Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 134: Chương 134: Giữ vững phòng tuyến




Lăng Bắc Hàn nhìn khuôn mặt ửng hồng cùng ánh mắt né tránh ấy của cô mà anh cảm thấy không vui. Mấy ngày nay, thái độ dịu dàng của cô đối với anh khiến anh cảm thấy dường như là cô đã chán anh.

“Chân anh bị thương chứ không phải là tay, tự đi mà cởi!” Úc Tử Duyệt cúi thấp đầu, tức giận nói thầm, nhịp tim không tự chủ tăng vọt lên. Anh vẫn còn sức hút mãnh liệt như vậy, chỉ cần thấy hơi thở rừng rực phái nam như vậy cũng đủ khiến cô đỏ mặt tim run rồi.

“Tại sao? Sự nhiệt tình lúc trước với anh đâu rồi?” Lăng Bắc Hàn cố nén ghen tuông trong lòng, nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào cô, nói chuyện tỉnh rụi giống như đang đùa giỡn. Nhưng Úc Tử Duyệt không hề phát hiện ra rằng lúc này anh đang rất đau khổ.

Cô rất muốn nói, không phải là anh không thích phụ nữ nhiệt tình hay sao? Nhưng lại không mở miệng được, “Không hiểu anh nói gì, tắm nhanh lên đi kẻo nước nóng nguội !” Úc Tử Duyệt vuốt ve tay anh, lui về phía sau, ra ngoài đóng cửa.

Lăng Bắc Hàn tức giận kéo cô trở lại, nhưng bởi vì anh chỉ đứng bằng một chân nên mất thăng bằng, cả hai người cùng ngã xuống.

“A......” Úc Tử Duyệt cảm giác thấy người mình ngã về phía sau liền hét lớn, may mà phản ứng của Lăng Bắc Hàn nhanh nhẹn đưa tay ra đỡ, chống vào thành bồn tắm nên không bị đụng vào eo cũng không bị đụng đến chân.

Úc Tử Duyệt sợ hãi hai tay ôm chặt lấy eo của anh, mặt dán vào ngực anh, Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô, trong lòng bỗng muốn trêu chọc cô một chút, “Á....” Cánh tay chống bên bồn tắm buông ra, nửa người trên lui về phía sau, “Rầm...” Nửa người trên ngã vào bồn tắm, hơn nửa lượng nước bị tràn ra ngoài, bọt nước bắn lên tung tóe thấm ướt cả áo ngủ của Úc Tử Duyệt.

“Lăng Bắc Hàn! Anh......” Úc Tử Duyệt nhìn áo ngủ ướt nhẹp dính trên người mình, tức giận giùng giằng muốn bò dậy, đôi mắt phóng lửa của Lăng Bắc Hàn nhìn thẳng vào cô, bởi vì dính nước mà để lộ ra những đường cong hấp dẫn.

Cô không mặc áo lót!

Nhìn hai bầu ngực run rẩy trước ngực cô, đây là phản ứng đầu tiên của anh.

Úc Tử Duyệt giùng giằng đứng lên, tức giận nhìn người mình bị ướt nhẹp, cũng nhìn thấy nửa thân dưới của anh bị ướt hết, còn chân bị thương gác lên thành bồn tắm, cô lo sợ anh bị đụng phải ở đâu đó, vội vàng ngồi xổm xuống xem xét.

“Chân này không thể để ngấm nước được đâu!” Cô vội vàng nói, đem chân trái bị thương của anh kéo ra ngoài bồn tắm.

“Mau tắm giúp anh!” Lăng Bắc Hàn thấy cô vì mình mà sốt ruột, trong tim thoải mái không ít, ra lệnh với cô, Úc Tử Duyệt liếc anh một cái, xắn tay áo lên, nghiêng người đưa tay bắt đầu cởi quần anh ra.

Lăng Bắc Hàn phối hợp nhấc eo, phối hợp giúp cô cởi quần mình xuống. Úc Tử Duyệt nhìn anh đã sớm dựng lều, bỗng nhớ tới hình ảnh khi cả hai triền miên ở bên nhau, trái tim bé nhỏ lại “thùng thùng” nhảy lên, sương mù bốc hơi, cô cảm thấy mặt mình đỏ lên đang rỉ máu.

Lăng Bắc Hàn ngồi dậy, một chân gác lên thành bồn tắm, một chân khác cuộn lại bên trong.

“Em cũng vào đây!” nhìn áo ngủ màu trắng in họa tiết hoạt hình ướt nhẹp, Lăng Bắc Hàn ồm ồm nói, trước ngực cô dường như ướt đẫm, dường như có thể nhìn thấy nụ hoa non mềm, điều này khiến anh khó có thể giữ được tự chủ.

“Đừng!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ bừng, nào ngờ Lăng Bắc Hàn đùa dai vẩy nước lên trên người cô.

“Á.....Lính thối này! Anh.....” Nhìn áo ngủ bị ướt hết, Úc Tử Duyệt tức giận hét lên, cũng tạt nước lên người anh.

Đợi cho đến khi quần áo ướt sạch sành sanh thì Úc Tử Duyệt mới ý thức được, cùng anh chơi trò tạt nước quả thật là thua thiệt, bởi vì Lăng Bắc Hàn không mặc quần áo! Nhưng còn cô thì sao?

Tóc dài, cả quần áo ngủ, toàn bộ ướt đẫm!

Nhìn khóe miệng Lăng Bắc Hàn cong lên giảo hoạt cười hài lòng, Úc Tử Duyệt tức đến nỗi chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, “Còn không mau vào, coi chừng bị cảm lạnh!” Anh khẽ động đậy gương mặt tuấn tú nhìn cô cười nói.

“Anh! Cố! Tình! Phải! Không!” Mấy chữ như rặn ra từ kẽ răng, Úc Tử Duyệt hung tợn trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói.

Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ tức giận của cô, toàn thân ướt đẫm, đường cong lộ ra, cúi đầu cười ra tiếng, sau đó ném cho cô một ánh mắt hả hê: Cố ý đấy, thì sao nào?

Úc Tử Duyệt nhìn dáng vẻ hả hê của anh, hận không thể bước đến lấy quần nhét vào miệng anh, nhưng cô cũng nhanh chóng cười duyên trả lại anh, sau đó đưa tay cởi từng chiếc cúc trên áo ngủ ra.

Da thịt mềm mại trơn bóng như mỡ đông dần dần lộ ra, theo vạt áo mở rộng, hai bầu ngực tròn đầy mượt mà như ẩn như hiện, sau đó là chiếc bụng gợi cảm bằng phẳng không chút mỡ thừa. Trên cái rốn đáng yêu còn đọng một vài giọt nước trong suốt, dưới ánh đèn tản ra một thứ màu sắc ái muội.

Thân thể non nớt uyển chuyển dần xuất hiện trước mắt, yết hầu Lăng Bắc Hàn không tự chủ run rẩy, Úc Tử Duyệt ngượng ngùng cởi quần áo ngủ xuống, khuôn mặt đỏ bừng nhìn người ngồi trong bồn tắm, da thịt màu đồng săn chắc, vóc người tuyệt mỹ, toàn thân Lăng Bắc Hàn tản ra một loại cảm giác hoang dã mà đầy gợi cảm khiến cô không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực.

Chỉ cảm thấy hai chân không ngừng run rẩy, nhưng chỉ cần nhìn anh như vậy thôi mà cả người đã mẫn cảm kích động không ngớt...

Cô cảm thấy, đối với anh, mình càng ngày càng háo sắc rồi, cũng càng ngày càng không thể nào điều khiển được trái tim của mình.

Thân thể thon dài uyển chuyển như thiếu nữ hiện ra trước mắt, ánh mắt nóng bỏng của Lăng Bắc Hàn bị cô hấp dẫn không dời đi được, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh lúc cô tắm trong lều ở doanh trại, một màn kiều diễm như hoa này....

Trong lòng cũng rung động theo.

Lúc này trên người cô chỉ mặc chiếc quần lót màu trắng. Trên đáy quần lót vẫn là họa tiết hoạt hình, mà con hồ ly này lại đúng vị trí thần bí của cô.

Một khắc này, Lăng Bắc Hàn kích động muốn đuổi nó đi, giống như thứ gì đó của mình bị con hồ ly hoạt hình này chiếm đoạt vậy! Chỉ là lúc hoàn hồn lại thấy suy nghĩ này của mình thật buồn cười.

Mình....Lại đi ghen với một con vật hoạt hình?

Úc Tử Duyệt chậm rãi đi về phía anh, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, cầm khăn lông lên chà lưng cho anh.....

Lăng Bắc Hàn sải cánh tay kéo cô vào trong bồn tắm, để cô đứng sau lưng mình!

Động tác của anh thật mạnh mẽ khiến bọt nước bắn lên, phát ra âm thanh rào rào, nhiệt độ trong phòng tắm ngày càng tăng cao, nghe tiếng nước thế này khiến cô không tự chủ nhớ tới lần anh từng muốn cô trong bồn tắm lần trước....

“Đờ người ra đó làm gì, mau lau người cho anh!” Lăng Bắc Hàn cảm giác sau lưng cô chậm chạp không có động tĩnh, trầm giọng ra lệnh.

Úc Tử Duyệt hoàn hồn, mới phát hiện ra cuối cùng mình lại nghĩ điều không nên nghĩ với Lăng Bắc Hàn rồi! Khuôn mặt nhỏ nóng giận, cầm khăn lông chà lưng anh.

Da thịt anh bóng loáng, hiện lên màu da khỏe khoắn, sống lưng bắp thịt rõ ràng, không có một chút thịt thừa. Cô nghiêm túc chuyên tâm chà lau từng tấc da tấc thịt cho anh, trong mắt tràn đầy tình yêu say đắm.

“Lăng Bắc Hàn, anh đi lính đã mười năm rồi sao?” Úc Tử Duyệt vừa lau vừa tán gẫu, cô phát hiện ra mình biết rất ít về anh, bình thường toàn cùng bà nội nói chuyện trời đất, bà nội rất tự hào mỗi khi kể lại cho cô nghe chuyện của Lăng Bắc Hàn.

Lăng Bắc Hàn không ngờ cô sẽ quan tâm đến chuyện của mìn, khóe miệng khẽ nhếch, “Từ ngày nhập ngũ đến nay vừa tròn mười năm rồi.” Lăng Bắc Hàn nhíu mày chỉ hừ hững nói, thật ra trong giọng nói có mang theo chút tự hào.

Nhớ lại quá khứ, anh không hối hận về lựa chọn vào mười năm trước.

“Có phải bởi vì chị ta......Nên mới đi lính?” Úc Tử Duyệt thấp thỏm hỏi, “Á....” Ai ngờ anh đột nhiên xoay người, kéo cô vào trong ngực.

“Có phải em rất quan tâm đến quá khứ của anh đúng không?” Anh cúi đầu, hai mắt thâm trầm nhìn cô, Úc Tử Duyệt cũng nhìn anh gật gật đầu.

“Nguyên nhân tại sao trước đây anh và cô ấy chia tay, có lẽ ít nhiều gì em cũng nên biết. Tham gia quân ngũ là lý tưởng từ nhỏ đến lớn của anh, cũng là nhiệt huyết chảy trong mỗi người đàn ông nhà họ Lăng! Mười năm trước, Hạ Tĩnh Sơ bảo anh từ bỏ lý tưởng nhập ngũ, cô ấy sợ tham gia quân ngũ rồi, dần dần sẽ bỏ mặc cô ấy...” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt từ tốn nói.

Úc Tử Duyệt tựa vào trong ngực anh, lẳng lặng lắng nghe, “Anh vì cô ấy mà từ bỏ, thậm chí còn đưa cô ấy bỏ trốn, cuối cùng, cô ấy lại bị mẹ anh mua chuộc....” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt lại nói tiếp.

Chuyện đã từng xảy ra, anh không muốn nói thêm, cũng không muốn nhớ lại, “Mười năm, có thể đã thay đổi rất nhiều thứ, Úc Tử Duyệt, anh tự biết rõ bây giờ mình đối với cô ấy đã sớm buông tay, em hiểu chưa?” Anh nhìn cô, trầm giọng kiên định nói.

Trong lòng Úc Tử Duyệt cảm động, lại đau lòng thay cho anh, anh vì Hạ Tĩnh Sơ mà từ bỏ lý tưởng tham gia quân ngũ, lại còn muốn bỏ trốn với chị ta. Nhưng cuối cùng lại bị chị ta phản bội! Lúc đó chắc là anh rất đau lòng rồi......

Cho nên suốt mười năm qua, tình cảnh anh dành cho người nhà lúc nào cũng không lanh không nóng, thậm chí còn ít khi trở về.

Cô nhìn anh, như có điều suy nghĩ gật đầu.

“Được rồi, sau này em sẽ không hỏi chuyện lúc trước của anh nữa!” Cô bật cười nhẹ bợ gương mặt tuấn tú của anh cười nói.

“Thật ra thì, cõ lẽ mẹ anh chỉ là muốn tốt cho anh.....Anh cũng đừng nên quá khắc khe với mẹ, dù sao cũng là mẹ anh mà!” Úc Tử Duyệt nhớ lại gần đây mẹ chồng đối xử với mình rất tốt, liền nói tốt trước mặt Lăng Bác Hàn.

Chỉ thấy con ngươi Lăng Bắc Hàn trầm xuống, thoáng hiện vẻ phức tạp, “Đến lượt anh tắm cho em!” Anh tà mị cười một tiếng, nói sang chuyện khác, bàn tay chuẩn xác bao lấy hai hai khốn tròn mềm mại trước ngực cô.

“A......Anh....Buông ra!” Úc Tử Duyệt cúi đầu, cầm cổ tay của anh, tức giận nói, Lăng Bắc Hàn đâu chịu bỏ qua cho cô, một tay khác giữ chặt hông cô, để cô quay lưng lại với mình, ngồi giữa hai chân anh.

Vật nóng bỏng cứng ngắc chống đỡ phía sau, Úc Tử Duyệt đỏ mặt, chân tay động đậy, lại cảm thấy chẳng những không đẩy được anh ra, mà còn khiến vật kia như nước chảy thuyền trôi, dần dần xâm nhập vào nơi bí mật của cô!

Bàn tay to lớn của anh đang xoa nắn nơi nụ hoa mềm mại trước ngực cô, “Cho anh....” Anh kề sát bên tai cô nỉ non nói, giọng nói khàn khàn gợi cảm, hô hấp nóng hổi phả vào nơi mẫn cảm khiến toàn thân Úc Tử Duyệt run lên.

“Không.....Không được......” Cô lắc lắc đầu lia lịa, lần này kiên quyết phải phòng thủ, không thể để anh được như ý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.