Edit: TiêuKhang
Úc Tử Duyệt nghe giọng nói của anh rất lạnh, giống như rất phiền khi cô gọi điện thoại tới, một nỗi chua xót cùng uất ức cuồn cuộn dâng lên nghẹn lại ở cổ họng.
Chịu đựng sự chua xót cùng uất ức vào lòng. Giữ vững sự kiêu ngạo của bản thân, cô trả lời cực kỳ bình tĩnh: “Không có chuyện gì, Nguyên Đán vui vẻ.”
Nhưng sau đó lại tự hỏi: Rốt cuộc ở trong lòng Lăng Bắc Hàn anh có người vợ là em hay không? Tại sao về Kinh Đô một chuyến cũng không đến liếc mắt nhìn em một lần? Tại sao lại đi tìm Hạ Tĩnh Sơ?
Cô có lòng tự trọng của mình, cô không muốn hỏi thẳng anh, như vậy ở trước mặt anh cô chẳng khác gì một tên ăn xin.
Lời của cô khiến cho anh áy náy.
Lễ Giáng Sinh không có ở bên cạnh cô. Hôm nay trở lại Kinh Đô cũng không về nhà một chuyến, nửa tháng qua điện thoại cũng không có gọi cho cô......
“Bây giờ đang ở đâu?” Mình đóng quân ở đơn vị cùng với chiến hữu, còn cô thế nào? Nghĩ như vậy, anh càng cảm thấy áy náy với cô hơn, lòng cũng đau không kém.
Bây giờ đang ở đâu?
Khóe môi Úc Tử Duyệt nhếch lên nụ cười chua sót. Cô nhắm hai mắt lại để nước mắt lặng lẽ rơi xuống, “Em đang đi ăn với chị Nhan, cúp máy nha....” Cô cứng rắn nói, nhưng hai mắt lại nhìn trừng trừng một bàn thức ăn vương vất bừa bãi ở trên bàn.
Không đợi anh lên tiếng trả lời, cô đã cúp luôn điện thoại.
“Á.....” Khổ sở gào thét lên, cô lảo đảo đi đến cạnh bàn ăn ngồi xuống, cầm đũa lên tự gắp sợi khoai tây mình làm cho mạnh vào miệng nhai.
“Phụt.....Mặn quá!” Quả thật là mặn kinh khủng, cô bực mình nhả ra, bưng lên ly rượu đỏ uống ừng ực như trút nước.
Lăng Bắc Hàn vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, mới đến nó tắt đèn mới dời tầm mắt đi. Làn gió mát khẽ thổi qua, trong đầu anh thoáng hiện lên gương mặt nhỏ nhawscn của cô. Nghe cô nói đang đi ăn với Nhan Tịch, trong lòng anh cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, ít ra cô không có cô đơn một mình.
Úc Tử Duyệt, em có nhớ anh hay không?
Hay chỉ nhớ có mỗi tên Lệ Mộ Phàm kia thôi? Đây là một cái gai tồn tại trong lòng anh, anh cũng có sự kiêu ngạo của mình.
“Doanh trưởng! Được thưởng rồi!” Lúc này, từ lễ đường truyền tới tiếng quát tháo của binh lính khiến Lăng Bắc Hàn hoàn hồn lại, sải bước đit ới lễ đường.
Thật ra thì chuyện liên hoan quân đội này căn bản không cần anh nhúng tay, anh cũng có thể về nhà ăn mừng tết Nguyên Đán......
Bên ngoài tiếng pháo nổ rền vàng, nghe thật náo nhiệt. Mình lại cô độc ở nhà một mình.
Úc Tử Duyệt uống cạn sạch hai ly rượu đỏ, lại tiếp tục rót đầy thêm hai ly nữa cho mình, mặt ửng hồng đã ngà ngà say.
“Ực......Lăng Bắc Hàn....Anh là tên khốn kiếp.....Một tên khốn kiếp hết chỗ nói!” Vừa uống rượu, vừa vươn một ngón tay chỉ vào cái ghế trống ở đối diện, tưởng tượng ra anh đang mặc một bộ quân trang màu xanh lá cây anh ngồi ở chỗ đó.
Cô chỉ vào cái bản mặt không chút biểu tình của anh rồi la lối om sòm lên.
“Anh thật khốn kiếp! Tại sao tôi phải vì anh.....Vì anh mà thay đổi chứ?”
“Úc Tử Duyệt tôi là vậy đó! Anh muốn yêu ai thì mặc kệ anh!”
“Anh không yêu tôi....Còn có.....Còn có Lệ Mộ Phàm yêu tôi mà!”
“Xoảng....” Chiếc ly xinh đẹp hình Tulip trong tay bị cô ném thẳng vào mặt “Lăng Bắc Hàn” đang ngồi ở phía đối diện.
“Anh có gì mà chảnh? Không phải chỉ là một tên lính thối thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người đâu!”
“Nhà họ Lăng các người không ai thích tôi, tôi cũng chẳng thèm thích các người làm quái gì! Mỗi một người đều là mụ phù thùy già!”
“Ực....” Úc Tử Duyệt nấc cục lên một cái, tựa lưng vào thành ghế. Trên gương mặt chẳng biết từ lúc nào đã chảy đầy nước mắt, cô vốn là một người không buồn không lo thế nhưng bây giờ lại biến thành một người đa sầu đa cảm.
“Hạ Tĩnh Sơ.......Cô ta ưu tú, tài giởi chững chạc hơn tôi....Vậy tại sao lúc trước anh không đến với cô ấy…Tại sao lại chọn tôi...” Tại sao khi tôi động lòng với anh thì anh lại đối xử với tôi như vậy?
Một chai rượu đỏ bị cô uống gần hết, đầu óc bắt đầu mơ hồ, cô đứng dậy lảo đảo đi về phía phòng ngủ, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi ngã ập xuống giường lớn. Vuốt ve chiếc gối nằm của anh rồi ôm nó vào lòng, trong men say khướt nói nhảm một tràng dài mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
***
“Sao giờ này mà Duyệt Duyệt vẫn chưa về?” Tiếu Dĩnh ra ngoài đi xã giao xong về nghe dì Vương người giúp việc trong nhà đang thấp thỏm nhìn về phía cửa chính, nhỏ giọng lầm bầm đang không biết có nên đi khóa cửa hay không.
“Con bé vẫn chưa về sao?” Tiếu Dĩnh nhìn đồng hồ, nghi ngờ hỏi. Con nhỏ này bình thường về nhà rất đúng giờ mà. Hôm nay con bé lại được nghỉ, tại sao trễ như vậy vẫn chưa về?
Tiếu Dĩnh âm thầm tự hỏi, gần đây biểu hiện của Úc Tử Duyệt thật sự rất tốt, cho dù lên trên trường luyện thi thì mỗi ngày buổi tối cũng trước mười giờ đã về, sao hôm nay lại…
“Bắc Hàn về chưa?” Tiếu Dĩnh lại hỏi dì Vương
“Không có nghe nói !” Dì Vương nhíu mày trả lời.
Tiếu Dĩnh đi tới bên sofa ngồi xuống, cầm điện thoại lên.
Kết quả là Lăng Bắc Hàn thật sự không có về nhà.
“Bà chủ có muốn sai người đi tìm không?” Dì Vương nóng lòng hỏi.
Tiếu Dĩnh chỉ khoát khoát tay đứng dậy bỏ đi lên lầu.
Theo bà, Úc Tử Duyệt là người mà dù cho người khác không muốn đối phó với nó, thì tự bản thân nó cũng sẽ gây ra phiền phức, bà lười phải để tâm đến đứa con dâu này.
***
Doanh trại vào đêm chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh. Đêm đông không gió không trăng khiến cho mọi âm thanh đều im ắng tĩnh lặng, chỉ có vì sao trên bầu trời đang lóe sáng. Binh sĩ trong doanh phòng đều đã chìm vào giấc mộng đẹp, chỉ còn mỗi Lăng Bắc Hàn là nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Trái tim lại đang bắt đầu nhớ nhung cô, đó là loại cảm xúc nhớ thương không thể khống chế được.
Điện thoại để cạnh gối bỗng run lên, anh mừng rỡ lấy qua, không kịp chờ đợi mở ra, khi nhìn thấy không phải là tên của cô thì trong lòng cảm thấy thất vọng buồn bực.
Tin nhắn là của Hạ Tĩnh Sơ gởi tới: Chi phiếu đã chuyển giao, năm mới vui vẻ!
Một câu nói rất ngắn gọn khách sáo. Theo lễ phép, anh nên trả lời lại, nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt của Úc Tử Duyệt khiến anh do dự. Nhưng cảm thấy mình làm vậy có phần chột dạ, cuối cùng vẫn gửi tin trả lại: Cám ơn, năm mới vui vẻ!
Trễ thế này mà anh ta còn có thể gửi tin nhắn lại nhanh như vậy? Lẽ nào anh ta không có ở nhà?
Hạ Tĩnh Sơ nằm trên giường nhìn tin nhắn Lăng Bắc Hàn gởi tới, trong lòng âm thầm phán đoán. Muốn gửi lại thêm một tin nữa hỏi thăm, nhưng lại sợ Lăng Bắc Hàn nghi ngờ. Hai mắt không đành lòng nhìn chằm chằm cái tin nhắn trên màn hình, “A Hàn, Úc Tử Duyệt đó có chỗ nào xứng với anh! Tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy.....
Hạ Tĩnh Sơ nhắm mắt lại, để điện thoại di động ở vị trí ngay tim mình, trong đầu không ngừng hiện lên từng đoạn kí ức của cô và Lăng Bắc Hàn rõ ràng như mới ngày hôm qua. Cô không thể nào không bỏ xuống được, nhất là vào hôm nay, anh đã trưởng thành ưu tú như vậy!
Cô cho rằng, tất cả những cố gắng nhiều năm qua của mình, chính là vì muốn được ở bên cạnh anh một lần nữa.
Huống chi cô vợ đó của anh, ngoại trừ được sinh ra trong một gia đình giàu có, thực tế chẳng có điểm nào xứng nổi với Lăng Bắc Hàn, chỉ là một con bé ngu ngốc mà thôi.
Nghĩ như vậy khiến trong lòng Hạ Tĩnh Sơ sảng khoái không ít.
***
Úc Tử Duyệt cả đêm không về, bà nội Lăng sáng sớm thức dậy liền một bụng tức giận, vội vàng kêu người gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn. Tiếu Dĩnh đang muốn kêu người đi sang nhà bên kia xem thế nào, xác định xem có ở đó hay không mới quyết định, ai ngờ lại để bà nội Lăng nhanh chân đi trước.
“Lăng Bắc Hàn! Vợ của con cả đêm hôm qua không về đấy!” Bà nội tức giận quát vào ống nghe điện thoạt, còn không giấu được sự bất mãn.
Cả đêm không về?
Trong lòng Lăng Bắc Hàn lộp bộp hoảng sợ, điều đầu tiên nghĩ đến chính là, cô ấy có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Anh không đợi nghe bà nội dài dòng hết câu, lập tức lao tới nhà để xe trong doanh trại, chỉ chốc lát sau, một chiếc xe quân đội liền lái ra khỏi doanh trại.
Trong đầu hiện lên phản ứng tối hôm qua của cô trong điện thoại, giọng nói có chút khàn khàn, chung quanh rất yên tĩnh, không giống như đang đi ăn ở bên ngoài, nghĩ như vậy, Lăng Bắc Hàn ảo não nện mạnh tay xuống tay lái!
Tức giận mình tối hôm qua sao không phát hiện ra sự khác thường của cô.
Giờ phút này, anh sợ nhất là cô gặp chuyện không may. Cho dù cô có chạy tới chỗ Lệ Mộ Phàm cũng không sao, anh đều bằng lòng hết chỉ cần cô được an toàn.
Một tay cầm điện thoại di động để gọi cho cô, nhưng vẫn không ai nghe. Anh gấp gáp tìm trong danh bạ điện thoại nhưng không thấy số của Nhan Tịch bạn cô, ngẫm lại liền gọi cho bạn tốt Lục Khải Chính.
“Số điện thoại của Nhan Tịch là số mấy?”
“Diễn trò? Cái gì diễn trò?” Lục Khải Chính mơ mơ màng màn hỏi.
“Là Nhan Tịch, bạn của Úc Tử Duyệt, cái người lần trước rơi xuống nước đấy.” Lăng Bắc Hàn tức giận mất khống chế quát vào trog điện thoại, anh như vậy khiến Lục Khải Chính cảm thấy buồn cười.
Không cần đoán cũng biết, lại là bởi vì cô vợ nhí kia của mình rồi.
“Tôi làm sao biết được số điện thoại của cô ấy.” Lục Khải Chính ngồi ở đầu giường, híp mắt lại rít thuốc nói, trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh người con gái đứng ở trong đài phun nước.
“Không có thì đi hỏi cho tôi! Nhanh đi!” Lăng Bắc Hàn nói như ra lệnh.
“Nè! Lão Lăng, cậu thật sự bị lâm vào trận địa thất thủ rồi à?” Tuy miệng Lục Khải Chính trêu ghẹo nói nhưng một cái tay khác cũng đã gửi tin nhắn đi, chỉ chốc lát sau liền có tin trả lời.
“Mẹ nó, bớt nói nhảm đi.” Lăng Bắc Hàn lại rống lên, tròng mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước.
Lục Khải Chính biết Lăng Bắc Hàn đang rất nóng lòng, cho nên không chọc ghẹo anh nữa, chuyển dãy số điện thoại sang cho anh.
Khó khăn lắm Nhan Tịch mới có một giấc ngủ sảng khoái, kết quả bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, khó chịu trả lời “Ai vậy....”
“Úc Tử Duyệt có ở đó không?”
“Chú? À không, Trung tá Lăng?” Nhan Tịch lập tức ngồi dậy che miệng ngáp một cái, “Duyệt Duyệt thế nào? Không phải đang ở nhà với anh sao?”Nhan Tịch hỏi ngược lại.
“Tôi đang ở doanh trại, cả đêm qua cô ấy không về nhà ba mẹ tôi.” Biết được cô không có ở chỗ của Nhan Tịch, Lăng Bắc Hàn như mất đi sự bình tĩnh, mấy đốt ngó tay trái cầm vô-lăng trở nên trắng bệch, nổi cộm lên trông thật đáng sợ, tưởng chừng như muốn bật ra khỏi làn da.
Giọng của anh bị dồn nén tới mức nghẹn lại, đang cực lực đè nén cảm xúc khống thể khống chế của mình.
“Tại sao anh không về nhà chứ? Chiều hôm qua Duyệt Duyệt cố ý đi chợ nấu cơm chờ anh về nhà đó!” Cơn buồn ngủ ban nãy của Nhan Tịch hoàn toàn biết mất, cô tức giận rống lên. Cũng mặc kệ đối phương là cái gì Trung tá hay Thượng tá, cô thấy bất bình thay cho Duyệt Duyệt.
Lăng Bắc Hàn nghe Nhan Tịch nói như thế lồng ngực căng đến phát đau. Ngay lập tức cúp điện thoại, chuyên tâm lái xe.
Chạy xe suốt 2 tiếng đến thẳng nhà mới của họ, nhảy xuống xe chạy như bay tới lầu năm, phóng bước lớn lên những bậc thang lầu.
“Úc Tử Duyệt!” Vừa vào cửa anh liền rống to, tầm mắt bị những mảnh miễn bể vụn vằn trên đất gây chú ý, trên sàn nhà còn có một dòng dịch đỏ chưa khô, nhưng khi nhìn thấy chai rượu đỏ kế bên thì anh lập tức thở phào một cái.
Trên bàn ăn là bừa bãi của dĩa rau củ xào, kế bên hình như là món canh giống như hỗn hợp từ trứng và cà chua, khoai tây không giống khoai tây, còn có một dĩa lộn xộn ngổn ngang không biết là món gì.
Đây là những món ăn mà cô ấy làm sao?
Nhớ tới lời nói của Nhan Tịch, chóp mũi của Lăng Bắc Hàn ê ẩm, “Úc Tử Duyệt!” Xoay người, sải bước đi nhanh tới phòng ngủ.....
Trên chiếc giường lớn màu trắng có một dáng người mặc áo len màu trắng cùng với quần ống túm màu đen, nằm co ro ở trên giường, trong lòng còn ôm chặt chiếc gối đầu. Lăng Bắc Hàn càng đi đến gần thì càng nghe mùi rượu xông lên nồng nặc.
Mái tóc rối loạn che mất nửa bên gò má, không thấy rõ mặt cô. Lăng Bắc Hàn đến gần cúi người xuống, lặng lẽ ngồi xuống một bên giường, đưa tay vén nhẹ qua những sợi tóc dính quện cùng nước mắt xõa trên mặt cô, nơi khóe mắt vẫn còn những vệt ươn ướt dường như đã khóc rất nhiều.
Cô ấy biết ngày hôm qua mình đã về? Cho nên ở nhà làm sẵn cơm tối đợi mình về, kết quả mình lại không về nhà, sau đó mới gọi điện thoại qua hỏi.....
Nghĩ như vậy, Lăng Bắc Hàn thật muốn bóp chết sự vô tâm của mình.
“Duyệt Duyệt....” Chất giọng khàn khàn gọi tên cô, sự nhớ thương bị đè nén sau nửa tháng trong nháy mắt mãnh liệt tuôn trào, Lăng Bắc Hàn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà thì thào gọi.
“Lạnh.....Lăng Bắc Hàn.....Em lạnh quá......” Bàn tay nhỏ bé lạnh như nước đá nhanh chóng bắt lấy bàn tay anh, Úc Tử Duyệt gọi tên anh trong cơn ngủ mê.
Nằm cả đêm không đắp chăn thế này, máy sưởi cũng không chịu mở, hỏi sao lại không lạnh, lại còn dám uống rượu? Lăng Bắc Hàn thấy vừa giận vừa thương, giận cô tại sao không biết tự chăm sóc bản thân mình.
Đang muốn rút tay về giúp cô đắp chăn, nhưng cô đã với tay bắt lấy tay anh giữ lại thật chặt, “Đừng đi...Em sẽ sửa đổi mà....Anh cho em cơ hội đi...” Nghe thấy lời cô nói và khi nhìn thấy ngón trỏ của cô bị quấn miếng băng gạc nhuộm vết máu mà lòng Lăng Bắc Hàn đau như dao cắt.
Lăng Bắc Hàn không ngờ cô lại để tâm đến lời mình nói như vậy. Anh cho rằng cô luôn ước gì có thể ly hôn với mình.
Đắp chăn lên cho cô rồi mở máy sưởi. Rồi anh ngồi lên giường, đỡi cô lên nằm ở trên đùi mình. Anh yêu thương tự tay vuốt ve tóc cô, người con gái khiến mình nhớ thương da diết này, rốt cuộc mình phải đối với cô ấy ra sao đây?
“Ưm....” Trong cơn mê man, cô cảm thấy đầu căng thẳng như muốn nổ tung, huyệt thái dương từng đợt từng đợt nhảy động đau không thể tả, đầu óc cứ mơ mơ màng màng mà cổ họng thì lại khô rát.
“Duyệt Duyệt......” Lăng Bắc Hàn giật mình, thấy cô nằm ở trên đùi mình khẽ cựa quạy, anh vội vã dụi tắt tàn thuốc, nhỏ giọng gọi tên cô.
Lăng Bắc Hàn?
Nghe được giọng của anh, cô nghĩ mình vẫn còn ở trong mộng. Đầu lắc lắc rồi ngẩng lên, thấy gương mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt, đôi mắt trợn tròn nhìn rõ khuôn mặt kia, không phải Lăng Bắc Hàn thì còn ai vào đây?
“Hả....?” Cô lại lắc lắc cái đầu nhỏ như cái trống bỏi, ngẩng đầu lên nhìn kỳ anh lần nữa, đúng thật là anh rồi.
Cố gắng chắp nối lại mảng trí nhớ, Úc Tử Duyệt đã nhớ lại tất cả, sững sờ nhìn gương mặt tuấn tú của anh mà thật sự kích động muốn xe nát nó.
“Anh về nhà làm gì chứ?” Cô lạnh lùng hỏi rồi dịch người về phía sau tránh sự đụng chạm của anh. Chuyển người sang hướng khác rồi bước xuống giường, chân vừa chạm đất thì cảm thấy cảnh vật chung quanh như đang xoay tròn.
Bước chân nhẹ hẫng, cơ thể mất thăng bằng chực chờ ngã về sau. Chẳng biết lúc nào Lăng Bắc Hàn đã theo tới ra ngồi cạnh giường, cô may mắn ngã ngồi vào trong lòng anh.
Đang muốn ra sức giãy ra thì nửa người trên của cô bị anh ôm thật chặt vào lòng. Cô ngồi ở trong ngực anh, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt gương mặt tuấn tú nặng nề của anh, gương mặt mà suốt nửa tháng cô không được gặp.
Khóe miệng nhếch lên cười khổ, cô lẳng lặng nhìn anh, đầu óc đang hỗn loạn hò hét, lồng ngực căng đau nhói.
“Hôm qua em đứng ngoài cửa sổ quán cà phê nhìn thấy anh và Hạ Tĩnh Sơ. Em nghĩ là anh sẽ về nhà, nên em liền về đi chợ làm cơm đợi anh về cùng ăn. Nhưng em đã đợi anh rất lâu, rất lâu mà anh vẫn không về. Em gọi điện thoại cho anh thì mới biết là anh đang ở doanh trại. Dù cho anh có về Kinh Đô là do công việc đi nữa, nhưng bận đến nỗi ngay cả dành chút thời gian để gặp em cũng không có hay sao? Anh cùng chiến hữu mình ăn liên hoan, đón mừng năm mới vui vẻ, còn em là vợ của anh thì ở nhà ngu ngơ mòn mỏi đợi anh về. Anh đối với bạn gái cũ, đối với đồng đội của mình còn tốt hơn em rất nhiều.”
Úc Tử Duyệt ngơ ngác nhìn thẳng vào mắt anh, rất bình tĩnh gằn từng tiếng nói. Nhưng lời nói không hề có sự chỉ trích, mà giống như tự nói với bản thân mình.
Hai cánh tay đang ôm Úc Tử Duyệt của Lăng Bắc Hàn càng siết chặt hơn, áy náy nhìn cô, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cổ họng như bị nghẹn lại nói không ra lời.
“Em biết bản thân không phải là mẫu người mà anh thích, em biết em không có điểm nào tốt, thậm chí người nhà của em hiện giờ cũng chẳng thèm quan tâm đến em nữa. Lăng Bắc Hàn, nếu như anh không cần em nữa thì hãy dứt khoát bỏ em đi! Em không muốn sống hèn mọn như vậy nữa, em muốn là chính bản thân mình!” Cô nhìn anh khổ sở rống lên, đôi tay níu chặt lấy vạt áo trước bộ quân trang của anh.
Miệng vết thương trên đầu ngón trỏ tay trái bị rách ra, dòng máu đỏ tươi từ từ thấm ra bên ngoài, dính lên hai vạch hai sao tượng trung cho sự thiêng liêng trên bả vai anh tỏa ra tia sáng chói mắt.
Là một quân nhân, người phụ nữ bên cạnh phải thế nào mới xứng với anh đây?
Là một cô gái luôn vốn rất tự tin thế nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy tự ti như vậy.
“Anh quá ưu tú, em không xứng với anh, chúng ta ly hôn.... Ưmh......” Lăng Bắc Hàn rốt cuộc không nhịn được đau lòng, cúi đầu xuống hung hăng hôn lên môi cô. Nụ hôn chứa đầy sự nhớ thương và đau lòng, cùng với muôn vàn áy náy.
Nụ hôn khiến tim cô tim đập nhanh liên hồi, tâm trí bị mê hoặc khiến cô đắm chìm trong nụ hôn đó. Hơi thở nam tính phả vào mặt cô làm cô vừa rung động đồng thời cũng thấy tủi thân, nước mắt lặng lẽ rơi xuống thấm ướt sang mặt anh. Lăng Bắc Hàn càng mút chặt môi cô mãnh liệt hơn, hai cánh tay đang vòng ôm cô cũng càng siết chặt lại.
Lăng Bắc Hàn biết, với tư cách một người chồng bình thường thì mình nợ cô nhiều lắm.
Nhưng anh không phải là một người bình thường, anh là quân nhân! Không hứa hẹn với cô được điều gì cả.
Anh cảm thấy ép cô thay đổi là quá tàn nhẫn! Cô vốn là cô gái không buồn không lo, vốn có một người yêu thanh mai trúc mã, vốn nên tiếp tục cuộc sống được mọi người yêu thương nuông chiều.
Hôn được một lúc, cô bắt đầu chủ động hôn đáp lại anh, hai tay giữ chặt vạt áo anh. Mặc kệ anh làm đúng hay không, cô chỉ biết một điều là: Bản thân vẫn luôn nhớ mong anh, thích anh, không bỏ được anh.
Càng nghĩ lòng càng chua xót, vì vậy nước mắt rơi xuống càng thêm mãnh liệt.
Cô không muốn ly hôn, thật sự không muốn.
Anh buông cô ra, nhìn nước mắt trên mặt cùng dáng vẻ uất ức của cô mà Lăng Bắc Hàn thấy lòng đau nhói. Úc Tử Duyệt khóc càng thêm dữ dội, trong đôi mắt đó chất chứa rất nhiều tâm tình, anh có thể cảm nhận được Úc Tử Duyệt rất thích anh, quan tâm đến mình.
Nếu không, cô sẽ không khóc, sẽ không nói nhiều những lời nói khác thường như vậy.
“Thật muốn ly hôn sao?” Lăng Bắc Hàn tự tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhìn cô run giọng hỏi.
Câu hỏi của anh khiến cô càng khẩn trương, mủi lòng ngước mặt lên nhìn anh, chẳng lẽ anh ấy muốn ly hôn thật sao?
“Anh...Anh về doanh trại đi! Anh đi đi! Coi như anh về nhà không thấy em đi, coi như không nghe thấy những lời em nói hồi nãy, Anh đi......”
“Úc Tử Duyệt!”
“Em đã rất cố gắng rồi.....Em thật sự đã cố gắng hết sức rồi....” Cô bị anh tiếng quát nhẹ của anh làm cho bình tĩnh lại không ít, chỉ nhìn anh nghẹn ngào nói.
Nhìn cô gầy hơn nhiều so với nửa tháng trước, nhìn đôi mắt cô khóc bị sưng cả lên, cả gương mặt lấm lem nước, Lăng Bắc Hàn từ tốn mở miệng nói: “Đừng khóc....Anh thích nhìn em cười, thích nhìn dáng vẻ em giở trò khôn vặt ở trước mặt anh.”
“Ai biểu anh làm cho em đau lòng!Anh là tên Trung tá xấu xa! Là đồ khốn!” Nghe anh nói như thế, cô nhịn không được nữa vung quả đấm liều mạng đập vào ngực anh. Anh cúi đầu nhìn thật sâu vào mắt cô mặc cho cô trút giận.
Cô như vậy mới giống như ngày thường.
Thấy cô đánh mệt trút giận đủ rồi, anh mới nâng mặt cô lên, nhìn cô nhỏ nhẹ nói, “Em ở nhà có thể đánh anh, mắng anh, nhưng mà nhớ, ở trước mặt người ngoài không được làm như vậy!”
Đương nhiên cô biết ý anh muốn nói gì, “Hôm đó tại em quá kích động, Lệ Mộ Phàm sống chết không rõ, lại thấy anh ôm cô gái khác, sau đó lại còn thêm Hạ Tĩnh Sơ nữa! Em.....” Cô tức giận rống lên xong cũng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Lăng Bắc Hàn không nhìn cô nữa mà cầm lên bàn tay nhỏ bé của cô, tháo băng gạc ra, nhìn vết thương không sâu không cạn vẫn còn đang rướm máu, đôi mắt thoáng chốc trĩu nặng, anh há miệng ngậm lấy ngón tay mút máu cho cô.
Cảm giác tê dại kèm theo chút ran rát, Úc Tử Duyệt cau mày sững sờ nhìn hành động đó của anh, cảm giác đau lòng được hóa giải không ít. Anh luôn dễ dàng khiến cô khổ sở, lại dễ dàng khiến cô cảm động....
Nở nụ cười chua xót, có lẽ, anh chính là khắc tinh trong đời cô!
“Không phải anh rất bận sao? Sao lại về đây?” Thấy anh rất nghiêm túc mút ngón tay cho mình, cô thở phì phì hỏi.
Lăng Bắc Hàn biết cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, nhưng anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô trả thù.
“Về nhà đón mừng năm mới với em.” Lăng Bắc Hàn bịa chuyện nói, nhớ tới buổi sáng lúc nhận được điện thoại của bà nội, giọng nói oán trách tức giận trong điện thoại của bà nghe như thể Úc Tử Duyệt bỏ đi thật vậy.
Có thể thấy được, người trong nhà không hoan nghênh cô lắm.
Về điểm này, Lăng Bắc Hàn biết rất rõ.
Lời của anh khiến cho trái tim không có tiền đồ của Úc Tử Duyệt bỗng mềm nhũn, “Ai cần anh ở bên cạnh chứ?” Cô dối lòng nói.
“Không muốn ăn Tết cùng anh vậy làm nhiều thức ăn như vậy làm gì?” Lăng Bắc Hàn cưng chiều ngắt chóp mũi cô, rất thích nhìn bộ dáng thở khì dỗi hờn của cô.
Nhắc tới thức ăn, Úc Tử Duyệt lại càng thấy đau lòng. Bật ngồi dậy hất ra không cho Lăng Bắc Hàn đụng vào, sải bước đi nhanh ra cửa chạy thẳng tới phòng ăn.
Lăng Bắc Hàn vội vàng đuổi theo.
“Đổ bỏ làm gì? Định tiêu diệt chứng cớ à?” Anh ngăn tay cô lại trầm giọng hỏi.
“Những thứ này em làm cho heo ăn đấy!”
“Phải, anh chính là heo, để anh tới tiêu diệt bọn chúng cho!” Đây chính là thức ăn cô làm cho anh, mặc dù nhìn có vẻ còn thua xa thức ăn của heo, nhưng mà nó khiến anh rất cảm động, trong lòng cũng rất áy náy.
Anh lại còn nói mình là heo? Úc Tử Duyệt thiếu chút nữa bật cười, tâm tình rất khoái chí, “Vậy anh phải ăn sạch sẽ hết những thứ này cho em! Nếu không anh hãy mau cút ngay về doanh trại đi!” Cô chống nạnh trợn mắt nói.
Coi coi cái dáng vẻ tiểu nhân được lợi của cô xem!
Rất lâu rồi mới thấy được dáng vẻ này của cô, tim Lăng Bắc Hàn thấy ấm áp như cơn gió xuân. Nghiêm túc ngồi xuống bên bàn, nhìn những “kiệt tác” trên bàn ăn mà có cảm giác như bó tay chịu chết nơi sa trường.
Bưng lên một chén cơm đã lạnh tanh, anh nhìn tới những món ăn ngổn ngang ở trên bàn chỉ chỉ, “Đây là món gì?”
“Ớt xanh và khoai tây thái sợi!” Úc Tử Duyệt phản ứng nhanh nhẹn nói.
“Nên gọi nó là Bạch Gia Hắc*! Ớt xanh cháy thành màu đen, khoai tây căn bản là chưa xào!” Lăng Bắc Hàn gắp lên một ít, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ mà nói đôi câu nhưng vẫn há miệng nuốt vào.
“Nè! Anh ăn thật á?” Tối hôm qua cô đã ăn thử rồi, mùi vị thật là không dám khen ngợi.
Nhưng Lăng Bắc Hàn chẵng những không phun ra, ngược lại lùa cơm vào miệng, bắt đầu nhắm nháp nhai rồi nuốt, điệu bộ đoán chừng là ăn rất ngon miệng khiến Úc Tử Duyệt trợn mắt há mồm đớ lưỡi.