Cô dũng cảm liếc nhìn kỹ bóng dáng màu đen kia, kiềm chế nước mắt muốn tràn ly, xoay người, quả quyết lên xe! Trong nháy mắt, thật ra Lăng Bắc Hàn có thể cảm nhận được ánh mắt của cô, ánh mắt của cô vừa làm anh mừng rỡ vừa làm đau xót.
Cô nhất định không bỏ được anh, nhưng càng như vậy, tổn thương anh gây ra cho cô càng sâu.
“Duyệt Duyệt......” Nhan Tịch thấy Úc Tử Duyệt đột nhiên lên xe, theo bản năng gọi một tiếng, chỉ chốc lát sau, chiếc xe đã rời đi. Cô xoay người thì chỉ thấy Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ cũng lên xe. Cô cũng thở dài bước chân đi.
Con người ở hiện thực thật sự có thể giống như trong tiểu thuyết như vậy sao? Duyệt Duyệt sẽ rất nhanh quên mất Lăng Bắc Hàn sao? Lăng Bắc Hàn có thể có nỗi khổ gì đó hay không? Trong lòng Nhan Tịch thầm nghĩ, mặc dù viết tiểu thuyết ngôn tình nhưng cô vẫn cho rằng tình yêu trong thực tế không giống trong tiểu thuyết, sau khi trải qua bao thăng trầm sóng gió mà vẫn còn nguyên vẹn như thưở ban đầu...
“A......” một chiếc xe đột ngột dừng lại bên cạnh, thiếu chút nữa khiến cô ngã vào bồn hoa bên cạnh, Nhan Tịch giật mình kêu một tiếng, thấy Lục Khải Chính từ trên xe xuống, vòng qua đầu xe, “Lên xe!” anh trầm giọng nói.
Nhan Tịch không lên tiếng, liếc anh một cái, xoay người, đi về phía đuôi xe. Cô tự nhận mình không giống Duyệt Duyệt, một người dám yêu dám hận, cô vẫn là có lý trí, sau khi cảm thấy Lục Khải Chính đối với mình có chút đặc biệt, cô liền trốn anh. Vốn nghĩ rằng anh đã quên cô, ai ngờ tối nay lại gặp nhau!
Lục Khải Chính cũng không đuổi theo cô, chỉ là lái xe đi theo cô. Lúc Nhan Tịch dừng lại thì anh lại nhảy xuống xe, cường thế ôm Nhan Tịch lên xe......
“Lục Khải Chính! Tại sao anh cứ trêu chọc tôi?” Nhan Tịch không ngừng chuyển động tay cầm cửa, nhưng cửa xe đã bị anh khóa gắt gao, thấy anh lên xe, cô nhìn anh chằm chằm, tức giận quát. Nhân vật nguy hiểm khó lường như vậy, cô không trêu chọc nổi!
Lục Khải Chính không trả lời, trong lòng hạ quyết định, đưa tay giữ gáy cô, cúi đầu hôn cô!
Rạng sáng ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt liền đến sân bay, sau khi tạm biệt Úc Tử Mặc cùng Lệ Huyên Huyên, cô vào cửa kiểm an, khóe mắt nhàn nhạt lướt qua bốn phía, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng cao lớn nhưng lại tìm không thấy.
Lăng Bắc Hàn trốn ở góc phòng nhìn bóng dáng mảnh khảnh đi về phía cửa kiểm an, thấy cô đang làm thủ tục kiểm an, trong lòng yên tâm hơn nhiều, nhưng vẫn ngàn lần không muốn. Thời gian chính là liều thuốc tốt nhất, anh không tự tin, hai tháng nữa, liệu cô còn có thể yêu anh? Dù sao anh đã tổn thương cô sâu như vậy.....
Thấy bóng dáng của cô biến mất, anh mới chán nản xoay người.
Máy bay thuận lợi cất cánh, Úc Tử Duyệt ngồi ở vị trí cửa sổ, quan sát thành phố phồn hoa cô sống chưa tới nửa năm, khóe miệng cười khổ.
Trải qua một đêm giãy giụa, hiện tại, cô đã quyết định quên đi! Cô hy vọng mình có thể đi ra từ trong bóng tối sớm một chút, có thể quên anh sớm một chút, trong lòng có thể không đau sớm một chút. Loại mùi vị này, thật quá khó chịu.....
Anh thì sao? Liệu một ngày nào đó, khi anh đi qua những nơi mà bọn họ đã từng đi, anh có thể nhớ đến cô? Chỉ là từng có một người như vậy, một cô gái tên là Úc Tử Duyệt, từng xuất hiện trong cuộc đời anh, anh từng cưng chiều cô, từng chăm sóc cô, còn từng nói anh là của cô, sau này chỉ thuộc về cô.
Chỉ cần cô ở trong lòng anh từng lưu lại một chút vị trí cũng là tốt rồi.
Sau khi bỏ ra tất cả để yêu một người, vậy mà trong lòng lại tan nát một trân... Đây à khoảng thời gian tốt đẹp nhất mà Úc Tử Duyệt cảm nhận được từ khi sinh ra, cũng là khoảng thời gian đau khổ nhất.
Ngồi chéo cô có một người bị bỏ quên, Lệ Mộ Phàm ngẩn ngơ nhìn Úc Tử Duyệt ngồi bên cửa sổ, một tia đau đớn xẹt qua tim. Trong lòng anh, Úc Tử Duyệt là người không tim không phổ, cũng chưa từng thấy cô khóc, hiện giờ cô lại có thể yên lặng khác thường như vậy, ngồi một góc, lặng lẽ đau lòng.
Cô nhất định rất đau lòng, hẳn là đau lòng không dứt.
Vết thương của cô, anh không biết được, anh chỉ cảm thấy cô nên quên cái tên Lăng Bắc Hàn đó, để anh đem hạnh phúc đến cho cô. Lần này anh nhất định sẽ không buông tay, nhất định sẽ giữ chặt cô.
“Hạ Kiệt! Đây là lần cuối cùng! Không có! Tôi không có tiền!” Âm thanh của Hạ Tĩnh Sơ truyền vào tai nghe, Lăng Bắc Hàn ngồi trong một góc tôi nhíu mày, bàn tay to lớn thuần thục điều khiển dàn dụng cụ thu âm lại cuộc trò chuyện này.
“Em gái thân yêu, tiền tháng này đâu?”
“Hạ Kiệt! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không cho phép anh gọi điện thoại cho tôi!”
“Nha đầu thối! con mẹ nó cô muốn lừa ai? Số điện thoại kia tắt máy! Mau gom tiền, nếu không tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện của cô cho người khác!”
“Hạ Kiệt! Tên khốn kiếp nhà anh! Rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho tôi?” Âm thanh của Hạ Tĩnh Sơ dường như mang theo tiếng khóc nức nở.
“Ngoan ngoãn trở vể, tiếp tục để cho anh yêu......”
“Tôi là em gái anh! Tôi là luật sư, không sợ tôi kiện anh sao?”
“Ha ha ha.......Kiện tôi? Được, để cho Lăng Bắc Hàn, người bạn lâu năm của cô trên giường phục vụ tôi, cũng được? Để cho anh ta thấy cô thấp hèn thế nào!”
“Hạ Kiệt! Đây là một lần cuối cùng! Không có! Tôi không có tiền!”
Lăng Bắc Hàn tháo ống nghe xuống, có chút sững sờ ngồi ở đó, đầu óc ong ong. Anh châm điếu thuốc, hung hăng hút vài hơi. Đầu óc mới tỉnh táo được vài phần.......
Hạ Tĩnh Sơ cùng anh trai cô......
Trong trí nhớ của Lăng Bắc Hàn, Hạ Tĩnh Sơ có một người anh trai khác cha khác mẹ, nhưng trên luật pháp vẫn là anh em!
Năm Hạ Tĩnh Sơ năm tuổi thì đi theo mẹ cô gả cho một người đàn ông cũng có một đứa con trai hợp lại thành một gia đình, cả nhà bọn họ đang ở trong một căn nhà bên ngoài trụ sở quân đội thủ đô, mở một tiệm mỳ.
Mặc dù không còn tình cảm với Hạ Tĩnh Sơ, nhưng nghe được tin tức như vậy, anh không thể nào không khiếp sợ. Hạ Tĩnh Sơ cùng anh trai mình xảy ra quan hệ, lại còn bị uy hiếp! Như vậy, đứa bé kia......
Lăng Bắc Hàn ngắt sống mũi, lại đeo tai nghe lên, tiếp tục công việc.
Lúc lúc nghe Hạ Tĩnh Sơ nói cô mang thai một đứa trẻ, anh đã biết Hạ Tĩnh Sơ đang nói dối. Sinh nhật năm cô mừoi tám tuổi, mặc dù anh say, sau khi tỉnh lại, bọn họ trần trụi nằm cạnh nhau, nhưng xảy ra chuyện gì hay không, sao anh lại không biết?
Đến gần Hạ Tĩnh Sơ, một mặt là vì muốn điều tra vụ án tốt hơn, mặt khác tội lỗi mẹ anh gây ra, anh cũng muốn gánh chịu một chút!
Bộ mặt thật của Hạ Tĩnh Sơ, ngay từ lúc Úc Tử Duyệt nói cho anh biết, cô bị hắt rượu chỉ là diễn trò, anh đã biết rõ ràng. Anh cảm thấy Hạ Tĩnh Sơ chưa chạm vào ranh giới cuối cùng của anh, đã nói rõ ràng với cô không cần quay lại phá đám bọn họ.
Ai ngờ, cô dám nói từng có một đứ trẻ với anh. Nhưng cô cũng cho anh một cơ hội tiếp xúc với cô và Lục Khải Chính để điều tra vụ án này!
Sau hai tuần......
Hôm nay, Lăng Bắc Hàn bị gọi về nhà cũ, nghe nói Tiếu Dĩnh ra nước ngoài, tạm thời ly thân với ông cụ. Vì lợi ích hai nhà, bọn họ không thể ly hôn. Đối mặt cha mẹ như vậy, Lăng Bắc Hàn có chút dở khóc dở cười.
Mới vừa vào biệt thự đã thấy Tiếu Dĩnh mang hành lý xuống lầu, ông cụ cùng bà cụ ngồi trên ghế sa lon, bà cụ hai mắt sắc bén nhìn anh chằm chằm, giống như người mang tội ác tày trời. Lăng Bắc Hàn trong lòng cười khổ a, tự mình biến thành người bị người khác xa lánh.
Tiếu Dĩnh thấy Lăng Bắc Hàn, sắc mặt khó coi, cũng thoáng qua một tia khổ sở, “Đừng để Hạ Tĩnh Sơ lừa! Cũng không cần chịu tội thay tôi, trước đó tôi không biết cô ta mang thai, cô ta kéo tôi cho nên tôi mới đẩy cô ta một cái! Sau này tôi mới biết cô ta sảy thai! Lăng Bắc Hàn! Anh tỉnh táo lại đi!” Tiếu Dĩnh nhìn anh, bi phẫn nói.
Lời của Tiếu Dĩnh khiến Lăng Bắc Hàn trong lòng hồi hộp, anh nhìn bà, trong tim có có chút run động, anh tin tưởng lời của bà.
“Tôi yêu cô ấy!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, trầm giọng nói.
“Phi!” bà cụ tức giận rống lên một tiếng, chống gậy đứng lên rời đi, “Anh thật có lỗi với Duyệt Duyệt! Thật có lỗi!” bà cụ vừa đi, vừa quát. Hai tuần nay bà thường bảo dì Vương gọi điện thoại cho Úc Tử Duyệt......
“Lăng Bắc Hàn, tự giải quyết cho tốt đi, anh lớn rồi tôi không quản được anh. Trước kia không để ý anh được.... anh thật khiến mẹ thất vọng” Tiếu Dĩnh mắt đỏ vành mắt nhìn Lăng Bắc Hàn, hai chữ “mẹ” phát ra khiến cổ họng bà nghẹn ngào.
Lăng Chí Tiêu vẫn trầm mặc không nói, nhưng trong lòng cũng mềm mại. Ông nào có ngoại tình! Chỉ là muốn dạy dỗ Tiếu Dĩnh một chút, không để cho bà ngang bướng lớn lối như vậy!
Lăng Bắc Hàn cũng cảm nhận được Tiếu Dĩnh trong lòng chua xót , anh chỉ cười cười, “Không quan tâm là được rồi!” anh lạnh lùng nói.
Tiếu Dĩnh còn có thể nói gì? Bà không nói gì, kéo hành lý đi ngoài cửa, không nghe thấy Lăng Chí Tiêu giữ lại một câu, trong lòng bà đau như cao cắt!
“Không đuổi theo sao?” nhìn về phía ông cụ, Lăng Bắc Hàn hỏi. Sau đo anh lại nghĩ qua, với con người ông cụ, không thể nào làm loại chuyện đó, trực giác cho thấy ông cụ nhất định có “âm mưu” gì đó!
“Không cần đuổi theo! Để cho bà ấy đau khổ một chút!” Lăng Chí Tiêu cứng rắn nói, con ngươi sắc bén vẫn nhìn về phía bóng dáng đang bước đi ngoài cửa.
“Ông cụ, ông đủ nham hiểm đấy!” Lăng Bắc Hàn nhìn ông chằm chằm, cười như không cười nói.
“Nham hiểm thế nào con còn chưa biết đâu!” Lăng Chí Tiêu đứng lên, nhìn Lăng Bắc Hàn hả hê cười nói, nghe thấy tiếng động cơ xe hơi, ông đi tới cửa, nhìn xe Tiếu Dĩnh.
Lăng Bắc Hàn bởi vì những lời này của ông cụ mà nhíu mày, đầu óc không ngừng quay tròn, nh%B