông Nguyệt, chỉ dựa vào sức mạnh của một cánh tay và hai chân, Dương Thần di chuyển rất nhanh trên mặt biển, vô cùng khó khăn.

Quần áo trên người trên cơ bản đều đã rách tung tóe máu, miệng vết thương tuy rằng rất nhanh đã khép lại, nhưng chỉ có thể bơi đến vị trí của tàu ngầm, vẫn tương đối mất mặt.

Lúc đối chiến với Mông Khoát, vốn có thể dùng Không gian pháp tắc để nhanh chóng thoát khỏi, nhưng thứ nhất là dùng Không gian pháp tắc để đối phó với nhân vật như Mông Khoát cơ hồ là không có hiệu quả, không nói rất dễ dàng bị chặn lại, cũng sẽ lưu lại cái đuôi để có thể đuổi theo. Thứ hai là mang theo Mông Nguyệt, Dương Thần càng không nắm chắc.

Cho nên, đành phải dựa vào ngư lôi đả thông sơn thể và thông đạo, để đi ra ngoài theo dòng hải lý.

Dựa vào khí lực mạnh mẽ của Dương Thần, biết rõ kỹ năng bơi, bảo hộ một Mông Nguyệt vốn đã có nội lực không tầm thường chạy trốn theo dòng nước biển cũng không phải việc khó.

Bởi vì hàng loạt tên lửa đạn đạo vây công, Mông Khoát và mấy tên Trưởng lão khác vừa phải vội vàng đưa những người khác dời đi, vừa phải chống lại uy lực cực mạnh của đạn đạo, đương nhiên không rảnh để để ý Dương Thần rốt cuộc là đào tẩu như nào.

Khiến Dương Thần buồn bực chính là, di động bởi vì bị áp lực cường đại làm hỏng nên mất đi tác dụng, may mắn chính là mình đã sớm nhớ kỹ tọa độ của Thượng tá Bruce, nên mới có thể tìm đến nơi này.

Gần như không giảm tốc độ bơi vào, Dương Thần bơi tới bên cạnh tầu ngầm, đưa Mông Nguyệt thân thể ướt sũng nước vẫn còn đang hôn mê lên, giao cho Bàn Nguyệt rồi tự mình đi đến bong thuyền.

- Ngài Minh Vương, Thượng tá Bruce tổng chỉ huy hạm đội U linh đặc biệt gửi lời chào đến ngài!

Thượng tá Bruce nghiêm nghị cúi chào, lễ tiết nên có không hề mất đi.

Dương Thần nhặt một cây rong biển ẩm ướt trên người mình ném sang một bên, nhổ ra vài ngụm nước bọt, khoát tay nói:

- Được rồi, Thượng tá Bruce, mặc dù là đang chấp hành mệnh lệnh tác chiến, không được lén vui đùa, nhưng mấy việc cúi chào vân vân thì thôi đi. Trước tiên vẫn là lái tàu ngầm ra hải phận quốc tế đi, tránh cho hải quân Hoa Hạ đến tìm rắc rối.

- Vâng! Ngài Minh Vương! Mời vào trong tầu ngầm!

Dương Thần gật gật đầu, nói với Bàn Nhược ở bên cạnh:

- Bàn Nhược, em để ý Mông Nguyệt, cô ta có nội công, em cho cô ta ăn thuốc làm mất đi sức chiến đấu, đừng để cô ta chết là được, anh vẫn còn có chuyện cần hỏi cô ta.

Bàn Nhược gật đầu xác nhận, cúi đầu nhìn Mông Nguyệt trong lòng, tuy đã che lấp nửa khuôn mặt nhưng cô vẫn nhìn ra được đây là một người đẹp quyến rũ, điều này không khỏi khiến trong mắt Bàn Nhược hiện lên vẻ sắc lạnh.

Sau khi đi vào trong khoang thuyền, tàu ngầm nhanh chóng chìm xuống, cũng vô cùng nhanh chóng lao về hải phận quốc tế.

Dương Thần bước bước chân ướt sũng đi thẳng về phòng Tổng chỉ huy, ngoáy tai, nghe nghi Thượng tá Bruce báo cáo cuộc chiến.

- Ngài Minh Vương, theo yêu cầu của ngài, lần này phái tới ba tiểu đội của hạm đội U linh đến chấp hành nhiệm vụ, ngoại trừ chiếc tàu ngầm hạt nhân dưới chân chúng ta này thì còn có hai chiếc tàu khu trục Bazin khác bảo vệ, một tàu khu trục tên lửa đạn đạo Arleigh Burke dẫn đường.

- Du thuyền tư nhân ‘Erebos’ đã chờ ở hải phận quốc thế, với tốc độ hiện tại của chúng ta, trong vòng nửa giờ là có thể rời khỏi hải phận Hoa Hạ.

- Ồ… chiến đấu như vậy vừa hay. Đúng rồi, các cậu phóng ra bao nhiêu tên lửa đạn đạo?

Dương Thần hỏi.

- Tổng cộng bốn mươi bảy quả tên lửa đạn đạo.

Bruce nhanh chóng trả lời.

Dương Thần không khỏi dừng chân một chút, nhíu mày hỏi:

- Hiện tại giá cả thị trường của đạn đạo thế nào?

- Giá trị chế tạo ước chừng là sáu trăm nghìn, giá cả vào tay chúng ta khoảng bảy trăm nghìn đô la… Ngài hỏi chuyện này là…

- Cái gì? Bảy trăm nghìn?

Dương Thần nâng giọng, ảo não nói:

- Cậu sao phải thả nhiều đạn như vậy? Ít ném bom một chút không phải cũng xong sao?

- Cậu thả bốn lượt đạn liền tiêu mất hơn ba chục triệu đô la Mỹ của tôi?? Ông nội cậu không phải rất biết tính toán sao? Sao lại có thể nuôi một kẻ hoang phí như cậu cơ chứ?

Thượng tá Bruce lộ vẻ mặt ủy khuất, nhưng là không dám phản bác cái gì, bản thân không phải cảm thấy phải toàn diện bao trùm hỏa lực sao, hơn nữa, anh cũng không nói với tôi rằng muốn tiết kiệm tiền nha…

Dương Thần thật sự rất đau lòng, mặc dù hắn của cải giàu có, nhưng người phải nuôi cũng rất nhiều nha. Đám đạn đạo đó lại không giết được đám khốn kiếp Mông gia, còn không phải là hoang phí suông sao?

Vừa nghĩ tới Mông gia có nhiều cao thủ như vậy hắn lại đau đầu, đành phải chờ Mông Nguyệt tỉnh lại rồi hỏi cho rõ ràng, xem rốt cuộc là chơi trò gì.

Hơn nửa giờ sau, các phân đội nhỏ của hạm đội U linh hội hợp, đến vị trí một du thuyền xa hoa đèn đuốc sáng trưng trên hải phận quốc tế, mà du thuyền này còn có độ cao khoảng bốn tầng, màu trắng, dài gần 200m, là một trong nhưng món đồ chơi riêng của Dương Thần, hiệu Erebos.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.