Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 190: Chương 190: Chảy máu mũi




Vốn từng nghe A Cường miêu tả về Lôi Vũ này, anh đã có chút cảnh giác, hiện giờ sau khi nhìn thấy người đàn ông này, Lăng Bắc Hàn có linh cảm Lôi Vũ này không ngây thơ ích kỷ như Lệ Mộ Phàm, cũng không phải nhân vật phản diện như Tư Đồ Ngạn.

Anh ta còn có một ưu điểm lớn nhất: không phải là quân nhân!

Cho nên, Lăng Bắc Hàn cảm giác như mình đã thật sự có đối thủ!

Bị anh ôm vào trong ngực, lại còn thân mật ngồi trên đùi anh như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt trong nháy mắt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch, nhất là ngửi thấy hơi thở nam tính mê hoặc lòng người của anh, cô càng cảm giác được hai má mình giống như bị lửa thiêu.

Muốn giãy giụa nhưng sao có thể thoát khỏi cánh tay sắt đang giữ chặt cô!

“Anh buông em ra!” Cô lạnh nhạt nói. Cô cũng không phải là người mà anh muốn ôm là ôm, muốn làm gì thì làm!

Một cánh tay giữ chặt bả vai cô, để cô nằm ngang trong lòng mình, Lăng Bắc Hàn cúi đầu, nhìn gương mặt lạnh nhạt của cô, tay giữ cằm cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô: “Đã nói không được cho người đàn ông khác cơ hội cơ mà!” Anh chất vấn cô, giọng nói mang theo hơi thở nguy hiểm làm Úc Tử Duyệt bỗng dưng cảm thấy sợ hãi!

Anh sao vậy? Không vui sao? Hơn nữa còn rất tức giận!

Nhưng chỉ trong chốc lát Úc Tử Duyệt liền hiểu ra, anh đang ghen!

“Đó là anh nói, em đã đồng ý với anh đâu!” Úc Tử Duyệt nhìn gương mặt tuấn tú tối sầm của anh, nói như thể chuyện đương nhiên, trong lòng vô cùng hài lòng! Chỉ thấy vẻ mặt của ai đó lúc trắng lúc xanh!

“Em....” Lăng Bắc Hàn không phản bác được một câu, oán hận nói một chữ, sau đó không nhịn được cúi đầu, hung hăng chiếm lấy cái miệng nhỏ của cô.

Cô dám trắng trợn hành hạ anh!

Lăng Bắc Hàn bá đạo trừng phạt cái miệng nhỏ của cô, mạnh mẽ hút lấy ngọt ngào trong miệng cô, đem toàn bộ nhung nhớ xen lẫn lo lắng mấy ngày qua bộc lộ ra ngoài!

Tim Úc Tử Duyệt đập nhanh cảm nhận nụ hôn của anh, cảm giác ngọn lửa đầu lưỡi của anh thăm dò khoang miệng của cô, quấn lấy đầu lưỡi cô mà đùa giỡn! Cô vì anh mà điên cuồng, từng tế bào rung động như đều thức tỉnh, trong đầu hiện lên hình ảnh cô cùng anh ân ái trước đây, nơi nào đó trên thân thể chợt có cảm giác!

Lăng Bắc Hàn cảm nhận được thân thể mềm mại của cô, trong lòng mừng rỡ, một bàn tay không đứng đắn đặt lên ngực cô, cách lớp quần áo bệnh nhân chiếm lấy bánh bao nhỏ đã mấy tháng không được chạm vào.

Nhỏ hơn?

Đây là điều đầu tiên anh cảm nhận được! Lăng Bắc Hàn trong lòng tức giận! Nhất định là cô giảm cân! Nghĩ như vậy, anh điên cuồng chà xát, giống như muốn khiến nó lớn hơn!

“Ưmh...... anh....... , Úc Tử Duyệt cảm giác nếu mình không đẩy anh ra, hai người nhất định sẽ không kiềm chế được!

Đáng chết! Anh dám sờ ngực cô!

Cô đỏ mặt thở dốc, nhìn anh chằm chằm, lồng ngực phập phồng một hồi, Úc Tử Duyệt đưa một tay che ngực lại, một tay giữ chặt cổ tay anh, muốn đẩy anh ra!

“Nhỏ hơn?”

“Hả? Cái gì nhỏ?” Úc Tử Duyệt không hiểu hỏi ngược lại?

“Khụ.......” Ngực trái truyền đến cảm giác đau đớn, hai mắt Lăng Bắc Hàn sáng quắc nhìn chằm chằm ngực cô, lúc này Úc Tử Duyệt mới ý thức được ý tứ trong lời nói của anh!

“Lăng Bắc Hàn, đồ lưu manh!” , Úc Tử Duyệt tức giận bắt cổ tay anh lại, trừng mắt nhìn anh, đỏ mặt tía tai hét lên! Lăng Bắc Hàn cuối cùng cũng buông ngực cô ra, bàn tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, “Ai cho em giảm cân, nhỏ thế này thật chẳng thú vị....”

“........Tên đàn ông thối không những lưu manh mà còn hạ lưu!” Úc Tử Duyệt vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, nhìn anh chằm chằm, tức giận mắng, “Ai bảo anh sờ! Em vẫn chưa hòa bình với anh đâu!” Từ trong ngực anh, cô trườn ra ngoài, cách xa anh mấy bước mới nhìn anh, tức giận nói, nói xong cầm bó hoa tươi trên đầu giường, “Cắm vào đâu đây?” Bình hoa duy nhất đã cắm bó hoa của Lôi Vũ, Úc Tử Duyệt nhỏ giọng thì thầm.

Lăng Bắc Hàn nhìn hoa trong bình hoa, cũng có hoa hồng, hơn nữa còn là hoa hồng đỏ! Không cần đoán cũng biết là ai tặng, anh bước nhanh đến phía trước, bá đạo rút bó hoa đó ra.

“Này! Cái đó em vừa mới cắm!” Úc Tử Duyệt vội vàng tiến lên ngăn cản!

“Là Lôi Vũ đó tặng? Úc Tử Duyệt! Đừng tưởng rằng anh ngu ngốc, không nhận ra tâm tư của Lôi Vũ đối với em!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô chằm chằm, nghiêm mặt dạy dỗ! Tức giận vì cô vẫn thích mình nhưng lại cho người khác cơ hội!

Tại sao lại lên mặt dạy đời với cô? Úc Tử Duyệt sống mũi cay cay, không phải là cô tiếp nhận Lôi Vũ, chỉ là cô vẫn chưa có cơ hội nói rõ ràng với anh!

“Em nói đi!” Thấy cô trầm mặc lên giường nằm, Lăng Bắc Hàn lo lắng hỏi. Bình thường lúc cô trầm mặc, cũng là khi anh khó xử nhất, không biết nên làm gì với cô!

“Em mệt rồi, muốn ngủ .......” , Úc Tử Duyệt lạnh nhạt nói, xoay người lại, đưa lưng về phía anh!

Chảnh cái gì mà chảnh! Lúc nào cũng dạy dỗ cô, vậy mà gọi là để ý cô sao?? Úc Tử Duyệt trong lòng giận dỗi nghĩ.

Cô muốn ngủ trưa? Lăng Bắc Hàn nhìn đồng hồ, hai giờ chiều...

“Em cứ suy nghĩ kỹ lời anh nói, vì chúng ta, cũng là vì Lôi Vũ đó! Anh đến thăm A Cường một chút.” Lăng Bắc Hàn khom người đắp chăn cho cô, mềm giọng nói.

Úc Tử Duyệt giận dỗi không thèm để ý tới anh, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ!

Đợi một lúc, cảm thấy Lăng Bắc Hàn đã rời đi, cô mới mở mắt, xoay người xuống giường, ôm bó hoa tươi ngửi vài cái. Sau đó nhờ y tá tìm giúp cô một bình hoa để cô cắm vào!

Lôi Vũ tặng, theo phép lịch sự, cô không thể vứt đi. Nhưng cô sẽ tìm cơ hội để nói rõ ràng với anh, trên đời này, trái tim của cô chỉ có thể chứa duy nhất một người đàn ông, là Lăng Bắc Hàn! Nhìn hoa tươi trong bình, cô thầm nghĩ.

Cả hai người trọn một đời, kiếp này, nếu như cô luôn yêu Lăng Bắc Hàn, anh cũng như vậy đối với cô, chính là chuyện hạnh phúc nhất, tốt đẹp nhất !

Thật lòng yêu một người mới có cảm giác như vậy! Trong mắt, trong lòng chỉ có duy nhất mình anh!

Lúc Lôi Vũ quay trở lại tìm cô, Úc Tử Duyệt gọi anh đến ban công, “Tổng biên tập Lôi, chắc anh cũng biết em đã kết hôn, cũng đã ly hôn! Em và anh ấy ly hôn cũng là có nguyên nhân....” Úc Tử Duyệt nhìn Lôi Vũ, nói thẳng.

Lôi Vũ cũng là người thông minh, sao có thể không hiểu ý của cô?

Anh giơ tay ngắt lời cô: “Em vẫn yêu anh ta sao?” Lôi Vũ trực tiếp hỏi, trong lòng tràn ngập tiếc nuối.

Úc Tử Duyệt gật đầu: “Tổng biên tập Lôi, chúng ta vẫn là đồng nghiệp tốt chứ?” Úc Tử Duyệt nhìn anh, nghiêm túc nói, tránh để anh lúng túng.

“Dĩ nhiên!” Lôi Vũ cười nói, “Có điều bây giờ em vẫn độc thân, em có quyền lợi được theo đuổi, chẳng lẽ muốn bỏ qua sao?” Lôi Vũ tiến lên, nhìn cô, nửa đùa nửa thật nói.

“Em không bỏ qua cái quyền lợi này, nhưng người theo đuổi em cũng chỉ có thể là anh ấy!” Úc Tử Duyệt mở miệng cười nói, Lôi Vũ cũng bất đắc dĩ cười.

“Nếu anh ta có lỗi với em, nơi này của anh sẽ luôn.....” Lôi Vũ nói xong, giang hai cánh tay, trong khi Úc Tử Duyệt còn kinh ngạc, anh đã ôm lấy cô.

Ngực của anh sẽ luôn mở rộng vì em... Ôm thân thể nhỏ bé của Úc Tử Duyệt, Lôi vũ thầm nói trong lòng, chợt thấy Lăng Bắc Hàn đang nhìn về phía này, anh nhanh chóng buông cô ra.

Úc Tử Duyệt xấu hổ cười cười, Lôi Vũ đã đi vào trong phòng bệnh, thấy Lăng Bắc Hàn anh gật đầu một cái, sau đó, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Úc Tử Duyệt từ ban công đi vào, thấy Lăng Bắc Hàn, trong lòng đột nhiên căng thẳng, vừa rồi bị Lôi Vũ ôm, không biết anh có nhìn thấy không? Cô có chút chột dạ!

Giống như cô vợ vừa làm chuyện gì xấu vậy!

Lăng Bắc Hàn đặt hộp cơm lên bàn: “Ăn cơm thôi!” Bá đạo mở miệng, cô im lặng mở hộp cơm ra. Úc Tử Duyệt ngoan ngoãn bò lên giường, mùi bách hợp xông vào mũi, đây là món cháo bách hợp mà cô ăn mấy ngày nay để nhuận phổi.

Anh đổ cháo ra bát, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó cầm thìa múc cháo đưa đến bên miệng cô.

“Để em tự làm!” Chia tay anh bốn, năm tháng, bây giờ anh đút cơm cho cô như vậy, cô lại cảm thấy có chút ngượng ngùng không quen.

Anh không để cô phản kháng, trực tiếp đưa cái thìa đến miệng cô, trầm mặc không nói khiến người ta cảm thấy rất cường thế!

“Bá đạo! Em vừa nói rõ ràng với tổng biên Lôi rồi....” Úc Tử Duyệt liếc anh một cái nói, há mồm, nuốt cháo vào!

Lời của cô làm tâm tình anh thông thoáng, quét sạch lo lắng! Nhưng anh vẫn không biểu hiện ra ngoài, chỉ yên lặng đút từng miếng cháo cho cô.

Cô đã nói rõ ràng với anh ta, sao anh ta còn như vậy?

“Em no rồi....” Nuốt hơn nửa chén cháo xuống bụng, Úc Tử Duyệt không muốn ăn nữa, nói với anh.

“Vẫn chưa xong. Còn hai quả trứng gà nữa!” Anh bá đạo nói.

“Không! Em thật sự no rồi! No muốn chết, xuống giường đi lại một chút được không... nếu không để lại sẹo lồi á!” Úc Tử Duyệt vội vàng phản bác, trèo xuống bên kia giường.

Lăng Bắc Hàn đâu có chịu bỏ qua cho cô, anh đưa tay kéo cô lại: “Phải ăn hết đã!” Lăng Bắc Hàn bá đạo nói.

“Ăn không vô.......”

“Ăn!”

“Vậy em ăn một quả trứng gà, anh phải trồng cây chuối nửa giờ!”

“Được!”

“Vậy bao nhiêu giờ trồng cây chuối anh vẫn còn thiếu em đâu?” Úc Tử Duyệt nhớ lại mấy tháng trước lúc vừa đến Tô Thành đã ước định với anh, trong hai tuần lễ đó, anh tổng cộng thiếu cô hơn năm mươi giờ trồng cây chuối.

Lúc này Lăng Bắc Hàn đã đi lại góc tường trồng cây chuối, nhìn cô, trong lòng lúng túng: “Nợ em, anh trả từ lâu rồi!” Những lúc anh cảm thấy áy náy với cô, mỗi khi về nhà anh đều trồng cây chuối, trong đầu tượng tượng cảnh cô ra vẻ diễu võ dương oai trước mặt anh.

Nghe anh nói như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt chợt chua xót, cô ngồi xổm xuống bên cạnh anh, vừa ăn trứng gà vừa nhìn anh.

Lăng Bắc Hàn dựng ngược, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, trong lòng vô cùng cưng chiều: “Em vẫn còn muốn anh tiếp tục sao? Năm mươi giờ đối với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ.”

Úc Tử Duyệt lắc đầu, đôi mắt lóe lên: “Em muốn thử xem lúc anh trồng cây chuối có thể ăn cái gì được không?” Cô đột ngột nói, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ quyệt, sau đó, một tay mở miệng anh ra, lấy một quả trứng gà nhét vào miệng anh.

“Khụ....... !” Cô nhóc này, vẫn nghịch ngợm như trước kia!

“Không được nôn ra! Mau nuốt vào! Nuốt toàn bộ!” Úc Tử Duyệt vui vẻ như đứa bé tinh nghịch, chỉ vào anh, lớn tiếng nói.

“Khụ.......” Lăng Bắc Hàn bị nhét hơn nửa quả trứng gà vào trong miệng, khó khăn nuốt vào. Anh vốn đang dựng ngược, thiếu chút nữa thì phun ra. Thấy cô bên cạnh cười hả hê, anh hận không thể bắt cô lại dựng ngược cùng, để cho cô nếm thử mùi vị này!

“Được rồi, anh cứ tiếp tục trồng cây chuối đi, em đi tắm rồi đi ngủ. Đúng một tiếng, không được phép lười.” Úc Tử Duyệt cười xong, đứng lên, vỗ tay một cái, mờ mịt nói một tiếng, sau đó đi vào phòng tắm.

Lăng Bắc Hàn khó khăn nuốt trứng gà xuống, dựng ngược nhìn cô đi về phía phòng tắm, từng giây từng phút trôi qua, hai mươi phút sau, thấy cô mặc một bộ quần áo ngủ mát mẻ từ phòng tắm ra ngoài.

Úc Tử Duyệt nhìn đồng hồ, vừa vặn đúng nửa tiếng, anh vẫn phải trồng cây chuối nửa tiếng nữa.

Cô mặc một bộ váy ngủ lụa màu trắng có đai, da thịt trắng noãn, người còn chưa tới gần, hương thơm trên cơ thể cô đã xông vào mũi khiến Lăng Bắc Hàn bị kích thích.

Đôi chân thon dài từng bước đến gần, váy ngủ hơi ngắn, cách đầu gối một mảng xa, cô đứng quá gần anh, anh dựng ngược, có thể thu hết cảnh vật dưới làn váy của cô vào mắt!

Lại còn có viền tơ màu đen.

Lăng Bắc Hàn đang trồng cây chuối, cảm giác máu trong người chảy ngược, chất lỏng âm ấm bừng lên trong lỗ mũi.

“A......” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn chảy máu mũi, hoảng sợ hét lên, “Anh sao vậy? Sao vậy?” Anh luôn rất khỏe mà, sao bỗng dưng lại chảy máu mũi, bị bệnh rồi sao?

“Em... em đi gọi bác sĩ!” Úc Tử Duyệt cuống quít nói, chạy ra khỏi phòng bệnh. Nhưng còn chưa chạy tới cửa, cả người đã bị Lăng Bắc Hàn kéo lại.

“Đừng gọi nữa! Em chính là bác sĩ!” Lăng Bắc Hàn buồn bực quát, thì ra mình đói khát cô đến vậy, chỉ cần nhìn phía dưới cô thôi đã có thể chảy máu mũi rồi!

“Em... anh... nói gì?” Úc Tử Duyệt nhìn dưới mũi của anh máu vẫn đang chảy ra, lời nói không được rõ ràng, kéo anh đến bên giường, lấy giấy ra, lau máu mũi cho anh.

Lăng Bắc Hàn dần tỉnh táo từ trong mê muội, trong lòng buồn bực, tay giữ chặt hông cô, cúi đầu muốn hôn ngực cô. Úc Tử Duyệt vội vàng đẩy lồng ngực anh ra: “Anh không muốn sống à?” Mũi vẫn đang chảy máu mà còn như vậy!

“Nếu không có em, anh thật sự sẽ chết mất!” Cô gái đáng ghét này! Lăng Bắc Hàn hét lớn một tiếng, cúi đầu hôn lên da thịt cô. Úc Tử Duyệt sững sờ, đầu óc không ngừng suy nghĩ, bỗng hiểu ra lời anh nói.

“A...... ha ha...... Lăng Bắc Hàn, anh...... ha ha......” Cô ngửa đầu cười lớn. Chảy máu mũi, anh chảy máu mũi! Cô cười hả hê, đôi tay rũ xuống phía sau lưng anh, còn chưa ý thức được, dây đai thắt lưng của mình đã bị anh kéo xuống, tên đàn ông đói khát cúi đầu, cắn quả hồng nhỏ mê người của cô.

“A...... á... buông em ra! Đừng chạm vào em!” Sau khi Úc Tử Duyệt hoàn hồn, cảm giác ngực mình đau nhói, cô cúi đầu, thấy anh đã nắn bóp một bên của mình, đang không ngừng gặm nhấm, cô vội vàng ngăn cản.

Lăng Bắc Hàn bị cô dùng sức đẩy ra, máu tươi bê bết trên mặt, đôi mắt phóng hỏa nhìn cô, “Em muốn ép anh chết sao?” Anh khổ sở hỏi.

“Chúng ta.... chúng ta ly hôn rồi mà!” Úc Tử Duyệt đỏ mặt nhìn anh, lớn tiếng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.