Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 95: Chương 95: Tôi sẽ ly hôn với em




Edit: TiêuKhang

Úc Tử Mặc không đuổi theo, để con bé một mình bình tĩnh lại cũng tốt. Con bé này, tính cách quá thẳng thắn, hở chút là kích động. Con đường này là do nó tự chọn, sự lựa chọn trong lúc bốc đồng.

Úc Tử Duyệt ngơ ngác đi trên đường, cõi lòng giá lạnh, toàn thân cũng rét buốt. Nhưng cô vẫn đi về hướng nhà mình và Lăng Bắc Hàn, đi tầm một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng nhìn thấy xe anh đỗ ở dưới lầu.

Cô như người mất hồn leo lên từng bậc thang....

Lăng Bắc Hàn một mực đợi cô về, vẫn mặc quân trang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, trong chiếc gạt tàn trên bàn trà đầy ắp đầu mẩu thuốc lá.

Anh đã bình tĩnh suy nghĩ rất kỹ về cuộc hôn nhân này, giữa mình và Úc Tử Duyệt rốt cuộc có thích hợp hay không? Có thể tiếp tục được nữa không? Cô có thể trở thành một người vợ quân nhân hợp quy cách hay không?

Anh là một quân nhân, nói cho cùng trong lòng chỉ có một vị trí quan trọng nhất và đó không thể nào là phụ nữ hay tình cảm riêng tư!

Còn Úc Tử Duyệt? Cô còn quá trẻ con, một cô gái không am hiểu chuyện đời. Là một cô gái cần người yêu thương, chăm sóc. Nhưng những thứ này, anh không thể cho cô! Nghĩ như vậy, trong lòng bỗng chốc hờn ghen vô cớ. Có cảm giác muốn buông tay, nhưng rồi cảm thấy luyến tiếc. Nói đến cùng, người con gái này tuy bướng bỉnh nhưng rất tháo vát thẳng tính đã có một vị trí trong lòng anh.

Trước đây, anh cho rằng từ từ đợi cô lớn lên thì sẽ trưởng thành và hiểu chuyện hơn. Nhưng hôm nay cô đối xử với anh như thế chỉ vì tên Lệ Mộ Phàm kia. Thái độ oán hận lại còn ở ngay trước mặt Hạ Tĩnh Sơ, khiến anh không thể nào chấp nhận được.

Tiếng chuông cửa chống trộm vang lên khiến anh sực tỉnh, dụi điếu thuốc trên tay. Cửa phòng được mở ra, Úc Tử Duyệt cúi đầu đi vào, ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc lan tỏa trong nhà, ngước mắt lên liền đối diện với khuôn mặt u ám của anh.

Lăng Bắc Hàn giơ cổ tay nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn về phía cô, hai mắt sưng đỏ, tóc tai rối loạn, túi xách cũng không biết vứt đi đâu, cổ áo khoác mở toạt ra, sững sờ im một chỗ. Anh ngồi trên ghế sofa, cơ thể thả lỏng tựa người vào thành ghế, hai chân gác chéo lên nhau, đôi mắt sâu lắng liếc nhìn về phía cô.

“Úc Tử Duyệt, tôi là quân nhân, còn em là dâu nhà lính, chúng ta hoàn toàn không giống với những người bình thường, tôi sẽ càng không đối xử với em giống như những người chồng bình thường. Nhưng tôi cũng không có yêu cầu xa vời gì ở em cả, chỉ cần em hiểu chuyện là được!” Giọng nói lành lạnh vang lên.

Ý anh chính cô không hiểu chuyện?

Trong đôi mắt cô thoáng qua nỗi khổ sở, giờ phút này đối mặt với chỉ trích của anh, trong lòng chỉ thấy nhói đau. Lệ Mộ Phàm xảy ra tai nạn, trong lòng cô rất áy náy, hoang mang, bất lực không biết nên làm thế nào. Bây giờ về đến nhà, còn bị anh chỉ trích là người không hiểu chuyện.

Phải, mình đúng là không hiểu chuyện, lúc nào cũng hành động theo cảm xúc. Cô không cãi lại, mà chịu đựng sự chỉ trích của anh.

“Anh muốn nói gì? Cứ nói thẳng ra đi.” Giọng nói hờ hững, không hỏi tại sao anh lại ôm ấp cô gái kia, cũng không muốn biết lý do anh và Hạ Tĩnh Sơ ở bên nhau.

“Tôi là quân nhân, không có nhiều thời gian ở bên cạnh em, để dạy cho em cách xét đoán. Nhưng nếu như em còn hành động theo cảm xúc, ở trước mặt người ngoài không phân biệt tốt xấu, không hiểu chuyện mà đối xử với tôi như vậy nữa, tôi sẽ ly hôn với em!”

Úc Tử Duyệt như không thể tin vào tai, trái tim như bị ai nện cho một cú thật mạnh, đau đớn tột độ. Sững sờ nhìn anh, nhưng anh đã đứng dậy rời đi

Anh ấy nói, sẽ ly hôn với mình....

“Chững chạc, giỏi giang hiểu chuyện giống như Hạ Tĩnh Sơ mới là người vợ mà anh muốn, đúng không?” Trước khi anh bước ra cửa, cô đứng quay lưng về phía anh nhỏ giọng nói.

Sống lưng Lăng Bắc Hàn cứng đờ, cố gắng kiềm chế cảm giác đau lòng: “Tôi phải về đơn vị, em tự giải quyết cho tốt!” Trầm giọng nói xong, dứt khoát mở cửa bỏ đi....

“Ầm....” Cửa chống trộm bên ngoài bị đóng sập lại, những giọt nước mắt trên gương mặt cô tuôn trào

Lăng Bắc Hàn không cần mình nữa....

Cô quỳ sụp xuống mặt đất, hai cánh tay ôm chặt vai, khổ sở bật khóc nức nở.

Mới ngày nào còn nói sẽ không bao giờ ly hôn với mình, chỉ trong tích tắc đã thay đổi....Cô cứ quỳ gối như thế, không thiết nghĩ đến điều gì trong đầu chỉ văng vẳng câu nói: Tôi sẽ ly hôn với em!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô vẫn quỳ mãi ở đó, sững sờ nhìn hư không, nước mắt cuối cùng cũng cạn khô. Trong lòng lạnh lẽo đến cực hạn, toàn thân cũng rét lạnh khiến cơ thể phát run lập cập.

Hạ Tĩnh Sơ là người phụ nữ chững chạc, tài giỏi…..

Còn mình thì sao? Điên điên khùng khùng chẳng ra làm sao, lòng ngay dạ thẳng, đầu óc ngu si, ngay cả người anh trai ruột thịt cũng ghét bỏ

Thật lòng sự việc xảy ra ngày hôm nay cô không hề trách Lăng Bắc Hàn, có trách cũng chỉ trách bản thân, hận bản thân. Khi đó quá xúc động không có ai để giãi bày cho nên mới nổi giận với anh, bởi vì ở trong lòng cô, anh mới chính là người thân nhất.

Người thân nhất....

Từ bao giờ, một người xa lạ bỗng trở thành người thân nhất?

Cô gái kia là ai? Tại sao anh không hề nhắc tới cô ta? Lúc nhìn thấy anh và Hạ Tĩnh Sơ trong thang máy, cô lại kích động nói năng không suy nghĩ, mắng chửi Hạ Tĩnh Sơ. Cô không muốn nghĩ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm nay nữa, khó khăn đứng dậy mới phát hiện trong nhà đã tối đen như mực, anh đi rồi chỉ để lại mùi thuốc lá thoang thoảng.

Đứng dậy, đi thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, rửa mặt chải tóc lại gọn gàng. Đi tới phòng ngủ, ngước nhìn tấm ảnh cưới trên đầu giường mà buồn tủi ngây người, ôm chiếc gối anh thường nằm, vùi mặt vào đó hít một hơi thật sâu. Nhớ lại niềm vui ngọt ngào cùng hạnh phúc tối hôm qua, tim lại đau thắt từng cơn.

Thu dọn xong vài thứ, cô không nấn ná thêm đi ra khỏi nhà, khi đến dưới lầu nhìn thấy xe của anh, có cảm giác chiếc xe như con quái vật khổng lồ này chính là anh.

Anh là một quân nhân, hẳn là sẽ không quan hệ bừa bãi với phụ nữ khác ở bên ngoài chứ? Nói không chừng, đó là người quen thôi....

Cô đi bộ trở về nhà cũ, vừa vào cửa liền nhìn thấy bà nội, ba mẹ chồng đều ngồi trên bộ ghế gỗ trong phòng khách, khi nhìn thấy họ không tránh khỏi sợ hãi.

“Bà nội, ba, mẹ....” Cô gượng gạo mở miệng, cố gắng lắm trên môi mới nở nổi nụ cười.

Bầu không khí rõ ràng có gì đó không bình thường. Bà nội nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng nghiêm khắc, ba chồng cúi đầu hút thuốc, còn mẹ chồng đang bưng một ly trà sâm, giống như không hề nhìn thấy sự hiện diện của cô.

“Duyệt Duyệt, người trong nhà họ Lăng chúng tôi xưa nay nói chuyện không quanh co lòng vòng!” Lúc này, bà cụ mở miệng nói với giọng đầy vẻ nghiêm nghị.

“Bà nội, có chuyện gì xin bà cứ nói thẳng!” Trong lòng càng thêm bất an, chẳng lẽ họ đã biết chuyện của mình và Lệ Mộ Phàm?

“Chuyện của cháu và con trai nhà họ Lệ đó mọi người đều đã biết. Mọi người có thể biết, đương nhiên người ngoài cũng có thể biết! Nhà họ Lăng chúng ta ở Bắc Kinh dù gì cũng là một gia đình có quyền thế và danh tiếng, không cho phép bất kỳ ai có tư tưởng sai trái! Cháu ở nhà bố mẹ đẻ sống như thế nào, nề nếp ra sao chúng ta mặc kệ, nhưng một khi đã bước vào nhà họ Lăng thì cháu phải tuân thủ theo nguyên tắc chuẩn mực của con dâu nhà họ Lăng, có hiểu không?” Bà cụ lạnh lùng nói.

Lời của bà nội khiến đầu óc Úc Tử Duyệt ong ong, giống như bị vung cho một cái tát nhưng cái tát đó vốn cũng chẳng hề hấn gì! Thế nhưng mỗi câu nói đều giống như gai nhọn sắc bén, cô hiểu ý bà nội đang nói cô không được nuôi dạy tốt, cũng đồng nghĩa đang chê trách cả gia đình mình!

Theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng lần này cô cực lực nhẫn nhịn cho qua.

Chịu đựng sự chỉ trích sỉ nhục, cô nói: “Bà nội, cháu sẽ chú ý ạ, xin mọi người hãy yên tâm, cháu cam đoan về sau sẽ không gặp Lệ.....Lệ Mộ Phàm nữa.”

Lần đó ở bệnh viện cô đã khuyên Lệ Mộ Phàm, bảo cậu ta hãy buông tay, cô cũng không thể gặp lại cậu ta nữa, cầu xin cậu ta đừng có tìm mình, cô còn nói mình yêu Lăng Bắc Hàn để cậu ta đừng có hy vọng gì.

Cô không muốn hại Lệ Mộ Phàm nữa, phải hoàn toàn cắt đứt.

Lúc này, Tiếu Dĩnh để ly trà trong tay xuống, quay đầu nhìn thẳng Úc Tử Duyệt: “Nếu cô cảm thấy mình không làm tròn nổi bổn phận của một người vợ thì cứ sớm nói ra, đừng để đến cuối cùng mới ân hận vì ban đầu đã làm sai.” Lần đầu tiên mẹ chồng nói chuyện thẳng thắn với cô như vậy.

Lời nói thẳng thắn trắng trợn tới mức này, nếu như cô nghe còn không hiểu nữa thì đúng thật là ngốc đến hết thuốc chữa.

Mẹ chồng đang ám thị với mình nên biết khó mà lui sao? Úc Tử Duyệt, mày thật thất bại đến nỗi không có một người nào thích nổi! Trừ tên ngốc đầu bự Lệ Mộ Phàm kia.

“Mẹ, xin mẹ yên tâm, con có lòng tin sẽ làm tốt bổn phận dâu con nhà họ Lăng!” Cố gắng chịu đựng nỗi đau tan lòng nát dạ, không chịu thua đấu tranh tới cùng, vô cùng kiên quyết!

Tiếu Dĩnh không ngờ Úc Tử Duyệt lại nói như vậy, chẳng lẽ cô ta không muốn ly hôn? Nhận ra điều này khiến cho lòng bà cảm thấy khó chịu.

“Được rồi, Duyệt Duyệt, lên lầu nghỉ ngơi đi!” Lăng Chí Tiêu không chịu nổi nữa lên tiếng.

“Dạ, thưa bà nội, ba, mẹ con lên lầu trước!” Cô nói xong, đi thật nhanh về phía chân cầu thang, chạy thẳng một mạch về phòng ngủ. Sau khi đóng cửa lại liền bò lên giường, ôm chặt gối nước mắt thi nhau không ngừng chảy xuống.

Cần gì phải quan tâm đến cách nhìn của gia đình họ làm gì?

Nhớ tới anh nói muốn ly hôn, lòng cô lại đau như dao cắt....

Lăng Bắc Hàn, em mệt mỏi quá!

Úc Tử Duyệt mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cô thấy lại thời điểm mình còn là một cô bé không buồn không lo, cô ôm trái bóng đánh mạnh về phía cậu bé trai...

Sau đó, lại mơ thấy Lăng Bắc Hàn lôi kéo đòi dẫn mình đến cục dân chánh làm thủ tục ly hôn.

“Đừng....Em không muốn ly hôn....Em yêu anh!”

“Không.....” Cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, bụng đói sôi ùng ục khiến cô choáng váng mặt mày, lúc này cũng phát hiện trời đã sáng.

Nhớ tới công việc mà Lăng Bắc Hàn đã tìm giúp mình, cô phấn chấn lại tinh thần, rời giường chuẩn bị hôm nay đi báo danh.

***

Công việc của cô là làm phóng viên thực tập chuyên viết về tin tức báo xã hội ở tạp chí Thương Bách.

Tổng biên tập tên Trình Ngọc Bách, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cũng là đồng đội cũ của Lăng Bắc Hàn. Anh ta đích thân ra đón cô.

Sau ba ngày làm việc cô đã dần quen với công việc của. Thỉnh thoảng cùng với những phóng viên lâu năm khác đi ra ngoài phỏng vấn. Khi đã quen với công việc, cô cảm thấy đây là một việc làm khiến mọi người có thêm tinh thần trách nhiệm với xã hội. Bởi vì bản tin đều là những tin tức nói về đời sống con người, rất thực tế với cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người dân. Ví dụ như, nhóm cô đang theo đưa tin về khu cư xá dạo gần đây thường hay bị mất chó. Căn cứ theo tin tức mấy ngày nay bọn họ liên tục nằm vùng điều tra phát hiện thì ra

có người đang độc chó.Bởi vì bắt đầu vào đông, thịt chó lại có tác dụng làm ấm người, cho nên đã trở thành một món ăn rất được ưa chuộng.

“Nói nghe xem, bản tin trộm chó nên phỏng vấn từ phương diện nào?” Tổng biên Trình uống một hớp trà, mỉm cười thân thiện nhìn Úc Tử Duyệt hỏi.

“Tôi nghĩ....” Cô cầm bút hý hoáy vẽ nghệch ngoạc lên tờ giấy trắng.

“Từ chủ nhân mất trộm chó, kẻ trộm bị bắt vì thuốc chó, nơi bán thịt chó, người ăn thịt chó, và nguồn gốc quán làm thịt chó....Tạm thời chỉ nghĩ được những điểm này!” Úc Tử Duyệt nói với vẻ đăm chiêu suy nghĩ, đầu bút vẫn đang hý hoáy trên tờ giấy.

“Chính xác, có tiến bộ lần này ít nhất cũng có thể nghĩ đến toàn diện. Tin tức này, thật ra cũng có thể đến phỏng vấn một số chuyên gia dinh dưỡng, khảo sát xem ăn thịt chó rốt cuộc có tác dụng điều trị cho chế độ ăn uống hay không? Mọi người có nên ăn thịt chó hay không? Quan trọng hơn chính là, nên xem nhiều ý kiến trên mạng xem thế nào!”

“Vâng! Cám ơn Tổng biên tập!”

Lần đầu tiên được Tổng biên tập khích lệ, Úc Tử Duyệt có chút hănh diện cũng có cảm giác thành tựu nho nhỏ. Hiện giờ, cô đặt toàn bộ tinh thần và sức lực của mình đều tập trung vào trong công việc, thậm chí không có thời gian nghĩ đến Lăng Bắc Hàn.

“Nên cám ơn Lão Lăng nhà cô mới phải, suốt mấy ngày nay cậu ta cứ điện thoại hỏi thăm tình huống của cô đấy!” Tổng biên tập lại nhìn Úc Tử Duyệt cười nói.

Những lời này khiến trái tim cô chua xót đau đớn. Anh ta quan tâm mình sao? Ngày đó sau khi rời đi, cũng chẳng có tin tức nào nữa....

“Vậy sao....” Cô cười nói: “Tổng biên tập, tôi xin phép ra ngoài trước! Còn có một việc rất quan trọng cần phải đi phỏng vấn!” Nghĩ đến công việc tâm tình cô thoáng dịu lại, vui vẻ nói xong đi ra khỏi phòng làm việc.

Tới giờ cơm trưa, Úc Tử Duyệt không đi ăn cơm mà thu dọn vài thứ xong rồi đi ra cửa.

Vừa ra khỏi cửa tòa soạn thì đúng lúc gặp Nhan Tịch đang đến tìm, Nhan Tịch hiện đang công tác cho một công ty ở tầng dưới, mỗi ngày tới giờ cơm trưa đều sang rủ cô cùng đi ăn.

Thấy Úc Tử Duyệt xách theo túi xách dáng vẻ rất chuyên nghiệp, Nhan Tịch hỏi: “Duyệt Duyệt, em định ra ngoài sao?”

“Chị Nhan, trưa nay em phải đi bệnh viện ung bướu để phỏng vấn một bệnh nhân, chị đi ăn một mình nha!” Úc Tử Duyệt vô cùng tự hào nói, dạo gần đây cô bận rộn với công việc nên thường quên ăn quên ngủ.

Có lẽ công việc này là do Lăng Bắc Hàn tìm giúp, hơn nữa Tổng biên tập tòa soạn còn là bạn chiến đấu của anh, khiến cô có tinh thần chiến đấu không chịu thua chỉ muốn làm thật tốt để anh mở to mắt ra mà nhìn, để trong mắt anh cô không còn vô dụng nữa!

Mình sẽ trưởng thành hơn và sẽ tài giỏi giống như Hạ Tĩnh Sơ....

“Phỏng vấn thì phỏng vấn, nhưng em cũng cần phải ăn cơm chứ? Duyệt Duyệt, có phải trong lòng em đang có chuyện không vui không? Người là sắt cơm là thép! Em liều mạng vậy để làm gì, phải chú ý sức khỏe đó!” Mấy hôm nay, rõ ràng cảm thấy cô có tâm sự, còn có vẻ như đã thay đổi điều này khiến Nhan Tịch thấy hơi lo lắng.

“Không phải chỉ là một bữa cơm sao! Em ghé đâu đó trên đường ăn cũng được mà! Chị Nhan, tới giờ em hẹn với người ta rồi, chị đi ăn đi, em phải đi đây.....” Nói xong vội vàng chạy về hướng thang máy.

Nhan Tịch nhìn theo bóng lưng Úc Tử Duyệt, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Úc Tử Duyệt không có thời gian, rốt cuộc cũng quên luôn ăn cơm trưa. Đối tượng lần này cô phỏng vấn là một cô bé năm tuổi mắc bệnh ung thư ác tính.

Vừa vào đến phòng bệnh, liền trông thấy một cô bé đầu cạo trọc có đôi mắt tròn to sáng ngồi ở đầu giường, đang được mẹ cô bé cho ăn cơm. Thấy Úc Tử Duyệt đi vào, người mẹ vội vàng đứng lên vui vẻ cười nhìn cô chào hỏi.

“Phóng viên Úc, cô tới rồi....”

Khi nhìn thấy cô bé gầy như que củi ngồi trên giường bệnh, trong chớp mắt cô liền cảm thấy chóp mũi cay cay, hốc mắt nóng lên, nước mắt như chực chờ chảy ra.

“Vâng....” Cô nghẹn giọng trả lời.

“Nữu Nữu, mau chào cô đi con!”

“Con chào cô ạ....” Cô bé có thân hình gầy nhom nhìn Úc Tử Duyệt chào hỏi với chất giọng trẻ con non nớt, trong đôi mắt đen láy sáng ngời lóe lên tia sáng long lanh.

Một cô bé xinh đẹp đáng yêu như thế lại mắc bệnh ung thư, điều này khiến cô cảm thấy xót xa và thương tiếc.

“Ừm....Chào Nữu Nữu! Cô có mang quà đến cho con nè!” Ngồi xuống cạnh giường bệnh, lấy ra từ trong túi xách một con búp bê hết sức tinh xảo đưa cho cô bé Nữu Nữu. Món quà này cô mới mua ngày hôm qua, hình như con gái thường chỉ thích chơi búp bê thì phải? Chỉ có mình là khác người mà thôi, khi còn bé đã thích chơi toàn đồ chơi của con trai.

“Đẹp quá! Cám ơn cô....Mẹ, cuối cùng con cũng có búp bê rồi.....” Tiểu Nữu Nữu vui mừng nhìn con búp bê mình hằng mơ ước quay sang mẹ mừng rỡ nói.

Thấy Nữu Nữu vui thích, Úc Tử Duyệt cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cũng càng đau lòng cho đứa nhỏ này, chỉ một con búp bê đơn giản đã có thể khiến cô bé vui vẻ và thỏa mãn đến vậy.

Nhưng nghe nói cô bé hình như không sống nổi tới sáu tuổi….

Úc Tử Duyệt và hai mẹ con họ nói chuyện với nhau được một chút, tiểu Nữu Nữu chơi một hồi cũng ngủ thiếp đi, mẹ cô bé mới bắt đầu để Úc Tử Duyệt phỏng vấn.

“Mặc dù chúng tôi biết bệnh của con bé không trị dứt được, nhưng vẫn buông xuôi. Chúng tôi rất lạc quan, hy vọng lúc con bé còn sống, đưa nó ra ngoài chơi nhiều một chút, để nó được vui vẻ trọn vẹn mà rời đi.”

Úc Tử Duyệt vừa nghe vừa ghi lại, hốc mắt cũng không kiềm được mà đỏ lên.

“Sáng sớm hôm nay ba con bé đã đi xoay sở tiền rồi, nếu kiếm không ra tiền, cả nhà ba người chúng tôi sẽ không ở nổi Bắc Kinh này....”

“Chị à, chị hãy yên tâm. Đợi sau khi về em sẽ đưa tin đăng lên báo, nhất định sẽ có những nhà hảo tâm giúp đỡ cho gia đình chị!” Nhìn vẻ mặt buồn rầu lo lắng của người phụ nữ dân tộc thiểu số, cô khàn giọng nói.

“Cám ơn cô, cảm ơn cô đã tới phỏng vấn chúng tôi!” Người phụ nữ vội vàng nắm lấy bàn tay cô, càng không ngừng nói lời cảm kích, cô cũng chỉ biết gật đầu lia lịa.

Ra khỏi bệnh viện với tâm trạng phiền muộn nặng nề, lúc nãy trước khi đi đã đem 1000 đồng tiền mặt mang theo trên người quyên hết cho hai mẹ con họ. Tuy rằng mỗi lần đều xót thương cho mỗi hoàn cảnh, nhưng cô cảm thấy công việc này của mình rất có ý nghĩa.

Lăng Bắc Hàn, có phải anh cũng mong muốn em làm những công việc có ý nghĩa như thế này đúng không? Ngước mặt nhìn bầu trời xanh thẳm, cô thầm nghĩ. Cả tuần không gặp, thật lòng cô rất nhớ anh, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng chứ không gọi điện thoại cho anh. Điều đáng nói chính là, anh cũng không có gọi về.

Về phần đưa tin cô bé bị mắc khối ác tính, cô đã liên tục đăng tin suốt mấy ngày, nhận được rất nhiều tiền quyên góp. Nhưng có ngày khiến Úc Tử Duyệt hết sức tức giận đó là, Biên tập lại gạch bỏ nội dung trong bản báo cáo mà cô gửi lên!

“Biên tập Vương! Tại sao anh lại gạch bản tin của tôi?” Úc Tử Duyệt tức giận đến chất vấn Biên tập của mình: “Chủ đề tôi đưa tin rõ ràng là hướng theo suy nghĩ tích cực, khích lệ người bạn nhỏ đó đừng nản lòng

buông xuôi trị liệu! Còn hiện giờ ý của anh là, bệnh này không trị hết được mau cuốn gói về nhà! Đưa tin như vậy nếu gia đình họ đọc được sẽ thất vọng như thế nào! Họ vẫn luôn rất lạc quan, rất tích cực đang giúp con mình chữa bệnh!”

Lúc này, Tổng biên tập Trình Ngọc Bách từ trong phòng đi ra, đúng lúc nghe được những lời này.

“Căn bệnh đó, nếu như đã không thể nào chữa trị, sao còn phải lãng phí tiền bạc để điều trị? Ba mẹ của đứa bé đó chỉ là có lòng tham muốn được quyên tiền thôi!” Biên tập Vương là người làm lâu năm và có kinh nghiệm nhiều nhất trong tòa soạn trừng mắt nhìn lại Úc Tử Duyệt quát to.

Như không thể tin, cô trừng mắt nhìn Biên tập Vương: “Sao anh có thể nghĩ về người ta như vậy?”

“Úc Tử Duyệt! Đến phòng làm việc của tôi!” Trình Ngọc Bách lên tiếng.

Vì con người máu lạnh như như biên tập Vương mà cảm thấy tức giận vô cùng! Nghĩ tới tiểu Nữu Nữu và ba mẹ của cô bé mà trong lòng cô cảm tháy áy náy không thôi.

“Tổng biên tập, tôi cho rằng mình không làm sai.” Vừa vào phòng làm việc, cô lập tức nói.

“Úc Tử Duyệt, cô nhớ kỹ cho tôi điều này. Làm một phóng viên, điều quan trọng nhất không phải là kỹ năng mà là sự bình tĩnh!” Lần đầu tiên Trình Ngọc Bách nói chuyện với cô bằng vẻ nghiêm khắc như vậy.

Bình tĩnh?

Úc Tử Duyệt nhìn Trình Ngọc Bách với vẻ mặt mờ mịt.

“Tại sao bọn họ ba lần ban lượt tới tìm cô để phỏng vấn? Chẳng phải là vì tiền quyên góp đã dùng hết rồi sao? Úc Tử Duyệt, cô nhất định phải nhớ kỹ, khóa học đầu tiên để làm phóng viên chính là sự bình tĩnh. Tình cảm có bao nhiêu đi nữa, sự đồng tình có bao nhiêu đi nữa đều không thay thế được sự bình tĩnh mà cô cần có! Đây là yêu cầu cơ bản của nghề nghiệp!”

Nghe những lời Trình Ngọc Bách nói, mãi một lúc lâu cô mới giật mình hiểu ra. “Tổng biên tập, tôi hiểu rồi.” Lồng ngực căng đau đến khó chịu, sáng sớm hôm nay mẹ của Nữu Nữu còn đến tìm cô, xin cô hãy tiếp tục đưa tin về chuyện con gái mình.

“Hiểu thật không? Sẽ không xúc động mà xử trí theo cảm tính nữa?” Lúc này Trình Ngọc Bách mới nhìn cô cười cười.

“Tôi sẽ từ từ học hỏi, về sau nhất định không kích động, không xử trí theo cảm tính, nhất định tỉnh táo, nhất định dùng quan điểm phán đoán suy luận để nhìn nhận vấn đề!” Cô nhìn Trình Ngọc Bách kiên định nói.

“Lòng tốt của cô, tôi có thể hiểu! Nhưng chúng ta là phóng viên, nhiệm vụ trước tiên là tìm kiếm sự thật. Mà sự thật, có đôi khi tận mắt thấy cũng chưa hẳn là thật! Chúng ta cần phải đi điều tra, tìm hiểu chân tướng đằng sau bộ mặt của nó mới là đúng!”

Mắt thấy không nhất định là thật? Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Lăng Bắc Hàn ôm cô gái kia. Chẵng lẽ, hôm đó chỉ là trùng hợp hay sao?

“Vâng, tôi sẽ ghi nhớ, gần đây tôi có đi học lớp huấn luyện phóng viên tuần san! Buổi tối cũng đang học bổ túc! Cám ơn Tổng biên tập nhắc nhở!” Cảm kích nói.

“Ừ, đi làm việc đi!”

Qua cửa sổ Tổng biên tập Trình thấy cô đi tới trước mặt Biên tập Vương, hình như đang xin lỗi. Trình Ngọc Bách vội vàng gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn.

Lúc Lăng Bắc Hàn nhận được điện thoại của Trình Ngọc Bách là đang ở trong phòng làm việc. Thấy Trình Ngọc Bách điện tới còn tưởng rằng Úc Tử Duyệt đã xảy ra chuyện gì rồi, trong lòng vô cùng lo lắng.

“Lão Lăng, cô vợ nhỏ nhà cậu xảy ra chuyện rồi!”

“Cô ấy xảy ra chuyện gì?” Lăng Bắc Hàn cố giữ bình tĩnh lo lắng hỏi, bất chợt giọng lớn đến cả chính trị viên Trương cùng những người khác cũng phải nhìn bằng ánh mắt khác thường, anh vội vã đi ra cửa.

“Thằng nhóc này căng thẳng quá đấy mà!” Chính trị viên Trương với theo bóng lưng Lăng Bắc Hàn cười nói.

“Đúng đấy, ngày nào cũng nóng ruột nóng gan mà không chịu đi về xem thế nào.....” Mấy lãnh đạo còn lại trong phòng làm việc cũng trêu chọc nói.

Khi nghe nguyên nhân Úc Tử Duyệt xảy ra chuyện là về công việc, anh mới thở phào một cái, biết là Trình Ngọc Bách cố ý khích mình.

“Cậu hãy chỉ dạy cho cô ấy, nhưng cũng đừng đả kích cô ấy quá!” Lăng Bắc Hàn nói vào trong loa như ra lệnh cho chiến hữu chí cốt của mình.

“Dù tôi khích lệ cô ấy mười câu cũng không bằng một câu của cậu đấy! Cô bé này rất liều mạng, rất bốc đồng, còn rất không ngại gian nan cực khổ, thường hay ra ngoài phỏng vấn mà bỏ luôn cơm không ăn!” Trình Ngọc Bách lại phán thêm một câu.

Vừa nghe Trình Ngọc Bách nói như thế, lồng ngực anh lập tức căng lên nhoi nhói. Không ăn cơm? Chịu cực khổ?

“Lão Trình! Tôi giao người cho cậu, không phải để cậu coi như lừa mà sai khiến đâu nhé! Nếu cô ấy gầy đi miếng thịt nào, coi chừng tôi lật cả toàn soạn cậu lên đấy!” Lăng Bắc Hàn hậm hực quát vào loa điện thoại.

“Nè, nè! Tôi chỉ quản lý về mặc công việc, chứ không có quản cái ăn của cô ấy, hơn nữa tôi cũng đâu phải là người nào đó của cô ấy, cho nên đâu thể nào đoạt đi công việc của người khác, đúng không?” Lão Trình châm biếm ngược lại nói.

Người nào đó trong lời anh người, dĩ nhiên là chỉ Lăng Bắc Hàn.

Rất lâu không nghe thấy anh lên tiếng, Trình Ngọc Bách lại nói tiếp: “Bớt chút thời gian về thăm cô ấy đi, phụ nữ luôn rất cần được dỗ ngọt đấy!”, nói xong liền cúp điện thoại.

Bỏ lại Lăng Bắc Hàn vẫn đứng ở đó, mặc cho sự nhớ nhung đang hung hăng hành hạ trái tim.

***

“Duyệt Duyệt, sao vậy?” Lúc ăn cơm trưa, Nhan Tịch thấy Úc Tử Duyệt rầu rĩ không vui, quan tâm hỏi.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy con người thật sự quá phức tạp. Lần trước em có giúp đỡ một cô bé, không ngờ ba mẹ cô bé đó luôn đến tìm em để viết bài phỏng vấn, nhưng thực ra họ chỉ muốn lợi dụng em để quyên tiền cho họ, haizzz....Ở trước mặt em nói rất chân thành và động lòng người....” Úc Tử Duyệt vừa ăn cơm, vừa nói.

“Không phải thế giới quá phức tạp, mà là em quá đơn thuần! Từ từ đi, phải học cách bình tĩnh để suy xét vấn đề ở mọi phương diện!” Nhan Tịch nhận thấy Úc Tử Duyệt càng ngày càng không thích nói chuyện, mà có nói cũng dè dặt cẩn thận từng li từng tí. Luôn cảm thấy dường như trong lòng cô bé có chuyện nhưng cố gắng đè nén, hiện tại cũng rất ít nói với mình những lời xuất phát từ nội tâm.

Chuyện phỏng vấn người bạn nhỏ mặc bệnh ung thư đối với Úc Tử Duyệt ảnh hưởng rất sâu, khiến cô trở nên bình tĩnh và khách quan hơn. Nhưng hôm ba mẹ Nữu Nữu đưa cô bé về lại Vân Nam, Úc Tử Duyệt vẫn chạy tới sân bay tiễn họ, còn cho họ 5000 đồng việc này hoàn toàn không có liên quan đến công việc của cô.

Anh trở lại đơn vị đã mười hai ngày rồi, thế nhưng một cú điện thoại cũng không có gọi cho mình. Cô không biết Tổng biên tập Trình nói vậy có thật hay không, nhưng vẫn không đi tìm hiểu vì cô nghĩ rằng nếu như anh thật sự quan tâm tới mình, chắc chắn sẽ gọi điện thoại về.

Nhưng không hề có. Nhan Tịch thường khuyên cô chủ động gọi điện thoại cho anh. Nhưng cô cũng có lòng kiêu ngạo của mình, không muốn tự khiến cho mình cảm thấy, anh đã không cần mà bản thân còn chủ động đâm đầu vào. Nhưng thật sự trong lòng lại rất nhớ, chỉ có thể ép bản thân trở nên bận rộn, buổi tối đi học thêm khoá huấn luyện.

Sau hôm chia tay, cô không còn đi gặp Lệ Mộ Phàm. Nghe Lệ Huyên nói, cậu ta đã khôi phục rất tốt. Hiện giờ cô chỉ hy vọng Lệ Mộ Phàm sớm có thể quên mình, không muốn cậu ta sẽ lại vì mình mà bị thương nữa.

Bà nội, ba mẹ chồng đối với cô vẫn bình thường như trước, không nóng cũng không lạnh. Cô cũng chỉ biết cố gắng mà cười làm lành, bởi vì đó là người thân trong gia đình của Lăng Bắc Hàn. Cũng có lúc cảm thấy rất uất ức, nhưng uất ức đó chỉ có thể nuốt vào bụng, ai bảo mình chưa đủ tốt ngay cả người thân ruột thịt cũng bỏ mặc.

Cô tưởng rằng tết Nguyên Đán anh sẽ về, nhưng vẫn không nhận được điện thoại của anh. Úc Tử Duyệt lang thang đi dạo một mình ở trên đường, cầm giấy bút đợi có dịp sẽ ghi lại những sự việc có tính chất đặc biệt mới mẻ, để bồi dưỡng độ nhạy cảm của một phóng viên.

Hình vẽ ông già Noel trên tủ kính vẫn chưa bị gỡ xuống, từ cửa sổ sát đất của cửa hàng KFC có thể nhìn thấy một bạn nhỏ đang ngồi chơi rất vui vẻ ở bên trong, từng đôi tình nhân đang ngồi ở phòng cà phê cạnh cửa sổ sát đất.....

Cô lặng lẽ quan sát sự tồn tại của người khác, trong lúc lơ đăng dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở cửa sổ sát đất....

Lăng Bắc Hàn? Nhìn người đàn ông mặc bộ đồ màu đen ngồi cạnh cửa sổ sát đất, cô cau mày, bước chân lại gần, lại nhìn thấy được gương mặt quen thuộc của Hạ Tĩnh Sơ.

Hai người ngồi đối diện với nhau, Lăng Bắc Hàn cầm một tờ giấy gì đó đưa cho cô ta.

Lẳng lặng đứng nhìn, cô chắc chắn đó là Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ. Biểu hiện của cô rất điềm tĩnh, chân mày chỉ hơi nhíu lại mọi suy nghĩ trong đầu đều ngưng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.