_A..a..a
Tiếng rên rỉ của một người con gái vang lên khắp căn phòng cùng hành lang đã khiến một người phải trằn trọc cả đêm không ngủ được . Cuối cùng vẫn chính là chịu không nổi liền đi theo tiếng rên đó đến trước căn phòng ....
_A... Ưm .. Chậm một chút ..
Nàng đưa mắt liếc nhìn vào khe cửa còn chưa đóng kĩ , liền thấy được một màn nam nữ thân mật quấn quýt lấy nhau trên giường . Vừa định đi về phòng thì đôi mắt xinh đẹp nhìn thấy được một gương mặt đầy son phấn quen thuộc
Một khắc đó , đôi mắt kia lóe lên tia sáng , đôi môi anh đào khẽ nhếch lên
Dơ bẩn
.................
Sáng hôm sau
_Chủ tịch đại nhân , hôm nay tôi bận việc , cỏ thể nghỉ một ngày hay không ? _ Hàn Băng chống tay lên bàn , hỏi
_.......
_Này , có được không ?! _ Mi mắt hơi giật giật
_.....
_Cái tên này ! Rốt cuộc anh có nghe tôi nói gì không hả ? _ Nàng vươn tay kéo cà vạt hắn , tức giận hỏi
_Buông ra ! Dơ bẩn _ Vũ Nhận Phong hất tay nàng ra
_Còn mắc bệnh sạch sẽ ?! Lo tôi dơ bẩn ? Xem lại mình đi . Hôm nay tôi nghỉ
Nói rồi , chẳng đợi ai đó đồng ý , Hàn Băng lập tức ôm giỏ bỏ đi . Cả người bốc hỏa . Cũng không để ý đến người đang ngồi ở vị trí chủ tịch kia cả người đều lạnh lẽo .
............
Trời ạ ... Tại sao nàng lại có thể sống chung nhà với một người như vậy ? Vì sao ư ? Đương nhiên là vì bà rồi , ba năm về trước , hôn ước đã chẳng còn là quan trọng rồi ....
------Hồi tưởng------
_Tiểu Băng _ Giang Hàn Vân đứng ngoài cửa phòng hỏi
_Dạ ? _ Mau chóng ra mở ra _ Bà vào chơi
Cả 2 bà cháu ngồi bên mép giường , nàng hỏi :
_Có chuyện gì sao bà ?
_Ừm... Thật ra là về chuyện hôn ước _ Giang Hàn Vân dịu dàng nói
_Vâng ? _ Nghe bà nhắc đến hôn ước , mắt nàng lập tức sáng lên
_Bà biết cháu không thích hôn ước này ... Bà cũng đã bàn lại với mọi người và .. _ Bỗng nhiên đang nói lại dừng khiến nàng không khỏi căng thẳng
_Và ?!
_Chúng ta quyết định không ép cháu kết hôn nữa !
_Oa~ thật sao ạ ? Thật tuyệt , cháu biết bà thương cháu nhất mà _ Vương Hàn Băng vui vè , ôm chầm lấy bà
_Nhưng.... bà muốn cháu cùng với Phong tìm hiểu nhau
Im lặng một hồi , nàng liền mỉm cười gật đầu :
_Vâng
----------Trở về---------
_Haiz...
Ring ~ Ring ~ Ring
_Alo .... Tiểu Vương sao ? A... Được ... Được...
30 phút sau
Đứng trước biển , nàng thoải mái hít thở , vui vẻ quay đầu lại nhìn Vũ Vương đằng sau mỉm cười . Người này luôn là người để ý đến cảm xúc nàng nhất . Kể từ 3 năm trước tại nơi này , nàng và Vũ Vương đã trở nên thân thiết vô cùng . Đôi lúc nàng cũng thực thắc mắc có phải hay không nàng cùng Tiểu Vương vượt quá mức bạn bè ?
_Tiểu Băng ? Tiểu Băng ? Này ....
_Ơ ,, Hả ?
_Em đang thẫn thờ cái gì đấy ?! _ Vũ Vương dịu dàng cười , tay vén tóc của nàng qua một bên
_Hihi... không có gì _ tựa đầu vào vai anh , nói nhỏ :
_Không hiểu sao , ở bên anh, em cảm thấy thật ấm áp
_Hả ? Em nói gì ? _ Vũ Vương hỏi
_Có gì đâu hì _ Nàng làm mặt quỷ trêu anh
_Em đó _ Cốc nhẹ vào đầu nàng
Ring ~ Ring ~ Ring
_Alo
_Về nhà , bà qua .... tít tít.. _ một câu nói không đầu không đuôi cụt ngủn , lạnh lùng vang lên