Anh muốn khích cô, cô không chút nào khách khí mà đáp lễ, ở phương diện này Úc Tử Duyệt không hề kém cõi.
Lăng Bắc Hàn dẫn cô đến một gian phòng khách sạch sẽ chỉnh tề, vừa vào phòng vừa ngã xuống giường Úc Tử Duyệt vừa mở miệng gọi “Chú” liền bị Lăng Bắc Hàn lấy ánh mắt hung tợn nguýt nhìn.
“Gọi Lăng Bắc Hàn được chưa?” Úc Tử Duyệt liếc anh một cái, tướng nằm không tốt lệch qua một bên giường.
“Chuyện gì?” Anh nhìn cô trầm giọng hỏi.
“Chú....Không Lăng Bắc Hàn, anh có từng thích ai chưa?” Úc Tử Duyệt ngồi dậy, ôm gối trước ngực, nhìn Lăng Bắc Hàn nghiêm túc hỏi.
Vấn đề này làm Lăng Bắc Hàn sững sờ, mắt âm trầm “Hỏi cái này làm gì?” chẳng lẽ cô nhớ đến Lệ Mộ Phàm?
“Người ta tò mò, anh ba mươi tuổi mới tìm bà xã, nhất định là tình cảm lúc trước bị ngăn cản đúng không?” Úc Tử Duyệt lại hỏi cô cũng không biết sao rất muốn biết chuyện tình của Lăng Bắc Hàn.
Nha đầu này đừng xem bình thường cô điên điên khùng khùng, ý nghĩ cũng nhiều thật đấy, thật ra thì vấn đề này chỉ cần phân tích một chút là được “Đừng hỏi nhiều như vậy không là anh cho rằng em thích anh đấy” Lăng Bắc Hàn cười nhạt nói với cô.
“Stop! Ai thích một ông già như anh, hỏi thăm một tí không được sao?” Úc Tử Duyệt vội vàng phản bác.
“Trong ngăn kéo có áo ngủ, tắm sớm một chút rồi đi ngủ đi, ngày mai anh còn phải trở về đơn vị” Anh chỉ tủ treo quần áo, nói thêm sau đó rời đi.
“À! Ngày mai anh phải trở vào quân đội à?” Úc Tử Duyệt có chút kinh ngạc, không phải chỉ còn năm ngày nữa là họ tổ chức hôn lễ sao?
“Nếu không?” Lăng Bắc Hàn quay đầu hỏi ngược lại sau đó lại xoay người.
“Đúng rồi, ngoan ngoãn ở nhà chờ gả cho anh, không cần chạy loạn” Trước khi đóng cửa, Lăng Bắc Hàn không yên tâm dặn dò một câu, ngay sau đó đóng cửa phòng lại.
Ngày thứ hai Úc Tử Duyệt rời giường, tên Lăng Bắc Hàn kia đã dậy sớm chạy về đơn vị rồi.
Đối với người con rể Lăng Bắc Hàn này nhà họ Úc đối hài lòng, nhất là Tô Mạt Hề, bà cảm thấy Lăng Bắc Hàn rất có trách nhiệm, lại là một quân nhân, tương lai nhất định rất thành tựu.
Cả nhà đang vui mừng cho Úc Tử Duyệt nên cũng không có ai nhắc đến chuyện Lệ Mộ Phàm.
Mãi cho đến trước ngày kết hôn hai ngày Lăng Bắc Hàn mới từ đơn vị về nhà, vì nhà họ Úc muốn tổ chức tiệc rượu cho nên anh phải tới nhà vợ trước một ngày.
“Alô” Điện thoại đổ chuông Úc Tử Duyệt nhận cuộc gọi nhưng đợi một lúc lâu cũng không nghe đối phương trả lời “Alô? Ai vậy? Ai tìm tôi?” Cô không nhịn được tức giận hỏi lại, cô đang bận mặc áo cưới.
Bởi vì khẩn trương trong miệng còn nhai kẹo cao su.
“Lúc nghe điện thoại đừng ăn đồ” Úc Tử Duyệt giận dữ, cô đang vì cổ áo cưới chật một chút mà tức giận, lại không thích bị người xa lạ dạy dỗ “Anh là ai? Sao lại trông nom tôi?”
“Chồng em”
Úc Tử Duyệt mở miệng nhất thời không phản ứng kịp “Lính thối…À chú…Ồ không Lăng Bắc Hàn” lần trước anh gọi đến cô nhất thời quên lưu.
“Chưa tới 20 phút nữa là đến nhà em, chuẩn bị xong chưa?” Cô không chạy trốn rất tốt! Lăng Bắc Hàn khẽ hài lòng.
“A..Đã xong rồi, Anh đến nhanh đi” Úc Tử Duyệt vui vẻ nói, còn chưa ý thức được là Lăng Bắc Hàn đang kiểm tra cô.
“Rồi, lát nữa gặp” Lăng Bắc Hàn nói xong nhanh chóng tắt điện thoại.
Úc Tử Duyệt chỉ nghe điện thoại truyền đến tiếng ục ục, nhấn tắt trò chuyện, nắm chặt khóa kéo sau đó nâng váy đi ra cửa.
“Úc Tử Duyệt” Vừa ra cửa liền nghe âm thanh quen thuộc, ngẩng đầu thấy một người mặc âu phục trắng - Lệ Mộ Phàm.